Bộ trang phục này!
Khi ông Dương nhìn thấy bộ quần áo cũ kĩ mà Lâm Thiệu Huy thường ngày vẫn hay mặc, mắt ông ấy gần như rơi ra, không thể tin được.
Ông ấy cảm thấy không thể tin vào mắt mình được nữa.
Ông Dương run rẩy lẩm bẩm điều gì đó mà Từ Hồng Diễm và Hoàng Minh Hải ở bên cạnh hoàn toàn không nghe thấy gì, sự chú ý của hai người họ lúc này đều đang dồn về phía Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy.
“Bạch Tố Y, để tôi giới thiệu với cô một chút. Đây là ông Dương, một trong bốn nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất trong nước! Lần này, công ty chúng tôi đã mời ông Dương đến làm thiết kế riêng đấy. Tôi thấy quần áo của tập đoàn Bạch Kỳ các người sắp không thể bán nổi nữa rồi! Ha ha...”
Từ Hồng Diễm nhìn Bạch Tố Y, và vẻ mặt của cô ta đầy vẻ châm chọc rồi bắt đầu suy nghĩ. Tập đoàn Bạch Kỳ là một tập đoàn toàn diện trong tất cả các lĩnh vực. Trong đó có cả công ty chuyên về thời trang may mặc. Hơn nữa trước đây Bạch Tố Y cũng từng là người phụ trách chính trong kinh doanh hàng may mặc.
Nhưng Từ Hồng Diễm cho rằng, cô ta đã mời được một nhà thiết kế hàng đầu như ông Dương rồi, thì người chịu trách nhiệm kinh doanh thời trang bình thường như Bạch Tố Y, nhất định sẽ tự đưa chính công ty của mình vào con đường phá sản thôi.
Ông Dương!
Nghe cái tên này, sắc mặt của Bạch Tố Y đột nhiên thay đổi, đặc biệt là khi cô nhận ra ông ấy thực sự là một trong bốn nhà thiết kế hàng đầu trong nước, khuôn mặt xinh đẹp của cô ngay lập tức trở nên u ám.
Cô không bao giờ ngờ rằng công ty của Từ Hồng Diễm lại dám bỏ ra một cái giá quá lớn như vậy để có thể mời được một nhân vật nổi tiếng như ông Dương.
Kết thúc thật rồi...
Trong lòng Bạch Tố Y cảm thấy vô cùng cay đắng, mặc dù bây giờ cô là chủ tịch tập đoàn, không phụ trách mảng thời trang, nhưng nếu như việc kinh doanh quần áo bị chèn ép, người thân là chủ tịch như cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Đến lúc đó, nhất định cô sẽ bị hội đồng quản trị mang ra hỏi tội.
Hơn nữa cô biết rất rõ rằng tài năng của ông Dương, ông ấy vô cùng lợi hại, những bộ quần áo do ông thiết kế đều sẽ dẫn đầu xu hướng.
Đến lúc đó, công ty của Từ Hồng Diễm chắc chắn sẽ có đủ khả năng để đánh bại tập đoàn Bạch Kỳ và sở hữu cả thị trường may mặc ở thành phố Nam Giang này.
Việc kinh doanh thời trang của tập đoàn Bạch Kỳ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề bởi những tổn thất ngoài sức tưởng tượng.
Nghĩ đến đây!
Sắc mặt của Bạch Tố Y lập tức trở nên trắng bệch.
“Này! Cô sợ rồi sao?” Từ Diễm Hồng nhìn vẻ mặt của Bạch Tố Y, cảm thấy vô cùng đắc ý, nói: “Ha ha, Bạch Tố Y, bây giờ cô mới biết sợ sao? Đã quá muộn rồi! Tôi nói cho cô biết, lần này chúng tôi và ông Dương không chỉ định thâu tóm toàn bộ thị trường quần áo của thành phố Giang Nam này, mà còn đưa muốn khiến cho tập đoàn Bạch Kỳ biến mất khỏi thị trường may mặc luôn kìa!”
“Các người xong đời rồi! Ha ha...”
Từ Diễm Hồng cảm thấy vô cùng phấn khích, cô ta rất thích nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Bạch Tố Y, khiến cô ta cảm thấy vô cùng khoan khoái!
Hoàng Minh Hải đứng ở một bên, mỉa mai nói: “Diễm Hồng, em cũng xem trọng họ quá rồi đó! Nhìn chồng cô ta mà xem, anh ta đang mặc cái gì vậy? Trông cứ như ăn mày ấy. Bọn họ căn bản không có đủ tư cách làm đối thủ của chúng ta!” . Bạn có biết trang tr𝓊уện ++ Tr𝗨 𝒎tr𝓊уện.𝚅n ++
“Ha ha... đúng vậy! Bạch Tố Y, dù sao cô cũng là chủ tịch của một tập đoàn lớn, chịu trách nhiệm cho một công ty thời trang mà lại để chồng mình mặc quần áo giống như ăn mày vậy à? Cô không thấy xấu hổ sao? Nếu như tôi có một người chồng như vậy, tôi nhất định sẽ ly hôn với anh ta! Vừa vô dụng lại nhìn như ăn mày vậy, thật là chướng mắt!”
Lúc này Từ Diễm Hồng và Hoàng Minh Hải kẻ xướng người họa, nhìn phong cách ăn mặc của Lâm Thiệu Huy đấy khinh thường.
Nghe những lời nói không coi ai ra gì của hai người họ khiến Bạch Tố Y cảm thấy bực mình.
Cô đã thuyết phục Lâm Thiệu Huy từ trước đó rồi, bộ quần áo này đã mặc được mấy năm rồi, không thể mặc được nữa!
Bây giờ thì sao?
Cô bị người ta cười nhạo, khiến cô cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Lâm Thiệu Huy, anh mau đi thay bộ quần áo này ra đi! Xấu hổ chết đi được!” Bạch Tố Y khó chịu, trừng mắt nhìn Lâm Thiệu Huy, sau đó tức giận nói.
Nghe vậy, Lâm Thiệu Huy im lặng một lúc.
Sau đó, ngay khi anh gật đầu đồng ý, đang chuẩn bị đi cởi bỏ bộ quần áo cũ kỹ của mình. Thì có một giọng nói run rẩy vang lên: “Cái đó... chàng trai này, tôi có thể xem qua quần áo của cậu một chút được không?”