Răng rắc!
Răng rắc!
Sau màn quét chân của Lâm Thiệu Huy, nhóm người Lý Vị Ương tưởng rằng chân mình đã bị trúng đại bác.
Đôi chân không thể chịu được lực khủng khiếp như vậy, chúng gãy ra như khúc gỗ mục.
Từ Lý Vị Ương!
Đến Hạ Sơn!
Hết người này đến người kia ngã xuống, tiếng hét thất thanh vang lên, những thân hình lực lưỡng ngã xuống.
Khi Lâm Thiệu Huy đứng dậy.
Trước mặt anh có bốn người đang nằm, tất cả đều ôm lấy bắp chân, kêu gào.
Yên tĩnh!
Trong một giây!
Nụ cười trên gương mặt Lê Kiệt và những người khác đóng băng hoàn toàn, mắt từng người một mở to, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Chỉ với một chiêu, cả bốn người gãy chân!
Điều này, sao lại có thể.
Vào lúc này, không chỉ Lê Kiệt và những người khác. Thậm chí Lý Thiên Quang, Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn đều sắp rơi tròng mắt ra ngoài.
Đặc biệt là họ nhìn thấy.
Chân của nhóm người Lý Vị Ương hoàn toàn bị đánh gãy, như thể bị trúng một viên đạn thần công, còi lòi ra cả xương trắng.
Máu chảy rần rật, máu thịt chảy trên xương trắng, cảnh tượng khiến người ta nổi ra gà.
“Chết tiệt! Anh… thực sự đánh gãy chân họ sao?”
“Anh có biết họ là ai không? Đồ khốn nạn!”
Sắc mặt của Lê Kiệt ngay lập tức trở nên u ám, một tia hằn học hiện lên trên gương mặt cậu.
Đối với thành viên câu lạc bộ siêu xe bọn họ.
Không phải là những người duy nhất đàn áp người khác, nhưng chắc chắn chưa bao giờ bị ai áp bức.
Nhưng bây giờ, bốn thành viên bị Lâm Thiệu Huy đánh tơi bời, đây chắc chắn là nỗi xấu hổ lớn nhất của câu lạc bộ từ khi thành lập.
Không chỉ có Lê Kiệt!
Ngay cả hai người đàn ông to lớn bên cạnh cô gái đeo mặt nạ cũng khiếp sợ và sửng sốt.
Một trong hai người đàn ông, có khuôn mặt vuông chữ điền, hơi giật giật mí mắt:
“Mạnh thật sự! Đánh bại bốn người đó chỉ bằng một chiêu, thực lực như vậy, chắc phải đỡ được của tôi hai mươi chiêu!”
Nghe vậy, người vệ sĩ mặt tròn bên cạnh lắc đầu, nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ nghiêm nghị.
“Hổ Tử, anh sai rồi, tôi cảm thấy anh phải tốn ba mươi chiêu!”
Hai mươi chiêu!
Ba mươi chiêu!
Hai vệ sĩ này là lính đặc công thứ thiệt, đã nhiều lần lập chiến công ở chiến trường Châu Phi, từng là phục vụ trong quân đội tinh nhuệ Việt Nam.
Vậy nên khi nói một người bình thường đỡ được hai mươi chiêu, ba mươi chiêu, ấy là vinh hạnh lớn!
Nhưng lúc này.
Sau khi nghe những lời ngạo mạn của hai vệ sĩ, cô gái đeo mặt nạ nhếch miệng, lắc đầu và cười gượng gạo.
“Hổ Tử, Hắc Tử. Các người quá tự tin!”
Gì cơ?
Lời nói của cô gái đeo mặt nạ làm thay đổi biếu cảm của hai vệ sĩ, họ nhìn cô gái với vẻ ngờ vực, không thể giải thích được.
“Tiểu thư, ý cô là gì?”
“Ý tôi là, mấy người chưa chắc đã đánh đỡ được ba chiêu của anh ấy!”
Ánh mắt cô gái đeo mặt nạ nhìn thẳng vào Lâm Thiệu Huy.
Lúc này, cô như nhớ về ba năm trước, trở về cái đêm đẫm máu đó.
Ngày ấy, anh đã tàn sát cả hòn đảo một cách khó tin.
Tuy nhiên!
Khi nghe chính tiêu thư của mình nói rằng họ không thể đỡ được ba chiêu của Lâm Thiệu Huy.
Dù là Hổ Tử hay Hắc Tử đều biến sắc, sự tức giận hiện rõ trong mắt họ.