“Nghe nói ông muốn tìm tôi?”
Khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, Đại đội trưởng Chung Kỳ Thiên vô cùng bối rối.
Ông ta nhìn Lâm Thiệu Huy bước từ trong xe ra, Chung Kỳ Thiên gần như không dám tin vào hai mắt mình.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Không phải Đầu Trọc đi bắt Lâm Thiệu Huy sao? Sao ông ta lại bị ngất?
Chắc hẳn người thanh niên trước mắt này chính là...
“Cậu là Lâm Thiệu Huy?” Con ngươi của Chung Kỳ Thiên co lại, lùi lại phía sau mấy bước trong vô thức.
Lâm Thiệu Huy nghe thấy vậy thì mỉm cười, gật đầu.
Trông bộ dáng của anh như một người vô hại vậy, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Chung Kỳ Thiên rùng cả mình.
“Mẹ kiếp! Lâm Thiệu Huy, cậu thật to gan, dám đánh lén cảnh sát!”
Sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, quay lại phía sau la lớn: “Người đâu, mau tới bắt tên hung đồ này đi!”
Rắc rắc!
Từ bên trong truyền tới một loạt tiếng động, từng cảnh sát được vũ trang đầy đủ vọt ra.
Tất cả có khoảng năm, sáu người. Bọn họ vừa lao ra ngoài thì thấy ngay tên cảnh sát để đầu trọc đang hôn mê nằm trên mặt đất, sắc mặt của họ lập tức thay đổi, định lao lên bắt Lâm Thiệu Huy.
“Dừng tay! Mau... mau dừng tay lại!”
Hai cảnh sát đứng bên cạnh sợ tới mức suýt thì tè cả ra quần.
Bọn họ đã tận mắt thấy bản lĩnh của Lâm Thiệu Huy, anh có thể dùng tay không để đoạt súng, bắn hai phát trúng cả hai. Bản lĩnh của Lâm Thiệu Huy cực giỏi, thủ đoạn lại tàn nhẫn, có thể nói là vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Hai người chắc chắn nếu đồng nghiệp của mình tùy tiện ra tay thì kết cục của tên cảnh sát để đầu trọc kia chính là kết cục của bọn họ.
Ực!
Nghe thấy tiếng thét của hai viên cảnh sát này, những cảnh sát đang xông lên kia dừng ngay lại.
“Chí Dũng, tay của cậu...”
“Trời ạ! Ông Vương, tay của ông cũng trúng đạn à?”
Cho đến lúc này, Chung Kỳ Thiên và những nhân viên cảnh sát khác mới nhìn thấy trên cổ tay hai cảnh sát này đầm đìa máu. Cả hai đều có vết thương do đạn bắn trúng.
Thấy vết đạn trên hai đầu gối và cổ tay bị biến dạng của tên cảnh sát để đầu trọc, Chung Kỳ Thiên và những cảnh sát khác đều cảm thấy có một luồng khí lạnh chui vào lòng bàn chân rồi chạy thẳng lên đầu, ai cũng thấy đầu như bị tê dại.
Tên điên!
Tất cả những chuyện này đều là do tên điên trước mắt làm sao?
Trong lòng từng người xuất hiện cảm giác sợ hãi tột cùng, mồ hôi nhỏ lộp độp từ trên trán của nhóm cảnh sát xuống đất. Trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy của họ lộ ra vẻ sợ hãi.
“Không cần phải phiền toái như vậy làm gì!” Anh mỉm cười, thản nhiên nhìn Chung Kỳ Thiên nói: “Không phải ông muốn báo thù cho Hoàng Minh Hải sao? Hôm nay, tôi cho ông cơ hội này đó!”
Cái gì?
Chung Kỳ Thiên hơi sững sờ, sau khi lấy lại bình tĩnh, ông ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta sợ đám cấp dưới của mình không thể nào khống chế được Lâm Thiệu Huy. Nếu đám nhân viên cấp dưới của ông ta mà rơi vào trong tay anh, kết cục của bọn họ sẽ chính là bộ dạng thê thảm của tên đầu trọc.
“Được, Lâm Thiệu Huy, nếu cậu đã tự ra đầu thú thì chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ sự việc!” Chung Kỳ Thiên sợ Lâm Thiệu Huy sẽ đổi ý, ông ta lập tức nói với nhân viên cảnh sát đứng sau lưng: “Hai người đưa cậu ta vào phòng giam chữ S! Nhanh!”
Phòng giam chữ S!
Nghe đến chữ đó, hai viên cảnh sát đứng phía sau vô thức rùng mình một cái.
Bây giờ bọn họ mới hiểu được dụng ý của đội trưởng mình.
“Cậu kia, đi với chúng tôi!” Hai viên cảnh sát này nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ thương hại, sau đó đi trước dẫn đường.
Lâm Thiệu Huy nhún vai, lập tức đuổi theo họ.
Chỉ có điều, khi đi ngang qua Chung Kỳ Thiên, bước chân anh dừng lại, sau đó cười như không cười nói: “Hãy nhớ lấy! Tôi hy vọng ông có thể gánh được tất cả hậu quả của những việc ông đã làm!”
Sau khi dứt lời, Lâm Thiệu Huy vỗ vai Chung Kỳ Thiên mấy cái, sau đó nghênh ngang cất bước đuổi theo hai cảnh sát dẫn đường.