Chỉ cần nghe điều này.
Lê Kiệt, Lâm Thiên Quang và những người khác đều rất ngạc nhiên.
Đi trên đường nhiều xe cộ qua lại, vận tốc là 220 km/h?
Thật là một câu chuyện hài hước!
Chà!
Ngay lập tức, Lê Kiệt và những người khác phá lên cười.
“Hahaha… Từ Bạch Đình, anh đừng khoe khoang, đừng pha trò nữa! Anh là đồ ngu à? Trên đoạn đường đông xe cộ, đi với tốc độ 108 km/h đã là kinh người lắm rồi! Nếu đạt tới 180 km/h thì chỉ có những tay đua chuyên nghiệp đẳng cấp thế giới mới có thể làm được thôi!”
“Đám người Nam Giang các người đủ trình sao? Hahaha… cười chết tôi!”
Lê Kiệt phá lên cười.
Cậu cho rằng Từ Bạch Đình đang khoác lác.
Bởi đối với một người như cậu, việc lái xe tốc độ cao là một chuyện thường tình, nhưng chỉ được thực hiện vào lúc sáng sớm, lúc rất ít xe cộ qua lại.
Nhưng nếu vào lúc cao điểm.
Đừng nói đến đua xe, nếu bị tắc đường thì cũng không nâng lên được tốc độ 100 km/h.
Và nếu muốn đạt tốc độ hơn 220 km/h trong tình trạng đường phố như vậy thì chỉ có thể là tay đua hàng đầu thế giới, nếu không sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
Bởi vì nó không chỉ đòi hỏi sự nhanh nhẹn phi thường, khả năng phản xạ mà còn là kỹ năng điều khiển xe điêu luyện đến mức cực hạn!
Mà người duy nhất làm được chỉ có thể là Vua xe hơi toàn cầu!
Nam Giang có ông vua xe hơi toàn cầu?
Đó là một suy nghĩ ngu ngốc.
Không chỉ có Lê Kiệt!
Những người gần đó cũng phá lên cười:
“Từ Bạch Đình, đừng cố! Trong điều kiện giao thông hỗn loạn, chỉ có vua xe hơi huyền thoại -KING mới có thể làm được điều đó!”
“Yeah! KING là huyền thoại! Người ấy đã đi trên đường phố Thái Lan, nơi ùn tắc giao thông bậc nhất với tốc độ 220 km/h, tiêu diệt được một tên sát nhân và thành danh. Cho đến nay chưa một ai trong tình huống tương tự, có thể phá vỡ kỷ lục của người ấy!”
“Điều tuyệt vời nhất của KING là góc cua! Đây là một kỹ thuật đua xe tử thần! Tại góc cua không giảm tốc độ, mà tăng tốc độ, hoàn toàn như một kẻ mất trí!”
Nhưng người xung quanh cười ồ.
Khi nhắc đến tên KING, ai nấy đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Bởi người ấy là huyền thoại trong giới đua xe.
Nhiều tay đua đã đến Thái Lan để thách thức kỷ lục của KING, nhưng không ai trong số họ thành công.
Điều này cho phép người hâm mộ của ngành đưa xe gắn danh xưng KING cho người ấy.
Trước sự nghi hoặc của mọi người!
Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn gần như tức giận đến nổ phổi, đỏ mặt tía tai, nói tiếp:
“Lê Kiệt, đừng quá kiêu ngạo!”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu tôi khoác lác, thì tôi chết không được tử tế. Tôi đã từng gặp người có thể so sánh với KING! Anh ta cũng thể tăng tốc khi đang cua!”
Cái gì!
Lời nói của Từ Bạch Đình khiến nụ cười trên khuôn mặt Lê Kiệt và những người khác dần biến mất.
Những thiếu gia giàu có như họ ít khi thề thốt!
Mà Từ Bạch Đình thậm chí còn mang mạng sống của mình ra, điều này khiến họ phải nghiêm túc xem xét.
“Nam Giang các người có nhân vật như vậy sao?”
“Tên của anh ta là gì?”
Lê Kiệt lúc này vô cùng tò mò.”
Ngay cả lòng bàn tay cũng bắt đầu ngứa ngáy. Tại tỉnh Nam Lộc, trừ Thiên Hạo ra, cậu không tin tồn tại người có thể so sánh với KING. Nếu Nam Giang thực sự tồn tại một người như vậy, cậu phải ép cho kẻ đó lộ diện.”
Hừ hừ!
Lúc này, ánh mắt của những thành viên còn lại trong câu lạc bộ siêu xe đều rơi trên người Từ Từ Thành, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc lẫn không tin!
Từ Bạch Đình muốn nói tên Lâm Thiệu Huy ngay bây giờ.
Chỉ là Trương Thái Sơn nhanh tay túm lấy tay anh.
“Anh Tử Bạch Đình, cha của chúng ta đã từng giải thích rằng không thể tùy tiện nhắc đến tên người đó. Anh quên rồi sao?”
Trương Thái Sơn hiểu chuyện!
Kể từ khi họ xúc phạm Lâm Thiệu Huy, cả hai đã suýt bị Từ Minh Long, và Trương Thiên Hạo đánh gần chết.
Hai người họ hiểu rõ không thể tùy tiện nhắc đến Lâm Thiệu Huy, nếu không sẽ bị phạt nặng.
Nghe điều này!
Từ Bạch Đình mới kịp phản ứng, khóe miệng giật giật, chỉ có thể nuốt những gì định nói vào miệng.
Sao thế?
Cảnh tượng này khiến Lê Kiệt và những người khác tò mò hơn.
“Cái này? Từ Bạch Đình không dám nhắc tên người đó?”
Lê Kiệt và những người khác có hơi khó tin.
Dù gì Từ Bạch Đình cũng là thiếu gia của Tập đoàn Thiên Long, là kiểu người có thể tung hoành ngang dọc trên đất Nam Giang.
Bây giờ, lại không dám nhắc đến một người.
Điều này đơn giản là không thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên!
Tại thời điểm này!
Lâm Thiên Quang trợn tròn mắt, trên mặt nở một nụ cười tự mãn:
“Lê Kiệt, tôi biết Từ Bạch Đình đang nhắc đến ai?”