Tô Linh Phong mặc niệm chú ngữ triệu hoán, gọi Đoàn Tử ra.
Thân thể nhỏ bé của Đoàn Tử vẫn không nhìn ra có biến hóa gì, chỉ giống như một cục bột mềm như bông, buồn bã ỉu xìu ngồi trên giường.
Ngón tay Tô Linh Phong chọc cơ thể nhỏ của Đoàn Tử, hỏi: “Đoàn Tử, đói bụng à?”
Đoàn tử cố gắng lắc cái đầu nhỏ dán sát thân đến nỗi sắp không phân biệt được đấy là đầu: “Mẹ, Đoàn Tử không đói bụng……” Sau đó vươn hai cái móng vuốt nhỏ, leo lên cánh tay Tô Linh Phong, lảo đảo lắc lư bò theo cánh tay lên người Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong muốn biết nhóc con này muốn làm gì, cho nên đơn giản cũng không cử động, để Đoàn Tử vung cánh tay nhỏ, đạp cẳng chân lăn lộn trên cánh tay nàng.
Dưới sự kiên trì nỗ lực không ngừng của Đoàn Tử, cuối cùng cũng bò lên được bả vai của Tô Linh Phong, nó ngồi trên bả vai của Tô Linh Phong hô hô thở dốc một lúc, rồi bỗng nhiên duỗi móng vuốt nâng khuôn mặt của Tô Linh Phong, cái miệng nhỏ dẩu lên, “Bẹp” một tiếng, hôn một cái lên mặt Tô Linh Phong, nói: “Mẹ, sinh nhật vui sướng, mẹ mãi mãi xinh đẹp nhất, mẹ mãi mãi quyến rũ nhất, mẹ mãi mãi là vĩ đại nhất, Đoàn Tử mãi mãi yêu mẹ, Đoàn Tử rất yêu rất yêu mẹ...”
Đoàn Tử nói một hơi hết những lời chúc phúc đến Tô Linh Phong, cơ thể nhỏ mềm nhũn, ngã xuống từ trên vai Tô Linh Phong…
Cũng may Tô Linh Phong nhanh tay nhanh mắt, duỗi tay vớt lên thân thể nho nho của Đoàn Tử, nâng đến trước mắt nhìn, tên nhóc Đoàn Tử này đã nhắm mắt lại, chảy nước miếng, chảy nước mũi, tứ chi nhỏ xụi lơ, đã ngủ luôn rồi...
Nhóc con này bò ra từ trong không gian ma sủng chỉ vì muốn nói với nàng một câu “Sinh nhật vui sướng” thôi ư? Tô Linh Phong ngơ ngác nhìn Đoàn Tử một lúc lâu, sau đó giơ lên cơ thể nhỏ của Đoàn Tử, cọ lên mặt...
Con rồng con Tiểu Bạch trộm bay trở về nhìn thấy cảnh này, cái miệng nhỏ bĩu lên, dùng mũi hừ một tiếng, lầu bầu một câu có chút chua: “Vua nịnh nọt!”
Nếu nó cũng có thân thể thì… Tiểu Bạch nghĩ đến đây, bỗng nhiên ra sức lắc đầu nhỏ, nghĩ cái gì đấy! Cho dù nó khôi phục thân thể, nó cũng không muốn học chiêu làm nũng bỉ ổi buồn nôn của con thú ngu ngốc kia đâu, quá mất mặt, hừ! Vả lại nữ nhân kia có gì tốt, luôn bắt nạt nó…
Yến hội buổi tối bắt đầu, mà suốt cả ngày Tô Linh Phong đều vượt qua trong cảnh không ngừng thay quần áo, chải đầu, trang điểm…
Mà người phụ trách trang phục cho Tô Linh Phong lại chính là Lạc Y!
Phu nhân của Tư Đồ Tiêu Sơn đã qua đời nhiều năm, đứa con gái duy nhất cũng rời đi ông ấy nhiều năm, toàn bộ phủ Thành chủ, từ phong cách trang trí đến khí chất của người hầu đều tương đối nghiêm túc và cường tráng hóa, cực kì ít thị nữ, chỉ có mấy thị nữ mới được mời đến vì để hầu hạ cuộc sống hằng ngày của Tô Linh Phong, hơn nữa phần lớn đều xuất thân từ gia đình bần hàn, vốn không có ai hiểu loại trang điểm sang trọng quý giá đẹp đẽ của tiểu thư quý tộc này.
Mà Lạc Y đã từng là nữ quan của hoàng cung Ninh Viễn quốc, đương nhiên cực kỳ quen thuộc với loại ăn mặc trang phục lộng lẫy này, lúc trước Tư Đồ Tiêu Sơn mời Lạc Y đến dạy chương trình học lễ nghi cho Tô Linh Phong thì cũng đã có mưu tính về điểm này, cháu gái ngoại duy nhất của ông ấy xuất hiện trước mặt mọi người, đương nhiên không thể bị người khác chê cười được!
Tô Linh Phong không kiên nhẫn thử từng bộ lễ phục phức tạp, trong lòng cực kỳ hoài nghi Lạc Y đang lấy việc công trả thù riêng, cố ý làm khó dễ nàng!
“Cái biểu cảm này của ngươi là sao? Nhăn như bánh bao vậy!” Lạc Y vỗ khuôn mặt nhỏ của Tô Linh Phong, nói: “Thả lỏng cơ mặt ra, đừng cứng đờ như thế, giống như ai đang thiếu ngươi 800 đồng vàng vậy!”
“…” Tô Linh Phong trừng mắt…
“Cái ánh mắt này của ngươi là sao? Hung dữ thế, muốn cắn người à? Ánh mắt nhu hòa một chút, trong trẻo một chút, tiểu cô nương xinh đẹp thế này mà sao cứ thích dùng loại ánh mắt lạnh buốt nhìn người thế? Hôm nay chắc chắn sẽ có không ít chàng trai khôi ngô tới đấy, ngươi đừng làm người ta sợ, nếu không ai dám mời ngươi khiêu vũ nữa?”
“…” Tô Linh Phong nhấp môi…
“Ngươi làm gì đấy? Môi sắp banh thành đường thẳng rồi, mất cả công tô son môi!” Hai ngón tay của Lạc Y đè lại hai bên khóe môi của Tô Linh Phong, dùng sức đẩy lên trên: “Giữ nguyên độ cung này, mỉm cười, mỉm cười ngươi có hiểu không? Phải hào phóng, phải rụt rè, phải cười không lộ răng, làm ơn, cuối cùng thì ngươi có thể cười được hay không vậy?”
“…” Tô Linh Phong nắm tay…
“Bốp” Lạc Y đánh lên nắm tay nhỏ của Tô Linh Phong, nhíu mày nói: “Nắm chặt tay làm gì? Muốn đánh người à?” Lại giơ tay chọc lên trán Tô Linh Phong, lời nói thấm thía nói: “không nên hơi một tí là trong đầu lại nảy ra loại ý nghĩ bạo lực này, nhớ kỹ, ngươi là thục nữ, thục nữ sẽ làm như vậy à? Đừng táo bạo như thế, chẳng ra thể thống gì cả…”
Hứa Nặc và mấy thị nữ làm trợ thủ đứng phía sau nhìn Lạc y răn dạy Tô Linh Phong, tập thể im lặng...
Ngày thường tuy rằng mấy thị nữ không tiếp xúc quá nhiều với Tô Linh Phong, chưa từng chịu thiệt thòi gì ở chỗ nàng, nhưng vẫn luôn cảm thấy vị tiểu tiểu thư này có một cổ khí tràng rất cường đại, ngày thường bị ánh mắt lạnh lùng kia của nàng nhìn một cái thôi, thì ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!