“Tổng giám đốc Quyền, ông đã đến ạ!” Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, cô lễ tân đứng trước quầy tức thì chào hỏi niềm nở.
“Ừ! Xếp cho tôi một bàn! Ngay bây giờ!”
Gã ngạo nghễ vênh mặt lên ra lệnh cho cô lễ tân.
Nghe thấy những lời đó, cô lễ tân vội nói:
“Thưa Tổng giám đốc Quyền, chúng tôi còn một bàn cuối cùng là bàn số 88! Bây giờ ông có thể vào bàn luôn ạ!”
Cái gì?
Nghe cô lễ tân nói như thế, cả gia đình bà Chi mặt biến sắc.
Trước đó, họ đã đặt trước bàn số 88, và đang xếp hàng để đợi vào.
Thế nhưng hiện giờ, họ không dám tin được rằng chẳng những cô lễ tân kia để gã đàn ông trung niên này lấn hàng mà thậm chí còn nhường lại vị trí bàn cuối cùng vốn dĩ thuộc về họ cho tên mập ấy.
Bỗng chốc, mọi người trong nhà bà Chi nhăn mặt.
“Này cô ơi, chúng tôi đến trước cơ mà! Chúng tôi cũng đã đặt bàn số 88 rồi, sao cô lại có thể tùy tiện để cho người khác ngồi?” Ông Đức nghiêm nghị nói với cô lễ tân.
Trong mắt ông ấy thì thân phận của Lâm Thiệu Huy quá đỗi khủng khiếp.
Nhất lại là khi trước đó cả gia đình mình đã xúc phạm đến Lâm Thiệu Huy, nên lần này dù có thể nào cũng phải tiếp đón long trọng để giải quyết mâu thuẫn giữa đôi bên.
Nhưng ông ấy không ngờ rằng chưa kịp dùng bữa đã xảy ra chuyện bị người khác cướp mất bàn.
Ơ?
Nghe thấy giọng nói của ông Đức, cả cô lễ tân lẫn tên mập đều tần ngần, sau đó họ đưa mắt nhìn gia đình ông Đức từ trên xuống dưới, sau khi thấy những người này ăn mặc bình thường, rõ ràng không phải tầng lớp giàu sang thì ngay lập tức vẻ mặt cua rhoj tỏ ra khinh bỉ.
“Thưa ông, ở đây là khách sạn Bảo Thịnh, chúng tôi là người quyết định sẽ xếp bàn nào cho ai!” Cô lễ tân không mảy may bận tân đến ông Đức.
Trong mắt cô ta, tên mập mới là người mà cô ta cần nịnh nọt, bợ đỡ.
Không riêng gì cô ta.
Tên mập bên cạnh cũng liếc xéo ông Đức, cười mỉa mai:
“Ô hay! Sao nào? Các người thấy bất công khi nhường bàn cho tôi à?”
Ồ...
Ngông nghênh!
Gia đình ông ĐỨc không thể ngờ rằng ở một nơi sang trọng, cao cấp như khách sạn Bảo thịnh mà tên mập này và cô lễ tân đây lại ngông nghênh đến mức độ này.
Ngay lập tức, Chu Nhu giận tím mặt, gắt lên:
“Dĩ nhiên là bất công rồi. Rõ ràng chúng tôi đã đặt bàn đó từ trước. Dựa vào cái gì mà nhường cho ông?”
“Đúng thế! Các người có chịu làm đúng luật không hả? Các người mà dám cướp bàn của nhà chúng tôi thì cẩn thận tôi kiện các người đấy!” Trương Khai Minh cũng to tiếng.
Kiện?
Sau khi nghe Trương Khai Minh nói, mặt tên mập tức thì lộ vẻ giận dữ.
Nhưng, đúng lúc gã đang định lên tiếng quát tháo thì bất chợt trông thấy Bạch Tố Y giữa đám người.
“Đẹp… đẹp quá!
Tên mập ngỡ ngàng, hai mắt sáng rỡ, nhếch miệng cười lóe lên ý định chòng ghẹo.
“Nhà ông muốn lấy bàn này lắm hả?’
Sao?
Gia đình ông Đức sững lại, không ngờ tên mập lại nguôi giận ngay được.
“Đúng vậy! Vốn dĩ bàn đó là của chúng tôi!” Ông Đức bực bội đáp lại.
Nhưng cậu nói đó lại khiến cho nụ cười của tên mập trông càng nham hiểm hơn.
“Được! Tôi có thể nhường cho nhà ông.”
Cái gì?
Gia đình ông Đức sửng sốt, nhưng sau đó tức thì tỏ ra mừng rỡ.
Nhưng vẻ hân hoan vừa thoáng hiện trên gương mặt họ thì đã bị một câu nói của tên mập làm cho biến sắc.
“Nhưng có một điều kiện, là cô em này phải ăn với tôi một bữa.”
Nói rồi tên mập chỉ tay vào Bạch Tố Y.