“Tiểu Huyên!” Thiếu nữ dịu dàng ở giữa nhìn cô nương đang thở phì phò kia, thanh âm nhẹ nhàng không hề uy nghiêm gọi một câu.
Cô nương tên Tiểu Huyên kia lập tức chạy về bên cạnh thiếu nữ dịu dàng, lại trừng mắt nhìn Tô Linh Phong, hừ một tiếng nói: “Ngọc Khiết, tỷ nhìn nàng ta đi, sao lại như vậy chứ?”
“Nàng ấy chính là đệ tử mới của Thương Ngô lão sư sao? Lớn lên xinh đẹp quá, chỉ là vóc người không được tốt lắm, hơn nữa tại sao nàng ấy lại bẩn như vậy?” Một thiếu niên ăn mặc như Kiếm Sĩ nhìn Tô Linh Phong và đánh giá.
Hai thiếu niên ăn mặc như Võ Sĩ khác ở một bên nghe vậy, đồng loạt châm chọc nhìn thiếu niên Kiếm Sĩ kia một cái, ở trước mặt nữ thần Ngọc Khiết xinh đẹp của bọn họ mà lại đi khen ngợi nữ tử khác xinh đẹp? Thật là ngu ngốc! Mặc dù cô nương kia quả thật không tồi, nhưng quá nhỏ, rất nhiều chỗ còn chưa phát triển, hơn nữa… Nhìn bộ dáng lôi thôi của nàng, nàng có thể có thân phận tôn quý như Ngọc Khiết sao?
Ba thiếu niên này, đều là những thiếu niên không tham gia lịch luyện ở sơn cốc Tùng Ngâm.
“Thứ lỗi, tính tình Tiểu Huyên hơi lỗ mãng, xin sư muội chớ trách.” Trên mặt ôn nhu kia lộ ra một nụ cười dịu dàng khéo léo, áy náy nói với Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong nhìn nàng ta một cái, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
“Tại sao Thương Ngô lão sư lại thu một đệ tử vô lễ như vậy chứ?” Trong hai thiếu niên ăn mặc như Võ Sĩ, người gầy gò hơn cũng nhíu mày nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết Ngọc Khiết tiểu thư là ai sao?”
Hứa Nặn liếc nhìn thiếu niên Võ Sĩ kia một cái, sau đó cười nói với Tô Linh Phong: “Tiểu thư, thật kỳ lạ, tại sao luôn có người thích treo những lời này ở bên miệng vậy chứ? Giống như tất cả mọi người trên thế gian này đều phải biết đến bọn họ…”
Chu Mị Nhi đã từng nói những lời như vậy, tên tùy tùng của Bùi Triết kia cũng đã từng nói, bây giờ tùy tùng của Ngọc Khiết này cũng nói lời tương tự… Có điều, Ngọc Khiết? Cái tên này thật đúng là có hơi quen tai… Hứa Nặc nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng nàng ta không nhớ đã từng nghe qua đã đâu…
“Hừ! Vô tri!” Thiếu niên Võ Sĩ gầy kia hừ một tiếng, khinh thường nói.
Tô Linh Phong không có hứng thú cãi nhau với những thiếu nam thiếu nữ này, nàng nói với Hứa Nặc: “Những kẻ nhàm chán, không cần để ý đến.”
“Ngươi đang nói cái gì đó? Đừng tưởng rằng có Thương Ngô lão sư làm chỗ dựa là ngươi có thể ngước mắt lên trời! Nơi này chính là Lăng Vân Thành, là nơi mà người có thân phận của các quốc gia tề tụ, đừng nên đắc tội người không nên đắc tội, còn không tự biết điều!” Thiếu niên Võ Sĩ gầy gò kia đen mặt, nói với bóng lưng của Tô Linh Phong.
“Bỏ đi, Lý Huy, đừng tranh cãi nữa.” Thiếu nữ tên Ngọc Khiết kia bị Tô Linh Phong làm lơ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng rất nhanh nàng ta đã khôi phục bộ dáng cao quý kiêu ngạo, dịu dàng khuyên giải.
“Đệ tử của Thương Ngô lão sư, thực lực nhất định không tệ đúng không? Ta sẽ khiêu chiến với ngươi, ngươi dám tiếp nhận không?” Tiểu Huyên bỗng nhiên lớn tiếng nói với Tô Linh Phong.
Nhàm chán! Tô Nghi Phong cũng không hề quay đầu lại, bước chân cũng không dừng lại.
“Đứng lại!” Tiểu Huyên nhanh chóng xông lên, chạy đến trước mặt Tô Linh Phong, ngăn cản đường đi của nàng.
“Ngươi vẫn chưa xong sao? Có biết dây dưa không ngớt như vậy rất phiền phức không?” Hứa Nặc nhíu mày, lạnh lùng nói.
Tiêu Minh Lãng vân vê chòm râu phiêu lãng trước ngực, không nói một lời đứng ở một bên, Tô Linh Phong còn chưa gặp phải nguy hiểm, hắn ta đương nhiên không cần phải nhúng tay vào.
“Hừ, ta không nói chuyện với một kẻ hầu có thân phận đê tiện như ngươi!” Hai tay Tiểu Huyên khoanh trước ngực, liếc mắt nhìn Hứa Nặc một cái, khinh thường nói.
Hứa Nặc cũng không tức giận, ngược lại trả lời một cách mỉa mai: “Ta là người hầu thân phận thấp kém, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó chỉ biết vẫy đuôi trước mặt người khác mà thôi.”
“Ngươi!” Tiểu Huyên nghe vậy, trên mặt nhất thời biến thành màu xanh đen, trừng mắt với Hứa Nặc, hận không thể dùng ánh mắt để lăng trì! “Ngươi muốn chết!” Tiểu Huyên dứt lời, ngưng kết đấu khí, giơ bàn tay lên, muốn động thủ với Hứa Nặc.
“Tiểu Huyên!” Thân hình Ngọc Khiết nhẹ nhàng bay đến trước mặt Tiểu Huyên, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng ta, quay đầu, nói với Hứa Nặc: “Vị cô nương này, xin hãy chú ý cách dùng từ, Tiểu Huyên là bằng hữu của ta.”
Khóe miệng của Hứa Nặc nhếch lên, không lên tiếng nữa.
Tiểu Huyên nghe Ngọc Khiết nói ra hai chữ “bằng hữu” thì lập tức nhìn Ngọc Khiết, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ cảm kích, sau đó nàng ta hừ một tiếng, không nhìn Hứa Nặc nữa, tiếp tục ngước cằm nói với Tô Linh Phong: “Thế nào? Tiểu sư muội, ngươi dám tiếp nhận khiêu chiến của ta không?”
Ngọc Khiết không ngăn lại nữa, bình tĩnh đứng ở nơi đó, ba thiếu niên kia cũng đều dựa sát lại gần, không ít người đi ngang qua xung quanh cũng đều dừng bước, chỉ trỏ xì xào bàn tán bọn họ.
Tô Linh Phong nhìn năm người đối diện, biểu tình không thay đổi, chỉ là ánh mắt rõ ràng đã lạnh xuống!
“Này, tiểu sư muội, sao ngươi lại không nói lời nào? Không phải là sợ chứ? Yên tâm, nể mặt Thương Ngô lão sư, ta sẽ không thật sự đả thương ngươi.” Tiểu Huyên lại nói.
Thiếu niên Kiếm Sĩ ban đầu nói chuyện nhìn Tiểu Huyên một cái, ánh mắt có hơi bất mãn, bọn họ đều là đệ tử ở học viện Thanh Kiều Linh Vũ, làm khó dễ một nữ hài tử nhỏ hơn bọn họ khiến cho hắn ta cảm thấy có hơi mất mặt.
Hai thiếu niên khác ăn mặc như Võ Sĩ lại là một bộ dáng xem kịch, thiếu niên Võ Sĩ lớn lên cường tráng nhất nhếch miệng cười nói: “E rằng thời gian Thương Ngô lão sư thu nàng ta quá ngắn, cho nên nàng ta còn chưa học được cái gì, nên nàng ta mới không dám ứng chiến!”
“Không biết tự lượng sức mình! Chủ nhân, đánh họ đi!” Tiểu Bạch nổi giận, hai nắm chặt lại, phun hơi thở rồng hét lên: “Chủ nhân, cho bọn họ biết sự lợi hại của người đi! Bọn họ quá ngứa đòn rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!