“Dì à, cháu không muốn cố gắng nữa...”
Sau khi Lâm Thiệu Huy soạn xong tin nhắn, anh gửi vào nhóm. Trong đôi mắt anh tràn đầy vẻ phức tạp.
Vì báo thù, Lâm Thiệu Huy đã rời khỏi thế giới ngầm toàn cầu, về ở rể nhà họ Bạch ròng rã ba năm rồi. Trong ba năm này, vì anh không có tiền, không có thế, không có công việc nên bị mọi người lườm nguýt và chế giễu.
Anh phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Bạch, nhẹ thì bị mắng, động tí thì bị đánh. Đối với một người từng là Đế Vương Hắc Ám như Lâm Thiệu Huy thì như thế đã là quá sức chịu đựng của anh rồi.
Giờ đây, cuối cùng anh cũng ra một quyết định rất gian nan. Ting ting ting!
Đúng lúc này, từng tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.
Lâm Thiệu Huy mở điện thoại ra, rất nhiều tin nhắn hiện lên.
Dì La Băng thương nghiệp: “Thiệu Huy, cuối cùng dì cũng đợi được câu nói này của cháu. Từ hôm nay trở đi, tám mỏ dầu ở Sabia, Châu Phi của tập đoàn Huy Hoàng sẽ chuyển thành tài sản cá nhân của cháu. Mặt khác, tập đoàn Huy Hoàng sẽ chuyển nhượng miễn phí 51% cổ phần sang tên cháu. Từ giờ trở đi, cháu chính là chủ tịch mới của tập đoàn Huy Hoàng, người có quyền khống chế cổ phần. Cháu có toàn quyền chi phối tất cả sản nghiệp, nhân viên của tập đoàn Huy Hoàng ở An Nam mà không cần thông báo với tập đoàn.”
Dì Rosie thế giới ngầm: “Huy à, cuối cùng cháu cũng đưa ra quyết định này. Nhà tù Máu của chúng ta chờ cháu trở về từ lâu lắm rồi. Dì lập tức thông báo với Thiên Hoàng, từ giờ cháu sẽ là vua thế giới ngầm của Thiên Hoàng!”
Dì Nghê Lâm quân đội: “Thằng nhóc này, cuối cùng cháu cũng nghĩ thông suốt rồi! Đi ở rể làm quái gì chứ, chẳng bằng làm chiến thần của quân đội. Bắt đầu từ
hôm nay, quân đội của Thiên Hoàng sẽ trao tặng danh hiệu đại tướng cho cháu. Từ nay, cháu chính là Tướng Huy của quân đội Thiên Hoàng!”
“...”
Nội dung của những tin nhắn này tuyệt đối có thể làm chấn động toàn cầu. Nhưng sau khi Lâm Thiệu Huy đọc được chỉ khẽ gật đầu, chẳng có chút kinh ngạc hay mừng rỡ nào.
Trái lại trong mắt anh còn hiện lên vẻ phức tạp.
“Ba năm! Mình vốn chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng nhờ chiếc bánh bao năm xưa của cô bé kia mà thôi! Nhưng hiện thực tàn khốc là mọi người ưa bợ đỡ, khiến mình không thể không trở lại làm Đế Vương Hắc Ám!”
Phù!
Lâm Thiệu Huy nhẹ nhàng phun một luồng khói ra, làn khói lượn lờ trong không trung tạo thành một hình đầu lâu, sau đó từ từ tan biến.
Giờ khắc này, Lâm Thiệu Huy trông vô cùng thần bí và kỳ lạ.
Nhưng đúng lúc này, khi anh vừa ném đầu lọc của điếu thuốc lá trong tay xuống đất thì có một tiếng quát truyền từ biệt thự sau lưng tới: “Lâm Thiệu Huy, mày lại chết dẫm chết dúi ở đâu rồi? Mau vào đổ nước rửa chân cho tao!”
Nghe thế thân thể Lâm Thiệu Huy cứng đờ, khóe miệng lại dần dần hiện ra nụ cười đầy ẩn ý.
Anh lập tức di di chân để dập tắt tàn thuốc, chậm rãi đi vào trong biệt thực.
Vừa bước vào cửa anh đã thấy Thẩm Ngọc Trân – mẹ vợ anh và Bạch Tố Y – vợ anh đang ngồi trên ghế sofa, họ vừa ngâm chân xong.
Thấy Lâm Thiệu Huy đi vào, Thẩm Ngọc Trân lập tức như mèo thấy chuột, xù lông toàn thân lên mắng: “Hừ! Mày đúng là đồ vô dụng, lại còn đi ra ngoài để trốn việc nữa, nhà cửa thì chưa quét tước, quần áo thì chưa giặt. Nhà họ Bạch bọn tao nuôi thứ ăn hại như mày để làm gì?”
“Mau bê nước rửa chân của hai mẹ con tao đi đổ ngay!”
Lâm Thiệu Huy đã quen với thái độ cay nghiệt của Thẩm Ngọc Trân từ lâu, mặt anh vẫn bình tĩnh tới lạ thường. Anh lập tức bưng hai chậu nước lên, định đi về phía toilet.
Uất ức! Nhát gan!
Thấy bộ dạng này của chồng mình, trong lòng Bạch Tố Y cảm thấy không đành lòng, cô muốn nói giúp cho Lâm Thiệu Huy vài câu. Nhưng cô chưa kịp nói câu gì thì trên tivi thông báo một tin tức đáng kinh ngạc.
“Bây giờ chúng tôi xin thông báo một tin tức rất quan trọng. Theo tin mới nhất từ nước Mỹ, tập đoàn Huy Hoàng nắm trong tay bảy mươi phần trăm kinh tế của toàn thế giới chính thức tuyên bố chuyển nhượng miễn phí tám mỏ dầu ở Sabia, Châu Phi được tập đoàn thu mua vào tháng trước cho một thanh niên ở An Nam. Mặt khác, họ cũng tặng người thanh niên này 51% cổ phần của tập đoàn.”
Hí!
Sau khi tin tức này được tung ra, dù Thẩm Ngọc Trân hay Bạch Tố Y đều hít sâu một hơi.
Tám mỏ dầu?
Giá trị của tám mỏ dầu này chắc phải lên đến hơn một trăm năm mươi triệu đô. Tin tức làm người ta kinh ngạc nhất là về 51% cổ phần của tập đoàn Huy Hoàng. Không thể dùng tiền để so sánh với nó được. Dù trên khắp thế giới, nó cũng là sự tồn tại ở cấp siêu lớn.
Cả Thẩm Ngọc Trần và Bạch Tố Y đều không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là thanh niên nào ở An Nam lại có thể nhận được nhiều tài sản như vậy? Chuyện này đúng là khó mà tưởng tượng được.
Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi.
“Tin tức quan trọng: Quân đội của Thiên Hoàng tổ chức một buổi họp báo. Kể từ ngày hôm nay, chức vị đại tướng của họ lại có thêm một người nữa, người này là Tướng Huy! Từ nay Thiên Hoàng sẽ có bốn đại tướng!”
Cái gì?
Tin tức này làm mẹ con Thẩm Ngọc Trân giật nảy mình.
Đại tướng chính là danh hiệu cấp tướng cao quý nhất trong lịch sử của Thiên Hoàng. Một đại tướng có thể đấu với chục nghìn người, quản lý một khu vực. Họ có thể chống kẻ địch mạnh, hơn nữa còn là thần linh trong lòng con dân của Thiên Hoàng.
Giờ đây, chức vị này lại có thêm một người nữa, từ đó có thể thấy được người được gọi là Tướng Huy kia mạnh tới cỡ nào.
Lúc này, mặt Thẩm Ngọc Trân tràn đầy vẻ ao ước.
“Một người nắm trong tay tập đoàn Huy Hoàng – tập đoàn tài phiệt khổng lồ nhất trên toàn thế giới, trở thành chủ nhân mới tập đoàn Huy Hoàng! Một người thì trở thành đại tướng oai phong, được hàng chục nghìn người ngưỡng mộ! Haiz, người ta là Tướng Huy, con rể vô dụng nhà này cũng tên là Huy, nhưng lại chỉ là một thằng ăn hại, đúng là con nhà người ta làm người ta phải ghen tỵ...”
Bà ta nói xong thì nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy đang đi bưng nước rửa chân, lập tức cơn giận lại bùng lên.
“Hừ, Lâm Thiệu Huy, mày xem đi, cũng là con người như nhau, lại còn cùng tên Huy mà người ta là nhân vật cỡ nào? Mày là thứ bỏ đi ra sao! Ngày này qua ngày khác mày chỉ hết ăn rồi lại nằm, ngồi ăn rồi lại ngồi chờ chết. Nhà họ Bạch tao cần mày làm cái gì?”
Lời nói của Thẩm Ngọc Trân cực kỳ cay nghiệt.
Nghe thấy thế, Lâm Thiệu Huy chẳng những không tức giận mà trên khóe miệng anh còn lộ ra một nụ cười thản nhiên kèm theo một tia ẩn ý.
Anh rất mong chờ một ngày nào đó, bà mẹ vợ chanh chua của anh biết rằng Tướng Huy trong miệng bà ta lại chính là anh. Hơn nữa, người giàu có số một thế giới mà bà ta ngưỡng mộ kia cũng là anh. Không biết biểu lộ trên mặt Thẩm Ngọc Trân sẽ đặc sắc tới cỡ nào.
Lâm Thiệu Huy khẽ cười rồi lắc đầu, sau đó anh bưng hai chậu nước rửa chân bước về phía nhà vệ sinh.
Bạch Tố Y nhìn theo bóng lưng của anh, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một chút phức tạp và không cam lòng.
Dù sao cũng cùng là đàn ông, người thanh niên bí ẩn ở An Nam kia thì nắm trong tay tập đoàn Huy Hoàng khổng lồ, người tên Tướng Huy kia thì lại trở thành một trong bốn đại tướng của Thiên Hoàng. Còn Lâm Thiệu Huy thì sao?
Anh chẳng những ăn cơm chùa mà còn ngày ngày sống bám vào vợ, ngồi ăn rồi chờ chết.
Chênh lệch một trời một vực như vậy, sao có thể so sánh với nhau được?
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tố Y cực kỳ bực bội, cô tức giận quát Lâm Thiệu Huy: “Lâm Thiệu Huy, anh mau đổ nước rửa chân rồi đi thay quần áo đi, một lát nữa đi cùng em tham gia buổi họp mặt với bạn cùng lớp.”
Buổi họp mặt với bạn cùng lớp?
Lâm Thiệu Huy cảm thấy nao nao, hai người đã kết hôn với nhau ba năm rồi. Đây là lần đầu tiên Bạch Tố Y muốn dẫn anh đi tham gia họp lớp.
“Được!”
Lâm Thiệu Huy đáp lại cực kỳ dứt khoát.
Ba năm qua, anh vốn định dùng thân phận một người bình thường để báo đáp ân cứu mạng nhờ chiếc bánh bao của Bạch Tố Y. Kết quả lại khiến cô bị người khác chế giễu và bắt nạt.
Bây giờ, Lâm Thiệu Huy lại trở thành vua của thế giới kia, anh sẽ khiến những kẻ chế giễu cô lúc trước ngậm miệng lại, khiến những kẻ bắt nạt Bạch Tố Y phải quỳ gối trước mặt cô.
Anh lập tức tiến vào phòng vệ sinh, đổ nước rửa chân đi, sau đó mới trở về phòng mình.
Chẳng bao lâu sau, anh đã thay một bộ quần áo mới.
Chỉ có điều khi Bạch Tố Y và Thẩm Ngọc Trần nhìn thấy anh thay quần áo xong, hai mẹ con họ lập tức nhíu mày lại.
“Lâm Thiệu Huy, có phải mày cố ý muốn làm con gái tao mất mặt không? Bộ quần áo này là bộ đồ của ba năm trước, nó chẳng khác nào giẻ rách. Mày mặc như vậy ra ngoài để làm nhà họ Bạch mất mặt à?”
“Thằng ăn hại này, mày đúng là thứ chỉ biết làm xấu mặt nhà này!” Trên mặt Thẩm Ngọc Trân tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Ngay cả Bạch Tố Y cũng cảm thấy không vui, nhíu mày khuyên nhủ: “Anh à, bộ quần áo này quá cũ rồi, anh lên thay bộ khác đi.”
Hả?
Lâm Thiệu Huy nghe thấy lời phàn nàn của hai mẹ con Thẩm Ngọc Trân thì ngẩn người ra. Sau đó anh duỗi tay ra, nghi ngờ hỏi: “Anh cảm thấy rất đẹp mà! Bộ quần áo này mặc rất thoải mái, bình thường anh cũng không nỡ mặc, chỉ có trường hợp quan trọng mới đem ra mặc thôi!”
Cái gì?
Lời anh nói ra khiến hai mẹ con kia giận điên cả người. Đầu của thằng này có vấn đề sao?
Ba năm trước, bộ quần áo này đã như giẻ rách rồi. Giờ đây Lâm Thiệu Huy còn dám nói bình thường không nỡ mặc, trường hợp quan trọng mới dám đem ra mặc?
Bạch Tố Y tức giận tới mức khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng, hầm hừ nói: “Được! Anh muốn mặc thì cứ mặc đi. Đến lúc đó lại mất mặt với đám bạn em thì anh đừng có oán em, hừ!”
Cô nói dứt lời, tức giận đứng dậy cầm túi xách rồi bước ra ngoài. Mất mặt?
Lâm Thiệu Huy sờ mũi, nhếch miệng lên. ngôn tình sủng
Bộ quần áo này của anh là đồ cao cấp của Italy, được thiết kế bởi nhà thiết kế thời trang Pellet Catherine. Đây là tác phẩm nổi bật nhất trong ba năm qua.
Khắp thế giới chỉ có một bộ duy nhất, giá thị trường của nó cũng phải lên tới hơn một triệu rưỡi đô.
Lúc trước có vô số tài phiệt trên thế giới muốn bỏ một cái giá cực cao để mua nó. Tuy nhiên, sau đó họ nghe nói bộ quần áo này Catherine định làm quà tặng cho bản thân, cho nên họ mới rối rít hoảng sợ rút lui, bỏ suy nghĩ muốn mua kia. Lâm Thiệu Huy lắc đầu, đi theo Bạch Tố Y về hướng cửa ra vào: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Câu lạc bộ Bảo Thịnh!” Bạch Tố Y chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, bước thẳng ra khỏi cửa.
Câu lạc bộ Bảo Thịnh?
Lâm Thiệu Huy nghe thấy cái tên này thì khẽ giật mình. Nếu anh nhớ không nhầm thì đây cũng là một sản nghiệp rất nhỏ thuộc tập đoàn Huy Hoàng.