“Bùm!”
Khi Vạn Trọng Vinh dứt lời, cả đám người Lý Thanh Như và Phương Lạc Nam hoàn toàn bị sốc. Một lá bài có thể giết chết bọn họ?
Phải là loại thẻ cao cấp cỡ nào để có thể tùy ý giết một mạng người?
Những người khách đó lúc này cũng hoảng sợ, bọn họ hối hận vì vừa rồi dám xúc phạm Lâm Thiệu Huy, hành động này của bọn họ không khác gì tự tìm đường chết!
“Tha mạng! Xin ông chủ tha mạng.”
Vạn Trọng Vinh đột nhiên khóc lóc, hướng về phía Lâm Thiệu Huy rồi quỳ xuống. Anh ta liên tục dập đầu, bộ dáng như bị hù sợ chết khiếp.
Nước mắt ràn rụa, gần như phát điên!
Anh ta vốn tưởng rằng Phương Lạc Nam có thể dùng một ngón tay đè chết Lâm Thiệu Huy, nhưng bây giờ xem ra, Lâm Thiệu Huy có thể dùng một ngón tay ấn chết tất cả bọn họ!
Đối đầu với ông chủ cao cấp của Tập đoàn Huy Hoàng, không phải mỗi An Nam mà ở khắp mọi nơi trên thế giới này đều không có chỗ cho anh ta thoát thân.
Nhưng mà trên khóe miệng của Lâm Thiệu Huy cong lên với một đường cong ớn lạnh:
“Đã quá muộn!”
Cơ hội đã được trao một lần rồi, chính Vạn Trọng Vinh và những người khác đã chủ động từ bỏ cơ hội tuyệt vời như vậy!
“Bùm.”
Khi nghe thấy điều này, ngay lập tức Vạn Trọng Vinh bị dọa sợ ngồi phịch xuống đất, ánh mắt của anh ta lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Có vẻ như anh ta đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra với mình nên anh ta kinh hãi muốn chết!
Nhưng vào lúc này…
“Không thể! Điều này không thể xảy ra được!”
Lý Thanh Như cũng hét lên như bị điên: “Rõ ràng cậu chủ Phương đã nói tên này là con rể vô dụng của nhà họ Bạch, làm sao có thể là ông chủ lớn!”
“Theo tôi thấy, nhất định những tấm thẻ này là giả! Hoặc, chính bọn họ đã lấy trộm chúng!”
Cô ta không tin rằng mình sẽ xui xẻo như vậy!
Người tình cờ bị cô ta sỉ nhục lại chính là người đứng đầu Tập đoàn Huy Hoàng.
Nghe những lời, biểu cảm của mọi người đều thay đổi, thẻ đã bị đánh cắp? Không thể nào?
“Đúng! Tên Lâm Thiệu Huy này không chỉ là một tên vô dụng, mà còn là một tên trộm. Lúc trước cậu ta đã ăn trộm một sợi dây chuyền của vua Huyết Ngục. Có khả năng chính là cậu ta đã ăn trộm mấy tấm thẻ bài này!”
Sắc mặt của Phương Lạc Nam ảm đạm, anh ta nói.
Và khi nghe những lời này, Vạn Trọng Vinh cũng sửng sốt. Sau đó sự xấu hổ xuất hiện trên khuôn mặt của anh ta.
Rõ ràng, anh ta cũng cảm thấy có khả năng này. Lúc này, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy một cách hung tợn: “Đồ khốn kiếp, tôi sẽ kiểm tra tính xác thực của những tấm thẻ này ngay. Nếu phát hiện ra cậu giở trò quỷ, tôi hứa sẽ không để cậu chết tử tế!”
Nói xong, anh ta cũng định đi kiểm tra những tấm thẻ đó!
Lúc này, vợ chồng Thẩm Ngọc Trân đột nhiên run rẩy không yên, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy rằng Lâm Thiệu Huy đang nói dối.
Trong ba năm qua, Lâm Thiệu Huy là một người bình thường không thể bình thường hơn. Làm sao anh có thể liên quan đến tập đoàn Huy Hoàng đó?
Nhưng mà, Lâm Thiệu Huy lại cười lắc lắc đầu, nhìn vào mắt Lý Thanh Như và Vạn Trọng Vinh, ánh mắt như thể đang nhìn một người sắp chết.
Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…
“Bùm!”
Và tại thời điểm này, những tiếng gầm rú của động cơ phát ra từ góc phố không ngừng truyền đến.
Hết xe này đến xe sang khác nối tiếp nhau!
Hết bóng người này đến bóng người khác nhanh chóng xuống xe!
Lại có người tới đây?
Ai cũng chỉ cảm thấy tim đập liên hồi, cảm thấy những cú sốc mà họ nhận được hôm nay còn nhiều hơn cả cuộc đời này cộng lại.
Nó rất dữ dội!
“Lâm Thế Đông, cậu đang làm gì vậy?”
Khoảnh khắc nhìn thấy người bên kia, sắc mặt Vạn Trọng Vinh đột nhiên trầm xuống. Anh ta trực tiếp hét lên.
Bởi vì bên kia là cấp dưới của anh ta và là phó giám đốc chi nhánh này!
Nhưng Lâm Thế Đông thậm chí không thèm nhìn anh ta, dẫn đầu các nhân vật cấp cao của tất cả các chi nhánh đến bên cạnh Lâm Thiệu Huy!
Sau đó, Lâm Thế Đông đứng yên trước Lâm Thiệu Huy, cúi người chào hỏi:
“Tôi, phó giám đốc chi nhánh ngân hàng Huy Hoàng tại thành phố Nam Giang, Lâm Thế Đông, kính chào ông chủ!”