"Lâm Thiệu Huy, bọn tôi sai rồi! Bọn tôi không dám làm vậy nữa đâu mà. Làm ơn cậu hãy tha cho bọn tôi đi! Dù sao chúng ta cũng là người thân với nhau mà…!"
Nước mắt Vương Diễm Lệ rơi như mưa.
"Đúng vậy đó Lâm Phàm! Dù sao… tôi cũng là anh họ cậu. Cậu đâu thể nào giết tôi được! Nếu không làm sao cậu nói chuyện với Bạch Tố Y được?"
Vương Chí Quân cũng nước mũi, nước mắt tèm lem hết cả lên:
"Cậu tha cho tôi đi. Tôi không dám nữa đâu...Mấy tấm hình tôi chụp sẽ xoá ngay đây!"
Anh ta chưa có muốn chết!
Người thân à?
Lâm Thiệu Huy bị sự trơ tráo của mấy người bên kia chọc cho bật cười!
"Mấy người lúc trước lừa gạt, vơ vét hết tài sản của tôi. Khi mấy người vũ nhục tôi là thứ phế vật, không phải cũng làm mấy việc giống như vầy sao?"
"Tôi đã cho các người cơ hội, gần bảy mươi lăm triệu đô kia chính là sự nhân từ cuối cùng của tôi. Thế nhưng các người lại xem sự tốt bụng đó của tôi thành lòng lang dạ thú?"
"Các người không chết không được!"
'Ầm!'
Nghe hết những lời nói của Lâm Thiệu Huy, tất cả mọi người đều biết rõ được chắc chắn anh đã có ý định giết người!
Lúc này dù bọn họ có nói cái quái gì cũng không thể thay đổi được ý định ấy của anh.
Vậy nên, Vương Chí Quân mất hết suy nghĩ, la hét một cách thảm thiết!
"Đừng vậy mà! Xin anh đừng làm vậy mà! Tôi không dám nữa đâu!"
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại không quan tâm, lạnh giọng ra lệnh:"Ngay tại đây, hãy lăng trì anh ta đi!"
"Rõ!"
Vừa nói xong!
Một đội quân mặc áo giáp mạnh mẽ ghì chặt Vương Chí Quân xuống đất. Sau đó, tên chỉ huy rút ra một con dao găm bắt đầu cắt từng miếng thịt trên người Vương Chí Quân xuống.
"A...A...A…! Đau quá…! Đau quá…!!!"
Vương Chí Quân phát ra những tiếng như heo đang bị mổ vậy, điên cuồng giãy dụa:
"Cha à, cứu con! Cô à, cứu con với…!"
Nhìn đến đây, Vương Hữu Tài và Vương Diễm Lệ sớm đã bị dọa đến mất mật. Đừng nói là có cứu anh ta hay không. Kể cả việc lấy dũng khí nhìn Vương Chí Quân thôi mà bọn họ cũng đã không có rồi.
Lúc này!
Từ Hữu Dung chậm rãi bước ra. Ngay lập tức, cô ấy nhìn thấy ngay việc Lâm Thiệu Huy ngược đãi khiến Vương Chí Quân phải chịu khổ.
Cô ấy biết rõ, tất cả mọi chuyện lúc này đều đã quá muộn rồi!
"Hữu Dung à! Cứu mẹ đi!"
Vương Diễm Lệ kêu tên Hữu Dung rất thảm thiết. Bà dư sức biết lúc này chỉ có Hữu Dung mới có thể cứu bà!
"Tôi đã nói với mấy người rồi mà! Tại sao mấy người lại không chịu nghe tôi? Tại sao hả…!
Từ Hữu Dung điên cuồng la hét, đứng thẳng lên.
Muốn cứu? Giờ mọi chuyện đã quyết rồi còn muốn cô ấy cứu như nào?
"Hữu Dung à, làm ơn hãy cứu anh họ của con đi! Cái nhà này quyết làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn cho con!"
Vương Hữu Tài cầu khẩn, van xin Hữu Dung. Lúc này không còn cách nào khác ngoại trừ làm vậy.
Ông ta không ngờ được, tên phế vật Lâm Thiệu Huy sẽ trở nên tàn nhẫn giống như vậy!
Đây chính là loại người mà bọn họ không nên đắc tội!
Từ Hữu Dung có hơi do dự nhưng vẫn quyết định bước lên.
Chỉ là!
Không đợi Hữu Dung mở miệng, Lâm Thiệu Huy mở tay áo, nói:"Nếu như cô muốn thay bọn họ xin tôi tha cho thì dĩ nhiên là không được rồi!"
"Tôi tưởng lúc trước tôi đã nói rõ với cô rồi!"
Một câu nói lập tức làm cho Từ Hữu Dung rơi vào tình cảnh vô cùng xấu hổ!
Cô ấy lau đi nước mắt đang khóc. Lúc này, Hữu Dung không biết nên nói gì, làm gì.
"Làm sao tôi quên được cái ông già bất tử này chứ."
Lâm Thiệu Huy đưa đôi mắt lạnh lẽo lên nhìn Vương Hữu Tài, sau đó lại ra lệnh:"Khiến ông ta chết đi!"
'Đùng!'
Một tiếng súng vang lên. Vương Hữu Tài ngã xuống đất, mất hết sức lực phải bỏ mạng!
Chỗ mi mắt có nhiều hơn một vết đạn!
A...A...A!
Trong lòng Vương Diễm Lệ rất đau đớn, hét lên thảm thiết. Nước đi này thật sự bà không lường trước được.
Việc xảy ra trước mắt kinh khủng đến cỡ nào chứ? Anh trai của mình bị người ta giết chết mất rồi à?
Vậy lượt tiếp theo sẽ là bà phải không à!
"Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết…!"
Vốn là một Vương Diễm Lệ kiêu ngạo, chưa từng khuất phục một ai. Giờ bà ta lại la hét như điên như dại.
Nhìn đến đây, Hữu Dung cũng cảm thấy hoảng sợ, ngồi phịch xuống đất một cái.
Cô ấy chưa từng thấy sự tàn nhẫn, vô tình đến như vậy của Lâm Thiệu Huy. Việc này đã khiến cô ấy thấy bàng hoàng, choáng váng!
Ngay lập tức, Hữu Dung nhớ ra việc gì đó, hét lớn lên với Lâm Thiệu Huy:"Lâm Thiệu Huy, anh đồng ý sẽ tha cho mẹ tôi, anh đã đồng ý rồi!"
Phải không?
Lâm Thiệu Huy gật nhẹ đầu, sau đó anh nói:"Đúng vậy, tôi đã đồng ý. Cho nên, tôi sẽ không giết mẹ cô đâu!"
"Chỉ chặt một cái tay của bà ta!"