Nghiêm Ngọc Đường chỉ biết bất đắc dĩ thở dài, Tiêu Quan Tuấn kiêu ngạo khó thuần phục, mình đã thể hiện rõ ràng thế rồi nhưng nó vẫn độc ác như cũ.
Như vậy chỉ có thể nói là nhà họ Tiêu đã hết thuốc chữa.
Nhưng mà, khi tam quan của những người ở đây đã vỡ nát rồi, thì một tiếng gào to đã phá vỡ đi sự yên lặng: . Truyện Ngược
“Nhà Nạp Lan, đại trưởng lão đến!”
Cái gì?
Ai nấy đều giật mình.
Đại trưởng lão của nhà họ Nạp Lan cũng có địa vị tương đương với nnd ở nhà họ Tiêu, dưới một người trên vạn người.
Mà quan trọng là ông ta cũng là đàn anh của nnd, thực lực mạnh hơn nnd vô cùng.
Đồng thời, nhà Nạp Lan và nhà Tiêu xưa này đều có các mối quan hệ làm ăn buôn bán, quan hệ hợp tác đã kéo dài hơn một trăm năm lịch sử, có thể nói là như anh em ruột.
Cho nên, khi nghe thấy đại trưởng lão của nhà Nạp Lan tới, trên mặt Từ Quan Tuấn lộ rõ vẻ hả hê, anh ta cười khẩy nói với nnd:
“Nghiêm Ngọc Đường, sư huynh của ông tới rồi. Nếu như để cho ông ta biết ông đang bao che cho hai tên tội phạm trộm vòng của vua ở Huyết Ngục thì nhất định là ông ta sẽ không buông tha cho ông!”
Ồ…
Khách mời ở đây bắt đầu xôn xao. Ngay sau đó, bọn họ dùng ánh mắt tràn đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y. Thì ra, màn kịch hay đến bây giờ mới bắt đầu!
“Cộp cộp...”
Từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Rồi sau đó, một đoàn người nhà Nạp Lan do đại trưởng lão dẫn đầu đi thẳng vào trong hội trường tổ chức lễ đính hôn.
Bọn họ vừa mới xuất hiện, khí thế bá đạo từ trên người họ tỏa ra đã trực tiếp chèn ép tất cả, khiến những người có mặt ở hiện trường phải toát mồ hôi lạnh.
Mà sau khi bọn họ nhìn thấy nhóm người của đại trưởng lão nhà Nạp Lan, thì ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy có thêm một chút mỉa mai và khinh thường.
Trong khi đó, đại trưởng lão nhà Nạp Lan vừa mới đi vào đã nhìn thấy cảnh Nghiêm Ngọc Đường đang quỳ gối trước mặt Lâm Thiệu Huy. Ông ta ngay lập tức hiểu ra, sợ là sư đệ của ông ta đã đắc tội Lâm tiên sinh rồi!
Ngay sau đó, gương mặt ông ta tối sầm xuống, gằn giọng hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Sư huynh, tôi...”
Nghiêm Ngọc Đường vừa mới chuẩn bị giải thích thì lại bị Tiêu Quang Tuấn cắt ngang. Anh ta thêm mắm dặm muối kể lại tình huống:
“Đại trưởng lão, đôi vợ chồng khốn kiếp này ăn cắp sợi dây chuyền Trái tim biển cả của vua của Huyết Ngục. Chúng tôi đang định bắt bọn chúng lại, phải nghiêm trị.”
“Sư đệ của ngày vốn định ra tay, nhưng không hiểu sao được nửa đường thì lại đổi ý, phản bội lại nhà họ Tiêu chúng tôi, cố tình bao che cho hai tên trộm này! Tôi cho rằng, hành động này rất có khả năng sẽ khiến Huyết Ngục tức giận!”
“Cho nên, tôi cảm thấy, vì tương lai sau này của hai nhà, thì chúng ta nên giết chết luôn bọn chúng ngay tại đây!”
Lúc này Tiêu Quang Tuấn đã hoàn toàn mất đi lý trí, hôm nay anh ta chỉ muốn băm Lâm Thiệu Huy ra thành trăm mảnh!
“Quang Tuấn, cậu...”
Nghiêm Ngọc Đường tức muốn nổ phổi. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, mình tận tụy với nhà họ Tiêu bao nhiêu năm, nay chỉ vì một lần làm trái mệnh lệnh mà Tiêu Quang Tuấn lại muốn đưa ông ta vào chỗ chết.
Mà lúc này, Nghiêm Ngọc Đường cũng vô cùng bối rối, ông ta há miệng muốn giải thích.
Bởi vì ông ta biết rõ sư huynh của mình mạnh tới mức nào, ông ta không thể nào đánh lại nổi. Hơn nữa, đi theo ông ta còn có một nhóm toàn những cao thủ. Cứ như vậy, ông ta sợ rằng mình sẽ bị sư huynh xử phạt mất!
“Sư huynh, nghe tôi giải thích...”
“Đủ rồi!”
Đại trưởng lão thẳng thừng cắt đứt lời ông ta nói, mang gương mặt âm u lạnh lùng đi thẳng về phía Nghiêm Ngọc Đường.
Nổi giận!
Đại trưởng lão đã hoàn toàn nổi giận rồi!
Nhìn thấy vậy, đám người Tiêu Quang Tuấn, Từ Bạch Đình và Ôn Nhã Như đều mừng rỡ như điên, hận không thể vỗ tay khen hay.
Bởi vì bọn họ biết rõ, sau khi Nghiêm Ngọc Đường bị xử lý, thì tiếp theo chính là Lâm Thiệu Huy!
“Rầm!”
Nghiêm Ngọc Đường bị đại trưởng lão đá bay ra ngoài, rơi xuống đất phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Chẳng qua là, đám người Tiêu Quang Tuấn còn chưa kịp vui mừng, thì câu nói tiếp theo của đại trưởng lão khiến trái tim của bọn họ như hoá thành tro tàn.
Đại trưởng lão đứng đó, hai mắt trợn to như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Ngọc Đường nói:
“Thứ không biết điều! Chỉ bằng ông cũng dám ra tay với cậu Huy ư?”