Những tiếng bộp bộp sát bên tai tựa như tiếng mưa rơi, đập vào mặt của Từ Hồng Diễm và Hoàng Minh Hải, khiến hai người đó bất ngờ gào đến chói tai: "Tôi sai rồi! Chúng tôi sai rồi! Cái đồ súc vật kia, sao mày dám đánh bọn tao! Dừng lại! chú Vinh Quang à, chú mau bảo bọn họ dừng tay lại đi!"
Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được gò má của vợ chồng Từ Hồng Diễm sưng lên đỏ ửng.
Tóc tai thì bù xù, khóe miệng đã rướm máu, trông dáng vẻ này của bọn họ vô cùng chật vật và thê thảm.
Nhưng không chỉ có vậy! Quần áo trên người bọn họ đều bị rách nát tả tơi, cả người nhìn chẳng khác nào một tên ăn mày đầu đường xó chợ.
Thật sự bối rối!
Không chỉ Từ Hồng Diễm và Hoàng Minh Hải cảm thấy bối rối mà Bạch Tố Y và ông Dương cũng phải ngơ ngác chỉ biết dương mắt nhìn đăm đăm.
Chuyện... chuyện này là như thế nào?
Chẳng phải vừa nãy Hoàng Minh Hải vẫn là đồng đội tốt cùng phe với Ngô Vinh Quang để cùng nhau làm chuyện xấu ư? Tại sao chỉ mấy giây sau, Ngô Vinh Quang đã ra tay tàn nhẫn với Hoàng Minh Hải rồi, việc này thật sự đã khiến bọn họ không tin nổi vào mắt của mình nữa.
Nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc!
Lúc này, mọi người đều thấy trên mặt của Ngô Vinh Quang nở một nụ cười cực kỳ âm trầm, ông ta nhìn chằm chằm Hoàng Minh Hải với vẻ dữ tợn rồi nói: "Hừ! Các người là cái thá gì mà dám hung hăng cướp đoạt ở Trung tâm thương mại Vinpro này của tôi! Ngô Vinh Quang tôi lại là kẻ thấp hèn nhu nhược như vậy à! Đúng là chán sống rồi mà!"
"Đánh đi! Đánh bọn họ thật mạnh vào! Sau khi đánh xong thì lột hết quần áo của hai người họ rồi vứt ra ngoài khu Trung tâm thương mại này cho tôi!"
Nghe thấy ông ta nói thế, từng tiếng bạt tai của những người bảo vệ kia bỗng càng thêm vang dội hơn khiến những tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết ở bên trong cửa hàng càng chối tai hơn rất nhiều.
Chỉ trong giây lát mà gò má của Hoàng Minh Hải và Từ Hồng Diễm đã bê bết máu tươi, cả khuôn mặt sưng vù lên chẳng khác nào cái đầu heo.
Cho đến lúc này, Ngô Vinh Quang mới bước đến trước mặt Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt nịnh nọt,ông ta lễ phép nói: "Tôi thật sự rất xin lỗi hai vị khách quý do đã khiến cho hai người sợ hãi vì cảnh vừa rồi!"
"Để thể hiện sự áy náy của Trung tâm thương mại Vinpro chúng tôi, tôi sẽ tặng miễn phí những món đồ mà hai người vừa mua!"
Cái gì cơ!
Bạch Tố Y không thể tin nổi vào tin của mình.
Sau đó, trong lúc cô vẫn đang ngơ ngác ngước nhìn thì Ngô Vinh Quang đã vung tay lên ra hiệu cho nhân viên tư vấn khách hàng gói lại từng bộ comple Armani đắt tiền.
Mỗi món đều có giá trị hơn mười nghìn USD.
Trong nháy mắt, khoảng ba mươi mấy túi xách rực rỡ sắc màu được đặt trước mặt Bạch Tố Y.
Bạch Tố Y nhìn lướt qua, thấy tổng giá trị ít nhất cũng phải lên đến mấy triệu USD.
Tình huống này khiến Bạch Tố Y cảm thấy như đang nằm mơ.
Chuyện... chuyện này là như thế nào đây?
Ngô Vinh Quang không chỉ giải quyết vợ chồng Hoàng Minh Hải để xả giận giúp cô mà thậm chí còn tặng miễn phí quần áo lên đến cả triệu USD như này. Hơn nữa cô còn thấy vẻ mặt của ông ta như đang cố gắng nịnh bợ cô và Lâm Thiệu Huy vậy, sao lại... có chuyện như vậy chứ.
Bạch Tố Y có vẻ như đã hiểu.
Tuy rằng trước đây cô từng được ca ngợi là tổng giám đốc xinh đẹp nhất thành phố Nam Giang nhưng thật sự là không cùng một đẳng cấp với vị tổng giám đốc lão làng như Ngô Vinh Quang.
Nhưng có vẻ như Ngô Vinh Quang không phải đang lấy lòng cô mà dường như ông ta đang cố gắng nịnh nọt... Lâm Thiệu Huy thì phải?
Nghĩ như vậy, Bạch Tố Y không khỏi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
"Nếu ông Ngô đây đã có lòng như vậy thì Tố Y, em mau nhận lấy đi!" Lâm Thiệu Huy cười híp mắt nói.
Dường như mọi chuyện trước mắt chẳng liên quan gì đến anh cả.
Nghe anh nói vậy, Bạch Tố Y lại phát hiện ra dáng vẻ của Ngô Vinh Quang như được xá tội mà thở phào một hơi khi nghe thấy câu nói này của Lâm Thiệu Huy, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán sau đó nịnh nọt nói: "Tổng giám đốc Y, nếu anh Thiệu Huy đã nói như vậy thì tôi sẽ bảo người đưa đến tận nhà cho hai người!"
Nói rồi Ngô Vinh Quang vội vàng phân phó xuống dưới mang những món đồ này về nhà họ Bạch.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại!
Ông Dương vốn đứng một bên cũng bước đến gần, ông ta chà xát hai tay rồi cười nói với Lâm Thiệu Huy: "Thưa cậu, tôi có nghe loáng thoáng rằng công ty của cậu cũng có đồng phục văn phòng đúng không ạ?"
Vẻ mặt của ông Dương vô cùng căng thẳng, khi ông ta nhìn Lâm Thiệu Huy thì gương mặt còn vô cùng kính trọng.
"Đúng vậy!" Lâm Thiệu Huy gật đầu đáp, anh nhìn về phía ông Dương, trong ánh mắt dường như có ẩn ý khác.
"Vậy thì tốt quá!" Ông Dương vô cùng vui vẻ nói, sau đó lại vội vàng mở miệng: "Tôi cũng có chút tài năng về thiết kế trang phục. Nếu được thì kể từ hôm nay, lão già này sẽ làm nhà thiết kế thời trang cho công ty của cậu miễn phí, không lấy một đồng!"