Ầm!
Uy hiếp!
Nghe đối phương nói xong, Bạch Tuấn Sơn lập tức tức giận đến mức toàn thân run rẩy hết cả lên.
Sau khi biết rõ bức tranh “Ông lão câu cá một mình” là tác phẩm của thầy Blood, đương nhiên ông ta sẽ không cam lòng từ bỏ, nhưng Lý Trung Huy nói không sai, nếu đối phương ngang ngược phá hoại thì con đường tiêu thụ của Tập đoàn Bạch Kỳ sẽ bị cắt đứt một cách triệt để.
Đến lúc đó cho dù bên phía của ông ta có nghiên cứu chế tạo ra thuốc hồi sinh thì cũng đừng mong bán được một viên!
Thậm chí cả Tập đoàn Bạch Kỳ cũng tiêu tùng luôn.
“Làm... Làm sao bây giờ...”
Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán của Bạch Tuấn Sơn.
Nhưng vào đúng lúc này!
Ông ta cảm nhận được một bàn tay ấm áp vỗ lên bờ vai của ông ta.
Lại là... Lâm Thiệu Huy.
“Thiệu Huy...” Bạch Tuấn Sơn sửng sốt, sau đó ông ta nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đứng che ở trước mặt mình.
“Phó chủ tịch Huy! Lý Trung Huy!”
Trong giọng nói của Lâm Thiệu Huy lộ ra sự lạnh lẽo, trên môi anh hiện lên một nụ cười châm chọc!
Anh nhìn Lý Trung Huy giống như đang nhìn một tên hề ngu ngốc.
“Cậu là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên của tôi! Đừng tưởng rằng mình quen biết với Robert thì giỏi lắm! Tôi nói cho cậu biết, ở đây là Thành phố Nam Giang, không phải Mexico!” Ánh mắt của Lý Trung Huy trở nên tàn nhẫn.
Ông ta vốn đã khinh thường Lâm Thiệu Huy.
Cho dù anh có quen biết với Robert thì đã sao!
Thằng ở rể vẫn mãi là thẳng ở rể, không hơn không kém.
“Hùng hổ thật đấy, cao giá thật đấy!” Lâm Thiệu Huy không nhịn được mà bật cười bởi vì sự ngu ngốc của Lý Trung Huy.
Anh nhìn chằm chằm vào Lý Trung Huy một lúc rồi nói:
“Đáng tiếc tôi cho ông cơ hội ngàn năm có một, nhưng ông lại quăng nó xuống đất dẫm đạp! Nếu đã vậy thì hôm nay tôi sẽ giúp ông được mãn nguyện!”
Cái gì?
Những câu nói này của Lâm Thiệu Huy không chỉ khiến Lý Trung Huy sửng sốt mà ngay cả đám người của Lâm Thiên Quang đứng ngay bên cạnh của rơi vào trạng thái ngu người.
Uy hiếp?
Cái thằng ở rể này đang uy hiếp Lý Trung Huy, phó chủ tịch của Tập đoàn Minh Long?
Mọi người bàn tán xôn xao!
Điên rồi!
Ở trong mắt mọi người, Lâm Thiệu Huy tuyệt đối đã bị chọc tức đến phát điên luôn rồi.
Tuy nhiên không chỉ như thế!
Lâm Thiệu Huy nhìn chằm chằm vào Lý Trung Huy với ánh mắt như đang nhìn một con côn trùng bé xíu, ánh mắt lúc này của anh vừa lạnh lẽo vừa âm u, anh nói:
“Hôm nay chắc chắn ông sẽ bị xóa tên ra khỏi Tập đoàn Minh Long! Hôm nay nếu ông không bị xóa tên thì trong vòng ba ngày tới, Tập đoàn Minh Long sẽ phải bị xoá tên!”
Ồ!
Sau khi Lâm Thiệu Huy vừa nói xong những lời này thì tất cả mọi người trong buổi tiệc đều rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Nếu nói lúc nãy Lâm Thiệu Huy chỉ uy hiếp Lý Trung Huy thì bây giờ anh đang uy hiếp cả Tập đoàn Minh Long!
Má ơi, cái tên này thật sự quá điên cuồng!
Đó chính là Tập đoàn Minh Long, doanh nghiệp đứng đầu không có đối thủ ở Thành phố Nam Giang đấy biết không?
Một thằng ở rể thấp kém lại tuyên bố sẽ xóa tên Tập đoàn Minh Long không phải kẻ ngu thì là cái gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người trong buổi tiệc đều cười ầm hết cả lên.
Bên trong mỗi một tiếng cười đều là sự chế giễu khinh thường dành cho Lâm Thiệu Huy.
Dường như ở trong mắt họ, Lâm Thiệu Huy chính là một tên hề.
Nhưng mà…
Lâm Thiệu Huy hoàn toàn không thèm để ý đến sự khinh thường chế nhạo của mọi người, anh kéo Bạch Tuấn Sơn quay đầu đi một mạch ra ngoài!
“Ha ha ha... Mấy người có nghe thấy không? Vừa rồi cái thằng ở rể kia uy hiếp Phó chủ tịch Huy, uy hiếp Tập đoàn Minh Long đấy!”
“Mẹ nó! Cười chết mất, Tập đoàn Bạch Kỳ của họ cũng thuộc tầm hai mà thôi! Huống chi cái thằng nhãi kia chỉ là một con sâu mọt của Tập đoàn Bạch Kỳ, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“...”
Tiếng cười cợt chế giễu của mọi người nghe cực kỳ chói tai!
Tuy nhiên ở bên trong đám người đó…
Mí mắt của Chu Văn Thanh lại giật liên hồi.
Tiêu rồi!
Mặc dù ông ta không thể xác định chính xác thân phận của Lâm Thiệu Huy, nhưng không hiểu sao ông ta lại có một trực giác rằng Lý Trung Huy sắp xảy ra chuyện, nhà họ Lý sắp tiêu đời rồi.
“Ha ha ha... Chú à! Chú có nhìn thấy không? Cái thằng Lâm Thiệu Huy kia đúng là không biết sống chết cho nên mới to gan dám mở miệng uy hiếp chú!” Vào lúc này, Lâm Thiên Quang vô cùng đắc ý đi đến trước mặt Lý Trung Huy.
Anh ta gấp gáp muốn nhìn thấy Lý Trung Huy trả thù Lâm Thiệu Huy, trả thù Tập đoàn Bạch Kỳ!
Nghe anh ta nói như thế, Lý Trung Huy cười châm biếm một tiếng rồi nói:
“Hừ! Thứ gì đâu!”
“Yên tâm, đợi chú trở về tập đoàn sẽ ra tay xử lý Bạch Kỳ! Ông đây không tin một thằng ở rể cỏn con có thể lộn ngược được cả bầu trời! Cứ chờ đi, sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có một ngày Lâm Thiệu Huy sẽ phải quỳ gối dâng bức tranh đó lên cho chú!”
Lý Trung Huy nở một nụ cười vừa âm hiểm lại dữ tợn.
Nhưng ông ta vừa mới nói dứt câu thì…
Reng reng reng!
Một tiếng chuông di động chói tai vang lên từ trong túi của ông ta.