Mời một nhà thiết kế tài năng ngang ngửa Trương Thiên Hà sao?
Lời đề nghị này của Phó giám đốc Trịnh khiến mọi người trong phòng họp vô cùng kích động.
Ai ai cũng hướng mắt về phía Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt đầy châm biếm, khinh bỉ và chán ghét.
Rõ ràng là gây khó dễ mà!
Người trong ngành không ai không biết, bậc thầy thiết kế thời trang như Trương Thiên Hà, cả nước chỉ có bốn người mà thôi, mà người nào cũng khó mời như nhau, đây đâu phải chuyện dễ dàng gì.
Muốn mời được những người nổi tiếng như vậy, hoặc là cần thật nhiều tiền, hoặc là phải nhờ có quan hệ, nếu không thì đừng hòng.
Thế nhưng nghe được lời yêu cầu này, Lâm Thiệu Huy lại vui như được mùa.
Anh nhìn Phó giám đốc Trịnh như thể đang nhìn một tên ngốc, cười nói:
“Nếu như tôi mời được một người như vậy về thì ông tính sao đây?”
Cái gì chứ!
Cả phòng họp bất chợt yên tĩnh, rồi ngay sau đó, Phó giám đốc Trịnh và nhân viên của ông ta thi nhau cười phá lên.
“Ha ha ha... Lâm Thiệu Huy, cậu đừng có mà ba hoa khoác lác như vậy chứ! Người nổi tiếng như ông Dương thì làm sao quen biết một thằng ăn nhờ ở rể như cậu cơ chứ?”
“Ôi mẹ ơi! Cười chết tôi rồi! Anh ta tưởng mình ghê gớm lắm, tưởng mình có bản lĩnh lắm hay sao?”
“...”
Ai ai cũng cười nức nẻ, xem lời anh nói như gió thoảng mây bay, như một trò cười rẻ mạt.
Phó tổng giám đốc Trịnh nhìn Lâm Thiệu Huy như thể đang nhìn một thằng oắt điên khùng, ngông nghênh, nhếch mép khinh bỉ, cười đùa chế giễu:
“Được thôi! Thiệu Huy, tôi là Trịnh Gia Nghĩa, tôi xin thề nếu Lâm Thiệu Huy có thể mời được một bậc thầy thiết kế thời trang như ông Dương đến đây, thì tôi sẽ để mặc cho cậu chà đạp, để cậu tùy ý sai bảo!”
“Nhưng nếu như cậu không mời được ai! Thì thật ngại quá, cậu phải bò từ đây ra cửa lớn rồi cút khỏi Tập đoàn Bạch Kỳ vĩnh viễn! Cậu thấy sao?”
Thật ra trong lòng Trịnh Gia Nghĩa đã tính toán kĩ càng mọi chuyện.
Ông ta tuyệt đối không tin loại ở rể ăn bám nhà vợ, bất tài vô dụng như Lâm Thiệu Huy mà lại quen biết với nhà thiết kể nổi tiếng khắp cả nước như Trương Thiên Hà.
Bây giờ ông ta chỉ việc chờ Lâm Thiệu Huy cắn câu thì đã có thể dễ dàng tổng cổ anh ra khỏi Tập đoàn Bạch Kỳ!
Thế nhưng, điều khiến ông ta và tất cả mọi người không khỏi bất ngờ đó là...!
“Được thôi!”
Lâm Thiệu Huy không hề do dự, phân vân, mà gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Gì vậy chứ!
Trịnh Gia Nghĩa và tất cả nhân viên trong phòng họp đều giật mình, bọn họ không thể ngờ được, Lâm Thiệu Huy lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy.
Thế nhưng không chỉ có vậy!
Lâm Thiệu Huy bước từng bước lớn, đi đến trước mặt Trịnh Gia Nghĩa, sau đó đưa tay lên!
Bốp!
Âm thanh vang dội khắp phòng họp, Trịnh Gia Nghĩa bị tát để hoa cả mắt, sao bay đầy đầu.
Bị... Bị đánh rồi kìa?
Trịnh Gia Nghĩa ngơ ngác, những người còn lại cũng sửng sờ theo.
Nhưng mà mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó!
Bốp! Bốp! Bốp!
Lâm Thiệu Huy một tay nắm lấy cổ áo của Trịnh Gia Nghĩa, một tay còn lại thì tát liên tục vào mặt ông ta, như thể đang đập một loài ruồi nhặng bẩn thỉu.
Từ tiếng tát tay vang như sấm vọng, liên tục đập vào mặt Trịnh Gia Nghĩa.
“Có người tìm trai đẹp, kẻ thì thích gái xinh!”
“Nhưng sao ông lại đê tiện như vậy, cứ thích chọc cho người ta đánh?”
Giọng điệu Lâm Thiệu Huy lạnh lùng, bình tĩnh.
Mỗi cái tát của anh đều mạnh đến nỗi khiến cho Trịnh Gia Nghĩa hoa mắt chóng mặt, ông ta muốn giãy giụa, chống cự đến cùng, thế nhưng lại phát hiện cánh tay của Lâm Thiệu Huy vô cùng cứng rắn, căn bản không có cách nào thoát ra được.
“Lâm Thiệu Huy, cậu mau dừng tay lại! Cậu là cái thá gì mà dám đánh tôi hả?”
“Cậu còn chưa mời được một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nào như ông Dương về đây đâu đó! Thằng khốn cậu dám...”
Trịnh Gia Nghĩa gần như sụp đồi rồi!
Một bên thì khóc la thảm thiết, một bên thì dò hỏi không ngừng.
Đến lúc nghe được tiếng la lối của ông ta, Lâm Thiệu Huy mới chịu dừng tay lại.
“Vậy sao?”
Dứt lời, khóe môi Lâm Thiệu Huy cong nhẹ, lạnh lùng hét lên với người đang đứng ngoài cửa phòng.
“Mau vào đi!”
Chuyện gì vậy?
Trịnh Gia Nghĩa và mọi người đều bất chợt sững người, tập trung hướng mắt về phía cửa phòng họp.
Dưới ánh mắt trông chờ của mọi người!
Ken két!
Cửa phòng họp lại bị mở toang thêm một lần nữa, bước vào trong là một người đàn ông tóc bạc muối tiêu, dẫn theo sau một nhóm người quần áo chỉnh tề, giày da sạch sẽ.
Những người này vừa mới bước vào thì lập tức đồng loạt cúi chào Lâm Thiệu Huy:
“Ngài Thiệu Huy, chúng tôi đã đến rồi!”