Thật kiêu ngạo!
Cảnh này khiến mặt Chung Kỳ Thiên trở nên u ám như sắp nhỏ ra nước. Trong bao nhiêu năm làm cảnh sát, đây là lần đầu tiên ông ta gặp một tên kiêu ngạo như Lâm Thiệu Huy.
“Gánh chịu hậu quả? Mẹ nó! Một thằng đi ở rể mà thôi, có thể làm ông đây gánh chịu hậu quả gì?”
Chung Kỳ Thiên cười khẩy tỏ ra khinh thường, sau đó hỏi hai cảnh sát bị thương kia: “Hai người nói xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hai viên cảnh sát kia lập tức kể lại đầu đuôi sự việc lúc đó.
Khi Chung Kỳ Thiên nghe được chuyện Lâm Thiệu Huy dùng một tay bẻ gãy tay của Đầu Trọc, cướp súng bằng tay không và bắn hai phát súng trúng cả hai, ông ta và cả đám cảnh sát còn lại giật nảy mình.
“Đội trưởng, tên Lâm Thiệu Huy này đúng là một tên điên, hơn nữa còn có bản lĩnh vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Tôi khuyên đội trưởng đừng có động đến người này thì hơn. Nếu không... khó mà tưởng tượng được hậu quả sẽ thế nào!” Hai cảnh sát bị thương tận tình khuyên nhủ Chung Kỳ Thiên.
Ông ta nghe thấy hai người khuyên như vậy thì chỉ cười nhạt, càng tỏ ra khinh bỉ hơn: “Hừ! Bản lĩnh cao siêu chó má gì chứ! Tôi chỉ biết hai tay khó mà địch lại bốn tay thôi!”
Sau đó ông ta lại nói tiếp: “Dù thằng nhãi đó có là người luyện võ, lần này nó cũng phải ăn hành trong phòng giam chữ S! Các người biết tôi chuyển ai vào trong phòng giam chữ S không?”
“Hả?” Cả hai người đều sững sờ, sau đó lắc đầu.
“Năm Sẹo!” Chung Kỳ Thiên mỉm cười.
Khi hai người kia nghe thấy cái tên này thì sợ hết hồn.
Trong thế giới ngầm của thành phố Nam Giang có hai nhân vật nổi tiếng nhất. Đó là bắc Năm Sẹo, nam Hắc Tề Hổ!
Hắc Tề Hổ là chiến tướng đứng đầu của câu lạc bộ Bảo Thịnh, người ta thường gọi là anh Hổ. Anh ta chính là quán quân quyền anh uy chấn một phương trong thế giới ngầm.
Còn Năm Sẹo thì còn truyền kỳ hơn. Người này có xuất thân là một tên ăn mày, nhưng dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách hung tàn tạo ra uy danh vang dội ở thế giới ngầm của thành phố Nam Giang.
Tục truyền rằng anh ta đã từng giết hơn hai mươi mạng người, người này chính là một ma đầu giết người không chớp mắt.
Đáng tiếc không có đủ chứng cứ nên chỉ có thể dùng tội danh tụ tập đánh nhau và lừa gạt để nhốt anh ta vào trong tù. Đây quả thực là một kẻ ngang ngược trong thế giới ngầm.
Hèn chi!
Giờ khắc này, cuối cùng hai nhân viên cảnh sát kia cũng hiểu được vì sao Chung Kỳ Thiên lại tự tin như vậy.
Cùng lúc đó, trước cửa phòng giam chữ S, hai nhân viên cảnh sát mở cửa phòng giam ra, sau đó nói với Lâm Thiệu Huy với giọng điệu thương hại: “Đi vào đi!”
Anh thấy hai người nói thế nên cất bước đi vào trong.
Lạch cạch!
Sau khi cửa phòng giam bị khóa lại, hai viên cảnh sát vội vã rời đi giống như trong phòng giam này có một ác ma, cho nên bọn họ không dám ở lâu thêm một phút một giây nào nữa.
Cộc cộc cộc!
Hai nhân viên kia vừa rời đi thì tiếng bước chân lại vang lên.
Lâm Thiệu Huy nhìn thấy từng bóng người đứng dậy từ góc khuất lờ mờ trong phòng giam. Những người này đều là trọng phạm trong tù, trên mặt họ lộ rõ vẻ bặm trợn, hung ác. Bọn họ nhìn Lâm Thiệu Huy chằm chằm, chẳng khác nào một đám sói đói nhìn chằm chằm một con cừu non.
Không chỉ như vậy, anh còn phát hiện ra ở trong góc tường có một người đàn ông gầy gò ngồi im trong đó. Trên mặt anh ta có một vết sẹo dài, ánh mắt lạnh lẽo như một con rắn độc, lúc nào cũng có thể cắn người ta.
Đám người hung ác xung quanh dường như rất kính trọng người đàn ông mặt sẹo này. Có vẻ như chỉ cần người đàn ông kia ra lệnh một cái là tất cả mọi người sẽ cùng xông lên, xé Lâm Thiệu Huy thành trăm mảnh.
“Mày chính là Lâm Thiệu Huy?” Người đàn ông mặt sẹo nhìn anh chằm chằm, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác.
Lâm Thiệu Huy khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Nói đi, các người muốn làm gì?”
Muốn làm gì?
Người đàn ông mặt sẹo cười càng lớn hơn, anh ta móc một điếu thuốc ra, ngậm lên môi. Một phạm nhân đứng bên cạnh lập tức khom người châm lửa cho anh ta.
Phù!
Vòng khói bay từ miệng người đàn ông mặt sẹo ra, lượn lờ trên không trung. Anh ta cười lạnh lùng: “Không muốn làm gì cả! Chẳng qua có người nhờ tao lột quần áo mày ra, nộp lại phương thuốc của mày thôi. Ngoài ra còn phế mày nữa!”
Người đàn ông mặt sẹo dường như đang đợi thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của Lâm Thiệu Huy, cho nên anh ta nhìn anh chằm chằm. Có điều người đàn ông này đã phải thất vọng, vì từ đầu tới cuối anh luôn cười thản nhiên, không có chút sợ hãi, kinh hoảng nào xuất hiện.
“Hóa ra là vì quần áo và phương thuốc của tôi!”
Lâm Thiệu Huy cười mỉa mai: “Được thôi! Nhưng các người phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Hả?” Người đàn ông mặt sẹo sững sờ, anh ta không ngờ người thanh niên trước mặt này lại bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn dám bàn điều kiện với anh ta: “Nói nghe xem nào.”
Năm Sẹo rất tò mò, rốt cuộc tên nhãi trước mặt này nói điều kiện gì.
“Thật ra, ba năm rồi tôi không thấy máu, vì thế hơi nhớ nó...”
Cái gì?
Lời nói của Lâm Thiệu huy tràn ngập sự khác thường, không những vậy đám người này còn thấy trên khóe miệng anh lộ ra nụ cười khát máu. Ánh mắt anh đảo qua từng người giống như một con hổ dữ đang đảo mắt nhìn đám cừu non.
“Cho nên tôi muốn xem máu trên thân thể của các người là màu gì!”
Bùm!
Lời nói này vừa dứt, không khí của toàn bộ phòng giam hoàn toàn sôi sục. Đúng là hung hăng, độc ác!
Đám phạm nhân này có nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện người thanh niên trước mặt sẽ khiêu khích bọn họ. Chỉ trong nháy mắt, đám người này nổi giận lôi đình. Nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó. Ngay khi mười mấy tên phạm nhân định lên tiếng mắng Lâm Thiệu Huy, anh đột nhiên lao vụt tới như một tia chớp, chui vào trong đám người.
Trong đôi mắt của anh hiện rõ ánh sáng khát máu, hai tay vung về phía đám trọng phạm xung quanh, chém rất dứt khoát.
Phập phập phập!
Đột nhiên từng dòng máu tươi phun ra. Người đàn ông mặt sẹo và tất cả vong hồn của đám trọng phạm ở xung quanh phải chứng kiến một cảnh tượng đẫm máu...