Thời gian Thiên Môn khảo thí đã qua hơn mười ngày, phần lớn thi sinh tiến vào Đăng Thiên thế giới, có người đang tìm kiếm phương vị đầu ra của Thiên Môn, có người lại thu thập Huyền dược, khoáng thạch, linh tuyền trong Đăng Thiên thế giới, thậm chí còn có người săn giết đối thủ cạnh tranh.
Ninh Tiểu Xuyên đã tìm được phương vị đầu ra của Thiên Môn, thế nhưng, trước khi rời khỏi Thiên Môn, hắn còn phải đi tìm một người.
Tử Hàm Yên.
Trước khi hắn tiến vào Đăng Thiên thế giới, hắn đã ghi Võ Hồn ấn ký lên người Tử Hàm Yên, bởi vì bị vây khốn trong Quy Nhân Sơn, cho nên mới chậm trễ đi tìm nàng.
Lúc bay đến cửa ra của Thiên Môn, Ninh Tiểu Xuyên đã cảm nhận được Võ Hồn ấn ký của nàng.
Nàng vẫn còn ở trong Đăng Thiên thế giới, chưa hề rời khỏi.
- Với tư chất và ngộ tính của Tử Hàm Yên, hẳn phải sớm tìm ra được phương vị của Thiên Môn, không còn nán lại trong Đăng Thiên thế giới mới đúng, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn a.
Ninh Tiểu Xuyên đứng trên lưng Song Đầu Thạch Thú, bay qua bầu trời, để lại một cái bóng đen cực lớn trên mặt đất.
Ba canh giờ sau…
Song Đầu Thạch Thú vượt qua mấy ngàn dặm, bay đến một mảnh sa mạc bao la, từ trên trời đáp xuống sa mạc, khiến cho vô số hạt cát bị khuấy động bay lên.
Võ Hồn ấn ký của Tử Hàm Yên ở trong mảnh sa mạc bao la này, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng, chỉ còn cách Ninh Tiểu Xuyên không đến mười dặm.
Ninh Tiểu Xuyên từ trên lưng Song Đầu Thạch Thú nhảy xuống, bàn tay chụp vào hư không một cái, không khí giống như biến thành thủy tinh, vỡ ra từng đạo vết nứt.
Ầm...
Không khí bị đánh nát.
Đây là một tầng trận pháp bình chướng dùng để ẩn nấp, lúc toàn bộ những mảnh không khí vỡ tan rơi xuống đất, liền lộ ra thân ảnh của Tử Hàm Yên.
Tử Hàm Yên ngồi xếp bằng trên sa mạc, hai tay cầm cổ đăng thanh đồng, nàng vốn dĩ đã chuẩn bị phóng thích cổ đăng thanh đồng, thế nhưng nhìn thấy người phá vỡ trận pháp là Ninh Tiểu Xuyên, mới lập tức thu hồi cổ đăng thanh đồng, sau đó thở phào một hơi.
Trong trận pháp mà Tử Hàm Yên bố trí, còn có bốn tu sĩ bị trọng thương, toàn thân đều là vết thương, có người bị Lôi Điện kích thương, có người bị trường kiếm đâm rách phổi, còn có một người vừa mới chết, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm một trong ba tu sĩ bị trong thương, cảm thấy có chút quen mắt, chính là một trong bốn vị tài tuấn trẻ tuổi đến từ Cửu Việt Cương, đã trở thành đệ tử ngoại môn của Vạn Kiếm Cung.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức điều động Huyền thủy năm màu trong cơ thể, ngón tay điểm ra một cái, năm giọt Huyền thủy năm màu rơi lên người Tử Hàm Yên và bốn vị tu sĩ nằm trên mặt đất.
Vụt...
Tử Hàm Yên cũng có thương thế không nhẹ, Huyền thủy năm màu rơi xuống mi tâm của nàng, liền tự động chìm vào da thịt, bị thân thể hấp thu.
Nửa ngày sau, toàn thân nàng đều bị quang hoa năm màu bao trùm, thương thế bắt đầu khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Dưới sự an dưỡng của Huyền thủy năm màu, thương thế của Tử Hàm Yên gần như khỏi hẳn, nhưng bởi vì huyết khí bị tiêu hao nghiêm trọng, cho nên vẫn có vẻ rất suy yếu.
- Tại sao lại bị như thế này?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Thấy Ninh Tiểu Xuyên, Tử Hàm Yên cuối cùng cũng lộ vẻ vui mừng, nói:
- Ngươi trở về thì tốt rồi, toàn bộ cao thủ của Đăng Thiên thế giới đều đang tìm ngươi, rất nhiều người đều muốn diệt trừ ngươi. Đông Phương Thắng nói tu vi của ngươi đã đạt tới Thiên Nhân cảnh, còn giết chết Lan tiên tử và rất nhiều cao thủ của Vương Tôn Phủ.
- Thì ra là hắn.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Với tu vi của các ngươi, kẻ nào có thể đả thương được như vậy? Là Đông Phương Thắng ư?
Tử Hàm Yên lắc đầu, nói:
- Không phải Đông Phương Thắng, ta cũng không biết đối phương, thế nhưng, đối phương tuyên bố tới tìm ngươi, nói là cùng ngươi đàm luận dưỡng quỷ chi đạo. Tu vi của người đó rất đáng sợ, cũng không phải là một trong ba đại vương giả trẻ tuổi của Thiên Đế Sơn, thế nhưng tu vi tuyệt đối đã bước vào Thiên Nhân cảnh.
- Đàm luận dưỡng quỷ chi đạo? Chẳng lẽ là Dưỡng Quỷ Sư?
Ninh Tiểu Xuyên lục lọi ký ức trong đầu, nhưng trong số những người hắn quen biết, lại không có bất kỳ người nào tinh thông dưỡng quỷ.
Rốt cuộc là kẻ nào?
Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày, nói:
- Chính hắn đã đả thương các ngươi ư?
Tử Hàm Yên khẽ gật đầu, nói:
- Còn may là Vũ sư tỷ tới kịp thời, bằng không chúng ta nhất định không thể trốn thoát rồi.
- Thì ra là thế, Lạc Vũ đã nói tiến vào Đăng Thiên thế giới sẽ tới tìm ta, kết quả, lúc địch nhân tìm thấy ta mà nàng ấy vẫn một mực không hiện thân.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Tử Hàm Yên nói:
- Nàng ta bị một vị thiên chi kiều nữ của Vương Tôn Phủ cuốn lấy, căn bản không thể thoát thân, bây giờ, nàng ta không chỉ phải đối phó với vị thiên chi kiêu nữ kia của Vương Tôn Phủ, mà còn phải ứng phó với tên Dưỡng Quỷ Sư thần bí kia. Bây giờ thương thế của ta đã khỏi hẳn, ngươi không cần lo lắng cho ta, ngươi nhanh đi tìm Vũ sư tỷ đi, ta sợ một mình nàng không thể ứng phó được với hai đại cường giả.
Ninh Tiểu Xuyên trầm tư trong chốc lát, sau đó nói:
- Với tu vi của nàng ta, nếu như muốn rút lui, cho dù là hai đại cao thủ Thiên Nhân cảnh cũng không có khả năng ngăn cản được nàng, thực ra, các ngươi căn bản không cần lo lắng cho nàng ấy. Ngược lại, các ngươi phải nhanh chóng rời khỏi Đăng Thiên thế giới, ta đã tìm được phương vị đầu ra của Thiên Môn, bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đi.
Lạc Vũ chính là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của Lạc tộc.
Tạm thời không nói tu vi của nàng cao thâm khó dò, chỉ riêng thủ đoạn bảo vệ tính mạng của nàng, cũng đã rất nhiều rồi, cho dù là quan giám khảo trong Đăng Thiên thế giới ra tay, chỉ cần là đơn đả độc đấu, cũng chưa chắc có thể giết được nàng ta.
Cho nên, Ninh Tiểu Xuyên căn bản không cần phải lo lắng cho nàng.
Bên phía mình có bốn người bị trọng thương, ngoại trừ một tu sĩ trẻ tuổi đã tử vong ra, thương thế của ba người còn lại đã tốt hơn phân nửa, từ trên mặt đất đứng dậy, rối rít nói lời cảm tạ với Ninh Tiểu Xuyên.
Ba người này đều là tài tuấn trẻ tuổi của Cửu Việt Cương, trong đó có một tiểu đạo cô chừng mười tám, mười chín tuổi. Một người khác là thiên chi kiêu tử của Tư Đồ tộc, đã lĩnh ngộ tới cảnh giới Thiên Thê, còn một nam tử mặc đạo bào thì đến từ một Đạo quán khác của Cửu Việt Cương.
Nếu không phải Ninh Tiểu Xuyên kịp thời tới đây, dùng Huyền thủy năm màu trị thương cho bọn hắn, e rằng bọn hắn phải mất ba ngày mới trị khỏi thương thế, thậm chí còn có thể nguy hiểm tới tính mạng.
- Ha ha, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của ta, Ninh Tiểu Xuyên, ngươi thật sự đã đến rồi.
Trên bầu trời sa mạc, một đám mây mù âm lãnh tràn tới, bao trùm Ninh Tiểu Xuyên và đám người Tử Hàm Yên ở chính giữa.
Hàn khí không ngừng lan tràn, trên mặt đất kết băng, lan về phía đám người Ninh Tiểu Xuyên.
Phành...
Ninh Tiểu Xuyên đạp một cái xuống đất, Thiên võ nguyên khí theo chân tràn ra, đánh tan luồng khí lưu âm hàn, khiến cho luồng khí này không thể tiếp cận hắn trong phạm vi mười trượng.
- Quỷ thị thật dày đặc, không biết các hạ rốt cuộc là người hay là quỷ?
- Đương nhiên là người. Nghe nói Ninh công tử tinh thông dưỡng quỷ chi thuật, đặc biệt đến nghiên cứu thảo luận một phen.
Một nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi từ trong sương mù đi ra, trên áo bào là văn ấn khô lâu, ngón tay trơn bóng như ngọc, không khác gì tay của nữ tử.
Khiến người khác giật mình chú ý chính là, sau lưng của hắn có hai đạo quỷ hồn.
Một người mặc áo bào đen, một người mặc áo bào trắng, trên đầu đội mũ cao ba thước, trên mũ vẽ phù văn cổ quái.
Trong tay quỷ hồn áo đen và quỷ hồn áo bào trắng đều có xiềng xích ẩn hiện phù văn, ánh mắt âm hàn, mọc ra răng nanh, bộ dạng khiến cho người khác sởn hết gai ốc.
Quả thực giống như Hắc Bạch Vô Thường tới từ Địa Ngục.
- Chính là hắn, hắn đã giết Tử Hoành, Thanh Hoa Tử và đả thương chúng ta, Ninh công tử, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, trong mắt tiểu đạo cô lộ ra thần sắc sợ hãi, vốn dĩ sắc mặt đã khôi phục, cũng biến trở lại thành trắng bệch.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi kia, cảm nhận được lực lượng chấn động cường đại phát ra từ trên người đối phương, tuyệt đối có tu vi cấp bậc Thiên Nhân, đủ để ngạo thị trong đám anh kiệt thế hệ trẻ.
- Ta chưa bao giờ tinh thông dưỡng quỷ chi thuật, sợ rằng ngươi tìm nhầm người rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Không sao, nếu như Ninh công tử có thể giết được Lan tiên tử, vậy thì chắc hẳn cũng là vương giả thế hệ trẻ, tại hạ lại cảm thấy rất hứng thú đối với những kẻ như vậy. Thực không dám giấu diếm, trước khi đến tìm Ninh công tử, tại hạ đã đánh bại Đông Phương Thắng của Phần Kiếm Tông, Vũ tiên tử của Vạn Kiếm Cung, Vương Mộc Lâm của Toàn Chân đạo quán, với tu vi của tại hạ, chẳng lẽ còn không có tư cách đàm luận đạo pháp với Ninh công tử?
Nam tử trẻ tuổi kia cười nói.
- Ngươi đánh bại Vũ sư tỷ?
Ninh Tiểu Xuyên có chút không tin.
Lạc Vũ đã đạt tới Thiên Nhân cảnh cách đây mấy năm, trước khi tham gia Thiên Môn khảo thí còn ăn một viên Nhân cấp đan, tu vi đạt tới cảnh giới gì thì ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng khó có thể nhìn thấu.
Chẳng lẽ nam tử trước mắt lại có thể đánh bại nàng?
Nam tử trẻ tuổi kia cười nói:
- Có thể nói, tu vi của Vũ tiên tử quả thật cao hơn Đông Phương Thắng và Vương Mộc Lâm rất nhiều, cho dù ta có hai quỷ bộc tương trợ, cũng chỉ hơi thắng Vũ tiên tử một chiêu mà thôi. Hổ thẹn, thật sự hổ thẹn.
Hai quỷ bộc mà hắn nhắc đến, tất nhiên chính là Hắc Bạch Vô Thường đứng sau lưng hắn.
Hắn đã tuyên bố tới tìm Ninh Tiểu Xuyên nghiên cứu thảo luận thuật pháp dưỡng quỷ, vậy thì hiển nhiên là cao thủ dưỡng quỷ, bên cạnh nhất định phải có quỷ nô, quỷ bộc.
Ninh Tiểu Xuyên sử dụng tâm thần dò xét, phát hiện khí tức trên người hai đạo quỷ hồn kia đều là Thiên Nhân, chiến lực so với Thiên Nhân bình thường còn cường đại hơn.
Bởi vì, quỷ hồn gần như hoàn toàn miễn dịch đối với Thần Thông Võ Đạo và công kích vật lý.
Võ giả Thiên Nhân cảnh, nếu gặp phải quỷ hồn có chiến lực cấp bậc Thiên Nhân, thì chỉ có thể dùng tinh huyết của bản thân để chiến đấu, bằng không sẽ rất dễ bị quỷ hồn thôn phệ Đạo nguyên.
Nếu như nam tử trẻ tuổi trước mặt cùng hai đầu quỷ bộc cấp bậc Thiên Nhân này liên thủ, quả thật đúng là có khả năng đánh bại Lạc Vũ.
Ba vị đệ tử ngoại môn của Vạn Kiếm Cung nghe nói đối phương có thể đánh bại Vũ tiên tử thì vẻ mặt lại càng biến đổi không ngừng, không nhịn được thối lui về phía sau mấy bước.
Người này thật quá đáng sợ, trước Thiên Môn khảo thí, gần như chưa từng nghe qua tên hắn. Thế nhưng, hắn lại có thể liên tiếp đánh bại ba vị vương giả thế hệ trẻ, có lẽ tu vi đã đuổi kịp Thiên Hoàng Thái Tử và hậu nhân Thiên Đế rồi.
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên không hề thay đổi, cười nói:
- Thật lợi hại, các hạ quả nhiên là thiếu niên anh kiệt, không lộ diện thì thôi, đã lộ diện thì người người chấn động.
- Ninh công tử cần gì phải khiêm tốn? Ngươi có thể giết được Lan tiên tử, ta lại không giết được Vũ tiên tử, điều này chứng tỏ tu vi của ngươi còn cường đại hơn ta một bậc. Hơn nữa, ngươi còn có hai thân phận khác là Đại Dưỡng Tâm Sư và Dưỡng Quỷ Sư, thiên tư nghịch thiên như vậy, có thể nói là độc nhất vô nhị, thật khiến cho ta bội phục không thôi. Kẻ khiến mọi người chấn động, không phải là ta, mà là ngươi.
Nam tử trẻ tuổi kia khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt thì lại ẩn chứa sát cơ.
Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên cũng cảm nhận được sát ý trên người hắn, nếu đối phương đã có thể giết chết mấy vị thiên tài trẻ tuổi của Vạn Kiếm Cung, vậy thì chứng tỏ người này tuyệt đối không phải là người nhân từ nương tay.
Nói không chừng hắn cố ý thả cho đám người Tử Hàm Yên rời đi, mục đích là muốn dẫn dụ Ninh Tiểu Xuyên lộ diện.