Lâm Tông Thụy cười ầm lên.
“Ngu ngốc, đúng là đồ ngu!” Lâm Chiến Hoa lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt bỡn cợt, giống như đang nhìn người chết. Hành vi của Lâm Thiệu Huy quá xúc động và ngu xuẩn, cậu ta hoàn toàn không biết Hứa Long Quán đáng sợ cỡ nào, muốn giết chết một đại tông sư chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi. Lâm Thiệu Huy đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, không viết vô hình trung đã tự giết chính mình. Người nhà họ Lâm đều cười sung sướng, cứ như thể trong mắt chúng, Lâm Thiệu Huy đã là người chết. Chúng cho rằng toàn bộ An Nam cũng không tìm thấy người nào ngông cuồng hơn Lâm Thiệu Huy, dám ngang nhiên đối chọi với Hứa Long Quán. Tên này đầu óc có vấn đề à? Tìm chết cũng không nên tìm chết kiểu đó chứ? Lâm Chí Đô rất kích động, thấy Lâm Thiệu Huy không biết sống chết như thế, ông ta kích động đến mức sắp điên rồi. Thằng chó chết tiệt này sắp xui xẻo rồi! Không lâu sau, cậu ta sẽ biến thành người chết! Cái đinh trong mắt ông ta sắp được nhổ!
Bên kia, Hứa Long Quán thấy Lâm Thiệu Huy thách thức mình kiểu đó thì cũng hoàn toàn nổi giận: “Cậu dám ăn nói với tôi kiểu đó hả? Cậu biết tôi là ai không?”
Lâm Thiệu Huy cười lạnh, thấy thể diện của mình không có tác dụng nên bắt đầu bày ra thân phận à? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mèo Con Hôm Nay Muốn Yêu Rồi
2. Say Tình
3. Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
4. Rung Động Vì Tần Tiên Sinh
=====================================
“Hứa Long Quán, một trong bốn vị đại tướng của An Nam, nhưng thế thì đã sao? Ai dám ngăn cản đường của tôi, kẻ đó sẽ phải chết! Dù là đại tướng cũng giết không bàn cãi!”
Mọi người sợ ngây người, đây là cách nói khí phách cỡ nào? Ngay cả đại tướng cũng giết ư? Mọi người hoàn toàn kinh hãi vì sự ngông cuồng của Lâm Thiệu Huy. Thằng này muốn chọc thủng trời à? Biết rõ bên kia Hứa Long Quán mà còn dám ăn nói như vậy? Đúng là điên rồ! Đám Lâm Chí Đô bắt đầu bất an, dường như cũng nhận thấy người này đã hoàn toàn điên rồi. Cậu ta thậm chí không tiếc lôi kéo nhà họ Lâm chết chùm cũng muốn giết chết Lâm Tông Thụy ư? Đúng, trong mắt họ, Lâm Thiệu Huy dám kiêu ngạo như vậy chắc là có ý đồ chết chung với Lâm Tông Thụy.
“Cậu!” Hứa Long Quán bị tức giận đến mức nói không nên lời. Kể từ khi ngồi lên ghế đại tướng, chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta kiểu đó, vậy mà thằng này lại nói muốn giết ông ta ư? Trước mặt bao nhiêu người lại không hề nể mặt ông ta chút nào. Thật là đáng chết! Thằng này phải chết!
“Hôm nay nếu nhà họ Lâm thiếu một cọng lông thì Hứa Long Quán tôi đây bảo đảm sẽ bất chấp tất cả giết chết cậu! Hủy diệt hết thảy!” Hứa Long Quán gầm lên, hoàn toàn nổi giận.
“Kẻ mà tôi muốn giết, không ai có thể ngăn cản! Nếu ông muốn đối đầu với tôi thì tôi sẽ ở thủ đô chờ ông!”
Sau đó Lâm Thiệu Huy ném di động xuống đất, di động của Lâm Chí Đô lập tức vỡ tan tành, kèm theo đó là dây thần kinh căng cứng của người nhà họ Lâm cũng bị vỡ tan. Điên rồi! Người kia thật sự điên rồi! Ngay cả Hứa Long Quán cũng không để mắt, thậm chí còn dám đe dọa chờ Hứa Long Quán ở thủ đô. Người kia thật sự điên cuồng! Lâm Tông Thụy bỗng căng thẳng, bởi vì hắn ta biết rõ kế tiếp Lâm Thiệu Huy sẽ đối phó với mình.
Lâm Thiệu Huy bước về phía Lâm Tông Thụy. Thấy vậy, Lâm Chí Đô cũng hoảng hốt. Lâm Tông Thụy là con cháu duy nhất của nhà họ Lâm, nếu ngay cả hắn ta cũng chết thì nhà họ Lâm sẽ thật sự bị tuyệt tự.
“Lâm Thiệu Huy, cậu đừng xằng bậy! Tôi cảnh cáo cậu!” Lâm Chí Đô hét lên: “Cậu dám đụng vào một cọng lông của Lâm Tông Thụy thì tôi bảo đảm sẽ giết chết cả nhà cậu!”
Lâm Thiệu Huy vung tay lên, đấm Lâm Chí Đô bay ra ngoài.