Sau khi học hành liên tục trong năm ngày liền, nàng mới được chào đón ngày nghỉ đầu tiên. Ăn sáng xong, Tô Linh Phong lấy tấm kim phiếu hai ngàn mà Mục Đạt đưa cho nàng, mang Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng ra khỏi phủ thành chủ, đi dạo phố.
Vốn dĩ Tô Linh Phong cũng định tìm Tư Đồ Tiêu Sơn xin một ít tiền, nhưng khi nàng vừa nói muốn ra khỏi phủ thành chủ đi dạo thì Mục Đạt đã kín đáo đưa cho nàng bốn tờ năm trăm kim phiếu, nói là thành chủ đại nhân cho nàng ít tiền tiêu vặt.
Tô Linh Phong thầm thở dài, mặc dù hai ngàn đồng vàng không phải là con số nhỏ, nhưng so với số tiền mà nàng cần thì vẫn còn kèm một ít, nhưng mà hiện tại nàng đang cầm số tiền này, muốn xin thêm cũng không dễ. Nàng chỉ có thể nghĩ cách để làm thế nào kiếm thêm nhiều tiền hơn.
Tô Linh Phong không muốn khoe dấu hiệu của Phủ thành chủ khắp nơi, nên dấu hiệu ở trên xe ngựa đã bị lấy xuống. Vốn dĩ nàng còn không định mang theo hộ vệ, nhưng Mục Đạt không yên tâm, nên đành mời Tiếu Minh Lãng để bảo vệ chủ tớ Tô Linh Phong, Tô Linh Phong cũng không kiên trì nữa.
Vào khu vực sầm uất, Hứa Nặc vén mành cửa xe, thò đầu ra ngoài.
“Tiểu thư có chuyện gì cần dặn dò sao?” Tiếu Minh Lãng hỏi.
“Ừm.” Hứa Nặc gật đầu, khách sáo nói: “Phiền Tiêu thúc, tiểu thư muốn tới chỗ cược bảo lớn nhất ở trong thành.”
Chỗ cược bảo sao? Tiếu Minh Lãng hơi sửng sốt một chút, không ngờ tiểu thư lại có sở thích chơi loại đồ chơi này. Mặc dù trong lòng không quá tán đồng, nhưng cũng không nói lời ngăn cản, ra roi quất ngựa đánh xe đi về phía “Thiên Bảo Các”, chỗ cược bảo lớn nhất thành Vân Lăng.
Thiên Bảo Các là một tòa nhà bốn tầng vô cùng uy nghiêm, lớn gấp đôi so với “Khai Bảo Đường” của Gia Thành, bên cạnh có một khoảng đất trống rộng rãi, được dùng làm nơi đậu xe, từng hàng xe ngựa tuyệt đẹp đang đậu ở đó.
Xe ngựa mà Tô Linh Phong ngồi mặc dù rộng rãi thoải mái, nhưng bố trí đơn giản và khiêm tốn, nó là chiếc xe kín đáo nhất trong rất nhiều xe ngựa sang trọng đậu ở đó, chỉ những người có con mắt tinh tường mới có thể nhìn thấy nó. Chiếc xe ngựa này dùng xạ đồng bằng gỗ vô cùng quý giá, ngựa kéo xe cũng rất quý hiếm, ý tứ khắp nơi đều chỉ sự sang trọng bình thường.
Ba người Tô Linh Phong tới khiến những người khác chú ý, người tới chỗ này, ở trong mắt bọn họ đá mới là đẹp nhất.
Từ lúc Tiểu Bạch bước vào "Thiên Bảo Các", nó liền phóng đôi mắt thèm tiền nhìn xung quanh, hai móng vuốt ôm trong lòng, cười ngây ngốc đến mức chảy cả nước dãi: “Oa a a a… Thật là nhiều bảo thạch, bảo thạch thật đẹp… A a a…”
"Mê tiền!" Đoàn Tử ở trên đầu Tô Linh Phong cười khinh bỉ: “Mẹ, Đoàn Tử không quen biết thứ này, thật quá mất mặt!”
“Oa oa a …Bảo thạch, bảo thạch của ta... Của ta, của ta, đều là của ta..." Lúc này trong mắt Tiểu Bạch chỉ có những bảo thạch ày, căn bản không thèm quan tâm cãi nhau với Đoàn Tử. Nó đã chui đầu vào đống nguyên thạch trên bệ đá gần đó…
Tô Linh Phong cũng không nói gì, đi tới trước bệ đá mà Tiểu Bạch vừa mới chui vào, bắt đầu tập trung chọn nguyên thạch.
Đây là một bệ đá trung bình, giá cả không quá cao, nhưng cũng không thấp, người phục vụ trong xe so với người phục vụ ở “Khai Bảo Đường” thì có thái độ đàng hoàng hơn nhiều. Thấy Tô Linh Phong không mang theo công cụ cược bảo, lập tức lấy kính lúp và đèn cho nàng.
Tiếu Minh Lãng không có hứng thú gì với việc cuộc bảo, trừ thỉnh thoảng giúp Tô Linh Phong di chuyển một vài tảng nguyên thạch lớn, thì đứng ở bên cạnh không nói câu nào.
Ngược lại là Hứa Nặc tò mò sờ mó khắp nơi, tỏ vẻ rất hứng thú với cược bảo, nhưng mà cũng không có ý định đánh cuộc. Tô Linh Phong cho nàng ta rất nhiều tiền tiêu vặt, nếu muốn thử vận may, một số ít nguyên thạch giá trung bình nàng ta vẫn có thể trả được, nhưng vốn là người có năng lực kiềm chế, biết chữ "đánh cuộc" là thứ rất dễ dàng khiến người khác mê mệt, không có vốn liếng thì tốt hơn hết là không nên dính vào.
Dưới sự chỉ dẫn của “siêu lừa đảo” Tiểu Bạch, Tô Linh Phong nhanh chóng chọn được ba khối nguyên thạch, như sự miêu tả của Tiểu Bạch, thuộc tính bảo thạch trong những khối nguyên thạch này rất bình thường, chỉ đều rất lớn, không nên giữ lại, bán qua tay, cũng có thể kiếm được chút tiền.
Tô Linh Phong suy nghĩ một lát rồi đi tới trước bục bán đá hạ đẳng, tùy ý chọn hai miếng nguyên thạch thô nhỏ trị gia hai khối rưỡi đồng đồng vàng, rồi tìm một chỗ trống để mở thạch, yêu cầu một người hầu hỗ trợ chuyển ba khối nguyên thạch lại đây, chuẩn bị mở bảo thạch.
Nhìn thấy có người muốn mở bảo, một đám người trong phòng khác lập tức vây lại đây, một là xem náo nhiệt, hai là chuẩn bị xem đánh cuộc, người thu bảo thạch thông minh.
“Mấy khối nguyên thạch này, bề ngoài trông rất bình thường!” Một người nam nhân mập mạp nhìn mấy khối nguyên thạch ở bên chân Tô Linh Phong lắc đầu nói.
“Bề ngoài như vầy, chưa chắc đã có tạo ra thứ hàng gì tốt. Hai ngày trước Thiên lão Vương lấy được bảo thạch phòng ngự, còn không phải là chọn nguyên thạch ở bệ đá trung bình, và kiếm được rất nhiều tiền!”
"Lão Vương sáng hôm đó giẫm phải cứt chó, thật may mắn!" "Ha ha, vậy trước khi tới đánh cược, ngươi cũng tìm một bãi cứt chó rồi giẫm lên đi!”
Tô Linh Phong tự động lọc các cuộc thảo luận xung quanh nàng, đầu tiên chọn một khối nguyên thạch lớn nhất, Tiếu Minh Lãng giúp nàng cố định, nàng kéo lưỡi dao cắt đá ra, dựa theo vị trí của Tiểu Bạch chỉ, cắt khối đá này ra!
"Mẹ kiếp, nhìn kìa, xuất hiện bảo thạch!" Tô Linh Phong vừa mới lấy tảng đá bị cắt ra, thì có người đã hô lên.
“Không phải chứ, một đao ra bảo thạch? Tiểu cô nương này vận may cũng quá tốt rồi!”
Tiếu Minh Lãng hơi sửng sốt, tiểu nha đầu này, vậy mà cũng rất may mắn!
Trên mặt Hứa Nặc cũng hiện lên vẻ vui mừng, Tô Linh Phong quyết định tăng cược, trong lòng cũng rất kích động.
"Này, tiểu cô nương, có bán một nửa không?” Một người nam nhân trung niên hỏi.
“Không bán, tôi đánh cược toàn bộ.” Tô Linh Phong lạnh giọng nói.
Khi những người ở bên cạnh đỉnh trả giá nghe thấy vậy, thì đành ngậm miệng, vươn cổ, nhìn chằm chằm và chờ đợi Tô Linh Phong tiếp tục hạ đao.
Tô Linh Phong hạ đao rất chính xác, động tác lưu loát thuần thục. Sau khi cắt bỏ lớp đá bên ngoài, nàng lại vặn khuyên thạch khí ma thạch tào, để mài giũa nó. Sau một thời gian ngắn, liền cắt ra được một khối bảo thạch minh liêu màu xanh da trời mang hoa văn hình nước có kích thước hai thước vuông.
Tô Linh Phong cầm nó ở trong tay, dùng tinh thần lực để cảm nhận đặc tính và độ tinh khiết của viên bảo thạch này, sau đó khóe miệng hơi cong lên, nhẹ giọng nói: “Bảo thạch thủy hệ chống trả, độ thuần khiết bảy mươi phần trăm. Có ai muốn không?"
"Năm trăm đồng vàng!" Hình như có người đang ra giá.