CHƯƠNG 72: HỞ HẾT RỒI
Trần Thuận cười thâm ý: “Không phải nói, chỉ cần tôi nhận cô làm đồ đệ, làm cái gì cũng được sao? Sao hả, chùn bước rồi?”
Thẩm Ngọc Nhu vừa nghe, sắc mặt đỏ bừng.
“Tôi… trừ… trừ chuyện đó, cái gì cũng được!”
Thẩm Ngọc Nhu nói chuyện cũng không lưu loát.
“Chuyện đó, là chuyện nào?” Trần Thuận lại truy hỏi, nụ cười trên mặt càng sâu.
“Chính là chuyện đó!” Thẩm Ngọc Nhu ngại ngùng nói, sau đó lập tức chuyển chủ đề, ngồi trên chiếc ghế ở một bên: “Dù sao anh nếu như không nhận tôi làm đồ đệ, tối nay tôi không đi đâu…”
Lúc này, Thẩm Ngọc Nhu cũng không biết bản thân sao lại to gan như vậy nữa, vậy mà dám uy hiếp một vị Tông Sư.
Sau khi nói xong, cô ta lập tức lại lén nhìn trộm sự thay đổi thần sắc của Trần Thuận, dù sao, nếu như thật sự chọc Trần Thuận không vui rồi, vậy thì không phải hỏng việc hay sao.
Tông Sư tức giận, máu chảy thành sông!
“Tôi không thiếu đệ tử, ngược lại thiếu một nữ hầu, cô thấy như thế nào? Làm nữ hầu, có thể hầu hạ bên cạnh tôi, tôi cũng có thể thường xuyên chủ điểm võ đạo của cô.”
Trần Thuận tiếp tục nói, ngược lại không có bởi vì trò đùa và sự uy hiếp của Thẩm Ngọc Nhu chọc giận.
Tính tình của Thẩm Ngọc Nhu, khiến Trần Thuận nghĩ đến một cố nhân, nụ cười trên mặt, ngược lại nhiều hơn một tia chân thành.
“Được, nếu như chị Thiên Hy không để ý, tôi có thể ở bên cạnh hầu hạ anh, cạnh nhau thế nào cũng được!”
Thẩm Ngọc Nhu đột nhiên phô ra một nụ cười, trong mắt lại vụt qua một tia gian xảo.
Trần Thuận hơi sững người, không ngờ, Thẩm Ngọc Nhu vậy mà cũng biết sự tồn tại của Tống Thiên Hy rồi.
Có điều cũng phải, lấy khả năng của nhà họ Thẩm, tùy ý điều tra, liền có thể biết chuyện của hắn ở Giang Châu.
“Học không được sự quyến rũ của người khác thì đừng đến đây diễn, cô về đi, tôi sẽ không nhận cô làm đệ tử, nhiều nhất chỉ nhận cô là đệ tử ký danh!”
Trần Thuận không khách khí nói, cũng hạ lệnh đuổi khách.
Thẩm Ngọc Nhu vừa nghe, đệ tử ký danh thì đệ tử ký danh, như thế đã ngoài dự tính của cô ta rồi.
Cô ta tự ý bỏ hai chữ phía sau đi, sau này, cô ta chính là đệ tử của Tông Sư rồi.
“Thẩm Ngọc Nhu, không, đồ đệ cáo lui, sư phụ mời nghỉ ngơi… tu luyện, đồ đệ ngày mai lại đến chào hỏi!”
Thẩm Ngọc Nhu đứng dậy, cúi chào với Trần Thuận.
“Mở hết rồi!”
Trần Thuận nhìn Thẩm Ngọc Nhu, không khách khí nói.
Hả?
Thẩm Ngọc Nhu mới đầu có hơi ngốc trệ.
Sau đó.
“A! Không được nhìn!”
Thẩm Ngọc Nhu trực tiếp hét lên, sau đó vội vàng đưa hai tay che ngực của mình, che đậy cảnh xuân lộ ra.
Tối nay vì đến câu dẫn Trần Thuận, sau khi tắm xong, cô ta cố tình mặc váy dài trắng, bờ vai cò hương hơi hở ra, vừa rồi khi cúi người chào, bởi vì cơ thể khom xuống, cảnh xuân liền không thể che đậy được.
“Sư phụ, cáo từ!”
Sau khi che ngực lại, Thẩm Ngọc Nhu lập tức đứng thẳng người, vội vàng rời khỏi phòng của Trần Thuận.
Trần Thuận nhìn bóng lưng vội vàng rời khỏi của Thẩm Ngọc Nhu, vậy mà ngay cả cửa phòng của hắn cũng quên đóng, bèn lắc đầu.
Sau đó, Trần Thuận phất tay một cái.
Chỉ thấy cửa phòng, không có gió cũng tự động, sau đó đóng lại.
… … Hôm sau, Thẩm Ngọc Nhu quả nhiên sáng sớm đã chạy đến thỉnh an rồi.
Giống như cô ta tối qua căn bản không có lén lụt đến phòng của Trần Thuận vậy.
Vẫn là tư thế tiêu sái của cô cả của nhà họ Thẩm.
Mà lần này, không chỉ là Thẩm Ngọc Nhu, ngay cả Thẩm Long Phi bình thường đều bế quan, vị chuẩn Tông Sư không dễ gì lộ diện ở nhà họ Thẩm, gia chủ của nhà họ Thẩm – Thẩm Minh Dự, cùng đám cao tầng Thẩm Chi Thu của nhà họ Thẩm đều đến cả.
“Nhu Nhi có thể bái cậu Trần làm thầy, thật sự là phúc của nó!”
Thẩm Long Phi cười nói, xưng hô ‘tiểu hữu’ trước đây, lúc này cũng đổi thành ‘cậu Trần’, thái độ cung kính.
Tông Sư, siêu phàm nhập thánh, cùng với đám người bọn họ có khác biệt vô cùng lớn.
Thẩm Ngọc Nhu có thể làm môn hạ của Trần Thuận, có tầng quan hệ này, vậy thì, nhà họ Thẩm định sẵn sẽ ở Giang Bắc, và Giang Nam, một bước lên mây.
“Nếu đã trở thành đệ tử ký danh của tôi, trong vòng một năm, nếu như không thể đột phá đến chuẩn Tông Sư, vậy tôi sẽ cho cô ra khỏi sư môn.” Trần Thuận nhìn Thẩm Ngọc Nhu, từ từ nói.
Một năm, trở thành chuẩn Tông Sư, theo Trần Thuận thấy, đã là yêu cầu cực kỳ cực kỳ thấp rồi.
Đổi lại ba đồ đệ của hắn ở Ma giới, bất luận là ai, cho dù từ con số 0 bắt đầu tu luyện, trong vòng 3 tháng, cũng tất trở thành Tông Sư ở trái đất, đè bẹp cái tên Lý Thành Nghiệp – người đứng đầu dưới Tông Sư kia.
Cái gì?
Mọi người nghe thấy lời nói này của Trần Thuận, toàn bộ đều chết lặng tại chỗ.
Một năm?
Bọn họ không nghe nhầm chứ?
“Sư phụ, sư phụ chắc chắn nói là một năm?” Thẩm Ngọc Nhu cũng hơi đình trệ.
Cô ta muốn bái Trần Thuận làm thầy, vì dưới sự chỉ điểm của Trần Thuận, trong 10 năm, có thể có hy vọng đột phá tiến vào cảnh giới chuẩn Tông Sư.
Phải biết, 10 năm sau, cô ta cũng chỉ có 30 tuổi, chuẩn Tông Sư 30 tuổi, đã là người có thiên phú trác tuyệt rồi.
“Sao thể, nghi ngờ lời tôi nói? Nếu như một năm không thể đột phá đến chuẩn Tông Sư, thì chứng minh, cô ngay cả tư cách làm đệ tử ký danh của tôi cũng không có.”
Trần Thuận nhìn sang Thẩm Ngọc Nhu, nghiêm túc nói.
Hắn không phải đang nói đùa, nếu như một năm sau, Thẩm Ngọc Nhu không đạt đến chuẩn Tông Sư, hắn thật sự sẽ đuổi Thẩm Ngọc Nhu ra khỏi sư môn.
Trần Thuận bây giờ đã làm rõ rồi.
Đẳng cấp tu luyện trong vũ trụ cùng đẳng cấp võ đạo trên trái đất, đại khái là như thế nào.
Tu luyện cảnh giới thứ nhất ‘Cảm Ứng Cảnh’, có thể cảm ứng thiên địa linh khí, từ từ dẫn thiên địa linh khí vào cơ thể, tương đương chuẩn Tông Sư trên trái đất.
Mà hắn bây giờ đang ở cảnh giới thứ 2 ‘Luyện Khí Cảnh’, có thể luyện hóa thiên địa linh khí vào cơ thể, chắc tương đương với Tông Sư trong võ đạo Viêm Hạ, dù sao, hắn giết người đứng đầu dưới Tông Sư, thật sự giống như giết một con gà con chó bình thường mà thôi.
Thời gian một năm, khiến một người có Võ Đạo cơ bản, tu luyện đến cảnh giới thứ nhất ‘Cảm Ứng Cảnh’, là chuẩn Tông Sư, đó đã là yêu cầu cơ bản nhất rồi.
“Được, trong một năm, đồ đệ nhất định đột đến chuẩn Tông Sư.” Thẩm Ngọc Nhu lập tức nói, bất luận có khó như nào, cô ta cũng nhất định phải dốc toàn lực.
Nếu như là trước đây, cô ta sẽ không có bất kỳ một chút hy vọng nào, nhưng bây giờ, Trần Thuận lại chính là ngoại lệ ở trước mắt.
Người đàn ông không lớn hơn cô ta bao nhiêu, đã là nhân vật cấp Tông Sư, vậy cô trở thành chuẩn Tông Sư, có gì mà không thể.
Trần Thuận nhìn Thẩm Như không những không có tuyệt vọng, ngược lại có dáng vẻ tràn đầy tự tin, ngược lại gật đầu.
Sau đó, Trần Thuận từ trên người lại lấy ra một lọ nhỏ, ném cho Thẩm Ngọc Nhu: “Trong đó là một viên tiểu Tụ Khí Đan, cô dựa theo phương pháp hôm qua tôi nói, dưới tác dụng của Bồi Nguyên Đan, lần nữa củng cố Võ Đạo cơ bản, một tuần sau, tiếp tục dùng viên Tụ Khí Đan này, liền có thể đại phá đến cảnh giới Võ Đạo đại thành.”
Tiểu Tụ Khí Đan này, dù là phiên bản cấp thấp của Tụ Khí Đan, chủ yếu là rất nhiều dược liệu, Trần Thuận trước mắt không có thấy trên trái đất, có những dược liệu có, nhưng năm tuổi không đủ.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy lời này của Trần Thuận, đám người Thẩm Long Phi lần nữa phát hoảng.
Một tuần thì có thể khiến Thẩm Ngọc Nhu đột phá đến cảnh giới của Võ Đạo đại thành.
Có ví dụ của Bồi Nguyên Đan cực phẩm, lần này, không có bất kỳ ai nghi ngờ tác dụng của loại ‘tiểu Tụ Khí Đan’ mà Trần Thuận lại lấy ra.
Huống chi, thân là Tông Sư, Trần Thuận nếu đã dám nói như vậy, vậy chắc chắn có thể nắm chắc.
Đám người Thẩm Chi Thu đều nhìn Thẩm Ngọc Nhu bằng ánh mắt nóng rực.
Trần Thuận thấy ánh mắt này của bọn họ, khẽ cười nói: “Chỗ tôi còn có mấy viên, cho các người, coi như trả trước phí mượn địa bàn.”
“Nếu cậu Trần đã là sư phụ của Nhu Nhi, khu Thẩm Gia Thôn đó, trừ từ đường ra, đều do cậu Trần chọn lựa sử dụng, mượn, phí thuê gì chứ, vẫn hy vọng cậu Trần đừng nhắc đến nữa.”
Thẩm Long Phi lại nói.
Chủ của Ma giới, lời đã nói lập tức có hiệu lực.
Nếu trước đã nói muốn cho, Trần Thuận tự nhiên sẽ không nuốt lời.
Huống chi, ngoài miệng mặc dù nói hay lắm, nhưng ánh mắt của mấy người, sớm đã bán đứng các người rồi, Trần Thuận không khỏi lắc đầu, sau đó vẫn đưa mấy viên tiểu Tụ Khí Đan cho người của nhà họ Thẩm.
Khiến mọi người nhà họ Thẩm cảm ơn không ngớt.
… Hôm đó, Trần Thuận bèn để hai người Quỷ hợp hoan – Ngụy Vô Tâm cùng Gấu xám, địa bàn thôn Đông bọn họ chọn ban đầu, bắt đầu dựa theo yêu cầu của hắn, bày Tụ Linh Trận.
Thời khắc Tụ Linh Trận thành, linh khí của Thẩm Gia Thôn, cuồn cuộn đổ về thôn Đông nơi bày Tụ Linh Trận.
Thẩm Long Phi sau khi quan sát đến biến hóa này, lập tức bị sốc.
Ông ta biết Trần Thuận muốn bày Tụ Linh Trận, ông ta cũng nghe Trần Thuận nói tác dụng của Tụ Linh Trận, vì thế, ông ta cũng liều mạng tập hợp tài liệu để bày Tụ Linh Trận, thỉnh cầu Trần Thuận ở Diễn Võ Đường của nhà họ Thẩm cũng bày một Tụ Linh Trận, làm nơi tu luyện sau này của người nhà họ Thẩm.
Có thể đạt được công dụng làm một được hai.
Tuy nhiên, Thẩm Long Phi tuyệt đối không ngờ, Tụ Linh Trận Trần Thuận bày ra, hiệu quả lại tốt hơn không chỉ mấy lần so với những gì ông ta tưởng tượng.
Thẩm Long Phi vốn tưởng, Trần Thuận bày Tụ Linh Trận có thể khiến mức độ nồng đậm của linh khí ở nơi đó tăng lên mấy phần, nhưng sự thật là, Tụ Linh Trận mà Trần Thuận bày khiến độ nồng đậm linh khí ở nơi đó của ông ta tăng lên 10 lần.
Nơi Trần Thuận ở, trực tiếp trở thành sương mù dày đặc.
Không phải cái gì khác, mà là linh khí đủ nồng đậm, nồng đậm đến mức linh khí hóa sương mù.
Khi Thẩm Long Phi đến, nhìn thấy một màn này, thật sự ngây ngốc.
Linh khí hóa sương!
Đây… đây hoàn toàn chính là địa phương chỉ tồn tại trong truyền thuyết của giới võ thuật.
Vô ý không phải bị siêu cấp đại thể lực chiếm cứ.
Thẩm Long Phi hoàn toàn không ngờ, Thẩm Gia Thôn, vậy mà cũng xuất hiện một địa phương như này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!