Cùng lúc đó, điện thoại của Từ Bạch Đình lại đột nhiên vang lên.
Anh ta nhận cuộc gọi, từ đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói già nua:
“Bạch Đình, mấy ngày nữa chủ nhân của nhà họ Diệp sẽ dẫn người thần bí kia đến giới thiệu cho chúng ta!”
Người thần bí?
Từ Bạch Đình lập tức nhíu mày hỏi lại:
“Ba, người mà ba nói tới là ai vậy?”
Người ở đầu dây bên kia trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nhả ra mấy chữ: “Anh ta họ Lâm!”
Trời ạ!
Lông tóc của Từ Bạch Đình dựng hết cả lên, trong mắt anh ta lập tức xuất hiện vẻ vui mừng như bắt được vàng.
“Ba đừng nói là tướng Lâm Thành…”
“Im ngay!”
Từ Hoài Nhân đột nhiên gầm lên, ông ta dùng giọng điệu chán nản nói với thằng con mãi không được cái nết gì nên hồn: “Thân phận của anh ta, không thể tùy tiện nói ra được, càng không được phép tùy tiện bàn tán. Nếu không thì rất có thể sẽ mang tới tai họa chết người!”
“Bây giờ, cái tên này ở toàn bộ Nam Lộc đã trở thành một điều cấm kị, sao con không chịu biết thế hả?”
Cái này cũng chính là mệnh lệnh của cuồng thần Huyết Ngục truyền ra.
Cấm tuyệt đối toàn bộ tỉnh Nam Lộc không được bàn tán về tướng Huy và vua của Huyết Ngục!
Người nào vi phạm, chết!
“Ba, những gì ba nói là sự thật sao?”
Từ Bạch Đình khó có thể nén nổi vẻ vui mừng như điên trên mặt, toàn thân anh ta run rẩy kịch liệt.
Hiển nhiên là anh ta đang rất kích động!
Không chỉ có một mình anh ta, ngay cả Ôn Nhã Như ở bên cạnh, hai mắt cũng tỏa sáng, trên mặt chỉ còn lại vẻ kính sợ với kẻ bề trên.
Tướng Huy?
Một trong bốn đại tướng lẫy lừng của Việt Nam, một vị thần sừng sững trong quân đội!
Nhà họ Từ lại có thể quen biết được với quái vật đáng sợ như thế này sao?
Trời ạ!
Vậy thì ngày bước lên đỉnh cao quyền lực của bọn họ cũng chẳng còn xa nữa rồi!
“Đương nhiên là thật. Chỉ cần có thể thuận lợi trở thành người dưới trướng của anh ta, thì về sau cho dù có là nhà họ Tiêu thì chúng ta cũng chẳng cần phải sợ hãi nữa!”
Cái gì?
Nghe thấy Từ Hoài Nhân ở đầu dây bên kia nói như vậy xong, Từ Bạch Đình và Ôn Nhã Như lại càng kích động hơn, cả người run rẩy. Vậy là sau này nhà họ Từ bọn họ cũng không cần phải xem sắc mặt Tông chủ của Bắc Lộc mà làm việc nữa rồi ư?
Thế này, đúng là một bước lên trời mà!
Từ Bạch Đình điên cuồng gật đầu, trong lúc nhất thời, thậm chí đến cả vết thương trên hai đầu gối của mình cũng bị anh ta quên mất.
Sau đó, như nghĩ ra điều gì, anh ta độc ác hỏi:
“Ba, con bị người ngoài đánh, đối phương còn đánh gãy cả hai chân của con. Ba phải báo thù cho con!”
Cái gì?
Đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó, trong điện thoại vang lên tiếng hít thở gấp gáp và tức giận của Từ Hoài Nhân. Hiển nhiên là sau khi nhận được tin tức này, ông ta đã tức điên lên.
Một giây tiếp theo, một tiếng gào thét điên cuồng vang lên:
“Ai? Là ai có lá gan lớn như vậy? Dám đụng đến con trai của Từ Hoài Nhân ta? Đúng là muốn chết rồi!”
Nhà họ Từ ông ta sắp ôm được cái đùi lớn là tướng Huy này rồi, cùng anh ta đứng trên đỉnh cao của quyền lực.
Mà hôm nay, lại có người dám đụng tới con trai của ông ta, như thế này khác nào đang tát ông ta một cái!
Tội của kẻ đó đáng chết vạn lần!
Ôn Nhã Như ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của hai cha con nhà này, trong mắt cũng hiện ra vẻ âm hiểm. Bời vì cô ta biết, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y xong đời rồi!
Bây giờ, nhà họ Từ thậm chí còn chẳng sợ cả nhà họ Tiêu nữa rồi.
Mà Bạch Tố Y lại chỉ là một Tông chủ của Nam Lộc, chỉ là một người có danh nhưng không có thực quyền, thì có gì mà phải e ngại?
Chờ đến khi nhà họ Từ đến thành phố Giang Nam rồi, thì chính là ngày mà vợ chồng Lâm Thiệu Huy cùng dắt tay nhau đi xuống hoàng tuyền.
Từ Bạch Đình cũng tàn độc cười một tiếng, nhìn giống như một con sói hung ác, tiếp theo, anh ta gằn giọng nói:
“Nhà họ Bạch ở thành phố Giang Nam, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y!”
“Nghe nói bây giờ con khốn Bạch Tố Y kia đã là Tông chủ của tỉnh Nam Lộc rồi.”
Chỉ có điều, người ở đầu dây bên kia nghe anh ta nói như vậy xong lại khịt mũi, khinh thường nói:
“Cái quái gì mà Tông chủ Nam Lộc! Chỉ là một điếm trèo lên giường ngủ cùng với người ta mà thôi! Lấy đó làm bàn đạp để lên được vị trí như bây giờ. Nó chỉ là một con đàn bà đê tiện lăng loàn thôi!”
Hả?
Ông ta vừa dứt lời, cả Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình đều sợ ngây người.
“Ba, ý của ba là, cô ta là giả ư?”
“Các con vừa mới về nước nên không biết. Báo chí và các phương tiện truyền thông đều đã đưa tin rồi. Con điếm kia chẳng qua là bò lên giường người khác, được cho ít mặt mũi, nên bốn dòng họ lớn mới ra vẻ hợp tác với cô ta mà thôi. Thế mà cô ta lại còn không biết liêm sỉ, dám tự xưng là Tông chủ của Nam Lộc!”
Tự xưng?
Trong mắt Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình lập tức xuất hiện lửa giận ngút trời.
Bọn họ bây giờ mới biết được mình bị người khác đùa giỡn!
“Con khốn kia dám vuốt râu hùm ư?”
Ở đầu dây bên kia, hô hấp của Từ Hoài Nhân càng nặng nề hơn, ông ta gằn giọng nói:
“Nếu cô ta đã muốn chết, vậy thì… Ba sẽ giúp cô ta được toại nguyện!”