Tô Linh Phong cầm một cuốn sách trên bàn lên tùy tay lật xem, là sách về luyện kim!
Hôm qua nàng đã hỏi Tư Đồ Tiêu Sơn mấy quyển sách loại này, ông ấy không kiên nhẫn kêu nàng đi mà nói với quản gia Mục Đạt, nhưng nàng còn chưa kịp nói, không ngờ ông ấy đã sai Mục Đạt đem tới đây rồi…
Khóe miệng Tô Linh Phong khẽ mím, ông già này đúng là cái đồ biệt nữu...
"Tiểu thư, Giản tiên sinh chắc sắp đến dạy cho người rồi đấy, tiểu thư đi chuẩn bị trước đi." Mục Đạt nói.
Tô Linh Phong gật đầu: "Được, ta biết rồi."
Mục Đạt xoay người rời đi. Tô Linh Phong cất mấy quyển sách luyện kim đi, lấy sách văn sử đặt lên bàn.
Không lâu sau, Mục Đạt dẫn một nam tử trẻ tuổi áo trắng đến Lâm Phong Uyển.
“Tiểu thư, vị này chính là Giản tiên sinh, thầy giáo đầu tiên của người. Giản tiên sinh, đây là Linh Phong tiểu thư." Mục Đạt nói.
Tô Linh Phong lễ phép cúi đầu: "Linh Phong đã từng gặp tiên sinh."
Sau đó nàng đứng thẳng dậy, bình tĩnh đánh giá người thầy mới tên Giản Khinh Hàn này. Hắn khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, quần áo trắng như tuyết chẳng dính chút bụi trần, đôi lông mày thanh tú, khí chất văn nhã. Thứ thu hút người ta nhất là đôi mắt xinh đẹp của hắn, đôi mắt ấy trong suốt như gương, lại thâm trầm như vực sâu lạnh lẽo, thoạt nhìn khó quên...
Giản Khinh Hàn cũng đang âm thầm đánh giá Tô Linh Phong, nhẹ gật đầu nói: "Linh Phong tiểu thư, chúng ta bắt đầu giờ học thôi."
Mục Đạt sai người hầu bưng một bình trà nóng vào, sau đó lặng lẽ ra khỏi thư phòng.
Đầu tiên, Giản Khinh Hàn giảng cho Tô Linh Phong về lịch sử phát triển của đại lục phía đông, giọng nói hắn thanh nhuận, giọng điệu từ tốn, giảng giải rất tỉ mỉ, đáng tiếc quá cứng nhắc, không đủ sinh động.
Sau khi Tô Linh Phong du hành đến thời không này, điều đầu tiên nàng làm là đọc thuộc "Lịch sử đại lục", mặc dù nội dung không chi tiết như Giản Khinh Hàn dạy, nhưng nàng cũng đã hiểu biết sơ qua về cả bón đại lục. Bây giờ nghe Giản Khinh Hàn giảng từng câu một thì không khỏi cảm thấy chán nản.
Tiểu Bạch ở bên cạnh nghe, dùng chân nhỏ bụm miệng ngáp một cái thật to: "Chán quá đi...Không nghe nữa không nghe nữa đâu…” Cứ tưởng lên lớp học sẽ vui lắm cơ cơ, hóa ra lại nhàm chán như vậy. Tiểu Bạch vỗ cánh bay ra khỏi thư phòng, tự mình đi tìm vui.