Thời gian thoảng qua!
Chẳng mấy chốc đã tới ngày hôm sau.
Sân vận động Nam Giang đã được trang trí lại đổi mới hoàn toàn, toàn bộ chỗ cửa vào treo một tấm poster nữ danh ca Châu Á Phương Y Thần to lớn.
Đặc biệt là bốn chữ neon to sáng lập loè không ngừng treo ở phía trên lối vào.
Tặng Huy yêu dấu!
Ở bên cạnh hàng chữ neon to còn có cái bóng poster vẽ một bàn tay.
Đó là hình bóng một người đàn ông!
Anh ta lộ sườn mặt, không thấy rõ khuôn mặt thật nhưng gần như chỉ vẽ ra một con mắt đã thấy được vẻ thâm sâu và tà ác.
Người anh ta mặc áo gió đen như mực, cả người tản ra một loại khí chất âm lãnh tà ác.
Anh ta là ân nhân của Phương Y Thần, Huy Tuấn!
Đối tượng vô số người sùng bái và kính ngưỡng.
Khi Bạch Tố Y, Lâm Thiệu Huy với anh em Trương Bác Vũ đi vào cửa sau sân vận động trước đã bị tấm poster vẽ tay “Huy Tuấn” hấp dẫn.
“Này, đó là Huy Tuấn sao? Nghe nói đây là tấm poster Phương Y Thần tự tay mình vẽ đó!”
“Trời ạ, Huy Tuấn đẹp trai quá...”
Fans Bạch Tố Y, Lâm Thiệu Huy Thần là fans đáng tin, nhìn thấy poster thần tượng nhà mình, cả người kích động, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Nhưng mà!
Khi hai anh em Trương Bác Vũ nhìn thấy sườn mặt Huy Tuấn rồi lại hơi sửng sốt.
“Bạch Tố Y, em có phát hiện ra không? Sườn mặt của Huy Tuấn hình như hơi giống Lâm Thiệu Huy?” Trương Bác Vũ chau mày, nghi ngờ lên tiếng.
Mà bên cạnh, Trương Vân Hằng cũng sáng mắt, không ngừng đánh giá qua lại sườn mặt Lâm Thiệu Huy với sườn mặt Huy Tuấn, đầy mặt là vẻ khó có thể tin:
“Anh tôi nói không sai! Quá giống! Chị Bạch Tố Y, Lâm Thiệu Huy không phải là Huy Tuấn đó chứ? Ha ha ha...”
Trương Vân Hằng nói, dẫn đầu cười ầm lên.
Cô ta chỉ đùa một chút.
Đương nhiên sẽ không cho rằng Huy Tuấn là loại nhân vật vượt trội, được fans toàn cầu sùng bái như thần tượng, là con rể đưa tới cửa như Lâm Thiệu Huy.
Nghe được lời hai anh em nói, Bạch Tố Y ở bên cạnh cũng hơi ngẩn ra.
Khi cô so sánh sườn mặt Huy Tuấn với Lâm Thiệu Huy, trên khuôn mặt đẹp cũng hiện lên vẻ khó có thể tưởng tượng được:
“Lâm Thiệu Huy, anh... Sao anh giống với thần tượng Huy Tuấn của em vậy?”
“Chuyện này đúng lúc quá!”
Nói lời này xong.
Không biết vì sao, trong lòng Bạch Tố Y lại hiện lên một ý nghĩ khó mà tin nổi.
Hay là... Huy Tuấn chính là Lâm Thiệu Huy?
Vé vào cửa VIP Phương Y Thần đưa cho cô cũng là vì Lâm Thiệu Huy?
“Không... Không thể nào!”
Ý nghĩ này của Bạch Tố Y vừa mới hiện lên, cô đã lắc đầu, vứt ý nghĩ này đi khỏi đầu.
Dù sao, ở trong mắt cô, nhân vật như Huy Tuấn tiện tay đánh một khúc dương cầm ở đầu đường đã có thể oanh động giới dương cầm toàn cầu; nhẹ nhàng viết ra một bài hát đã đủ chấn động giới giải trí.
Nhân vật như vậy, sao có thể là người chồng Lâm Thiệu Huy của cô chứ?
Vào thời điểm mọi người ở đây miên man suy nghĩ.
Ngay lập tức bên cạnh truyền tới một giọng nói đầy nghiền ngẫm:
“Ôi! Đây không phải là em họ Bạch Tố Y đó sao? Sao vậy? Mấy người cũng tới xem buổi biểu diễn sao?”
Nghe giọng nói đó, bốn người Bạch Tố Y không khỏi quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy ngay một đôi vợ chồng thanh niên đứng cách đó, không xa họ.
Thanh niên diện mạo trắng nõn, nhìn trông lịch sự văn nhã, nhưng trên mặt lại đẩy vẻ khinh thường và trào phúng.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Bạch Tố Y hơi có chút khó coi.
Người này là anh họ cô.
Thẩm Kiệt, con trai của cậu Thẩm Kiến.
Khoảng thời gian trước, bữa tiệc đính hôn người nhà Lâm Thiệu Huy đến tham gia là bữa tiệc đính hôn của Thẩm Kiệt với bạn gái Chu Hiểu.
“Anh họ!” Bạch Tố Y tuy cực kỳ không thích người này, nhưng vẫn gượng gạo chào hỏi.
Mà giờ phút này!
Ánh mắt Thẩm Kiệt không khỏi chuyển hướng về phía Lâm Thiệu Huy, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng:
“Mày là cái thằng phế vật Lâm Thiệu Huy? Là mày hại nhà họ Thẩm tao mất đơn đặt hàng siêu cấp của nhà họ Phí!”
Phế vật!
Nghe hai chữ ấy, đôi mắt Lâm Thiệu Huy hơi nhíu lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh:
“Tôi là Lâm Thiệu Huy, chào anh, thằng phế vật!”