CHƯƠNG 37: BẢN LĨNH TÔNG SƯ
“Á!”
Trong nháy mắt, đám người phát ra tiếng hét thảm thiết.
Mọi người nghe thấy rất rõ câu nói lúc nãy của Trần Thuận, giết sạch gia tộc Hà Thiệu, không chừa một ai!
Mọi người bắt đầu chạy tán loạn, tiếng thét thê lương: “Tôi không cùng họ với cậu ta.”
“Hai chúng tôi họ hàng xa!”
Đứng trước sống chết, người nhà họ Hà đều nhao nhao vạch rõ giới hạn với chủ gia tộc Hà Hưng Vinh.
Ông ta ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Đại sư, tôi bằng lòng lấy toàn bộ sản nghiệp và gia tài nhà họ Hà để trả thù lao, mong ông cứu mạng tôi với!”
Hà Hưng Vinh kích động, giờ đầu óc ông rất tỉnh táo, tính mạng mới quan trọng.
Chỉ cần còn sống ông sẽ còn tất cả.
Ông vừa dứt lời, cuối cùng Hắc Tâm Lão Nhân cũng phản ứng lại.
Lúc này một hắc y nhân bên Hoàng Tuyền bỗng nhảy lên, lấy đà vung đấm xuống, muốn lấy mạng Hà Hưng Vinh trong một chiêu, nắm đấm này mang theo sức nặng ngàn cân.
Đột nhiên có một bàn tay trắng muốt giơ ra, vừa khéo chặn lại nắm đấm đang rơi xuống.
Khi hắc y nhân đập trúng lòng bàn tay đó, tay y tê rần đau đớn giống như đập trúng một thanh sắt.
Y chưa kịp phản ứng lại thì bàn tay kia đã đập mạnh lên người y, nhìn thì rất nhẹ nhưng lại đánh y bay thẳng ra ngoài.
Hắc y nhân bay ngược về sau mấy mét, không chịu được liền hộc máu tươi.
“Anh bạn, tha cho Hà Hưng Vinh một mạng đi, chúng ta chia đôi sản nghiệp nhà họ Hà được không?”
Bàn tay trắng nõn đó là của Hắc Tâm Lão Nhân.
Bởi vì ông ta có công phu thâm hậu, nên da dẻ cũng được chăm sóc rất tốt, hoàn toàn không có thô ráp nhăn nheo của người già.
“Dám đả thương người của Hoàng Tuyền bên tôi, ông đúng là tự tìm đường chết!”
.
Trần Thuận chỉ đáp lại ông ta một câu rồi di chuyển thân hình nhanh như chớp, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Hắc Tâm Lão Nhân.
Hắn vung ra một nắm đấm.
Hắc Tâm Lão Nhân nhíu mày, nghĩ lão thật sự sợ hắn à?
Gộp hết toàn bộ sản nghiệp nhà họ Hà phải tới mấy trăm tỷ, điều này đủ để lão liều mạng rồi.
Lúc này Hắc Tâm Lão Nhân cũng vung ra một nắm đấm mang theo nội lực thâm lực, vừa nhanh vừa mạnh.
Ầm!
Tiếng vang nặng nề vang lên trong không trung.
Hắc Tâm Lão Nhân lập tức lảo đảo không vững, phải lùi về sau ba bước mới đứng vững được.
Còn Trần Thuận thì đứng tại chỗ, an nhiên vô sự.
Lão bỗng trợn tròn mắt, nhìn Trần Thuận vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, trong lòng chấn động.
Theo như lão suy đoán thì thực lực của Trần Thuận cũng chỉ ngang tầm như lão mới đúng.
Lão không nắm chắc mình có thể đánh thắng Trần Thuận, nhưng cũng cảm thấy hẳn là không thua hắn mới đúng.
Đây mới là lý do tại sao cuối cùng lão vẫn đồng ý mạo hiểm ra tay.
Nhưng xem ra, thực lực của hắn đã vượt xa lão.
Không thể tin được!
“Chết đi!”
Trần Thuận thốt ra hai chữ.
Hắn bước lên một bước, xuất hiện trước mặt Hắc Tâm Lão Nhân lần nữa, đâm một ngón tay vào lão ta với tốc độ cực nhanh.
Lão nhanh chóng đánh một chưởng vào ngón tay của Trần Thuận, muốn nhân cơ hội rút lui.
Nhưng trong giây phút lão chạm vào tay hắn liền cảm nhận được một cơn đau thấu tim ngay.
Tuy lão đã luyện thành mình đồng da sắt từ lâu nhưng khi tiếp xúc với ngón tay hắn, lòng bàn tay lão bị đâm thủng.
Từ khi Hắc Tâm Lão Nhân nổi danh tới nay, chưa từng gặp kẻ địch nào đáng sợ như thế.
Lão hối hận rồi rõ ràng bản thân đã đứng ngoài không quan tâm chuyện này rồi, tại sao đến cuối cùng vẫn nảy lòng tham, tự nhiên chọc đến một kẻ địch đáng sợ thế này.
Hắc Tâm Lão Nhân không hề do dự xoay người bỏ chạy.
Giờ lão chỉ có một suy nghĩ là chạy!
Nếu đánh không lại thì chạy mới sống tiếp được.
Trần Thuận thấy lão muốn bỏ chạy cũng không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ, ngón giữa và ngón trỏ khép lại thành hình kiếm rồi chém một kiếm về phía Hắc Tâm Lão Nhân đang ra sức bỏ chạy kia.
Một đường kiếm khí màu xám bỗng xuất hiện, đuổi sát lão ta.
Không ổn rồi.
Lão ngay lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề cái chết.
Lão cố gắng né tránh.
Tránh được vết thương chí mạng, nhưng bàn tay bị hắn đâm thủng lại không tránh được, đứt lìa.
Giống như bị một lưỡi dao sắc bén chém đứt.
Miệng vết thương cắt rất ngọt, nhẵn.
Máu tươi phun trào ra ngay.
“Á!”
Hắc Tâm Lão Nhân hít một ngụm khí lạnh.
Da đầu tê dại.
Lão đã chọc vào loại người nào vậy, sao hắn có thể phóng được nội lực ra ngoài, giết người bằng không khí vậy.
Đây là chiêu thức tông sư mà không phải ai cũng thi triển được!
Nếu hắn đúng là chuẩn tông sư thì có thể sử dụng được chiêu này.
Chẳng lẽ Trần Thuận là tông sư sao? Một tông sư mới ngoài hai mươi sao?
Lão chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy một Tông sư nào khoảng 20 tuổi.
Hắc Tâm Lão Nhân khiếp sợ!
Thậm chí không dám nhặt bàn tay đã đứt lìa của mình lên, tăng nhanh tốc độ dưới chân, điên cuồng chạy thục mạng về phía Giang Nam.
Hà Hưng Vinh thấy thế thì hoàn toàn ngơ ngác.
Ngay cả Hắc Tâm Lão Nhân cũng bỏ chạy, không đánh lại Trần Thuận?
Chạy trốn rồi?
“Đêm nay không ai cứu được ông đâu!”
Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai ông.
“Trần Thuận, xin cậu tha cho tôi và nhà họ Hà đi, sau này toàn bộ sản nghiệp nhà họ Hà đều là của cậu, tôi cũng có thể trở thành máy kiếm tiền cho cậu, con rối của cậu, xin cậu đừng giết tôi…”
Hà Hưng Vinh cũng là người.
Khi cái chết cận kề, ông mới nhận ra mình không có khí phách như mình nghĩ.
Ông không muốn chết.
“Tội của ông là không thể tha thứ!”
Trần Thuận nhìn ông ta, đưa ra phán quyết cuối cùng.
Lúc này, Hà Viễn Chinh đột nhiên lao tới, quỳ xuống trước mặt Trần Thuận.
“Chủ nhân, Hà Viễn Chinh bái kiến chủ nhân, tôi muốn nhận ngài làm chủ nhân, mọi chuyện đều do lão già Hà Hưng Vinh này gây ra, không liên quan gì đến tôi, xin ngài tha cho tôi, sau này tôi sẽ làm đầy tớ, trung thành tuyệt đối với ngài …”
Anh ta không ngừng dập đầu lạy Trần Thuận.
Những hắc y nhân kia ai nấy giơ đao lên chém xuống.
Từng người nhà họ Hà thuộc dòng chính, thân cận nhất với cậu ta lần lượt bỏ mạng.
Máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng!
Đã đả kích cậu rất lớn.
Trần Thuận nhìn hai người trước mặt, khóe miệng cong lên nở nụ cười tàn nhẫn.
“Được, cậu giết Hà Hưng Vinh đi rồi tôi tha cho cậu, còn để cậu làm người đứng đầu nhà họ Hà, thế nào?”
Hà Hưng Vinh nghe thấy câu này, toàn thân chấn động, như ngày tận thế.
Ngược lại Hà Viễn Chinh cảm thấy đây giống như là âm thanh của trời vậy.
“Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân!”
Cậu ta dập đầu lạy, liên tục nói cảm ơn Trần Thuận.
“Súc sinh, mày dám?”
Hà Hưng Vinh nhìn Hà Viễn Chinh, thấy cậu ta muốn giết mình thì phẫn nộ nói.
“Lão già, nếu không phải tại ông cứ đòi báo thù, chọc giận chủ nhân thì làm gì có chuyện này xảy ra chứ, ông thương yêu con trai ông thế cơ mà, Hà Thiệu là con ông, tôi cũng là con ông, để con trai được sống, ông hy sinh một chút đi, tình yêu của ba luôn vĩ đại mà!”
Tình yêu của ba luôn vĩ đại mà!
Trong giờ phút này, Hà Viễn Chinh nói câu đó nghe sao mà châm biếm.
“Cho nên ba à, xin ba chết đi!”
Nói xong, Hà Viễn Chinh nhào về phía Hà Hưng Vinh.
“Thằng bất hiếu, súc sinh!” Ông phun ra một ngụm máu tươi.
Chết không nhắm mắt!
Mấy phút sau.
“Chủ nhân, tôi đã giết ông ta rồi! Giết ông ta rồi!”
Hà Viễn Chinh lại chạy đến trước mặt Trần Thuận, vẻ mặt tràn đầy kích động.
Cho dù trở thành con rối cho hắn, cậu ta vẫn thấy rất kích động.
Vị trí chủ gia tộc đó.
Người nắm giữ khối tài sản mấy trăm tỷ.
Có tiếng nói trong nhà họ Hà.
Cậu ta đã khát vọng biết bao nhiêu.
Lúc trước có Hà Thiệu, vị trí chủ gia tộc đó căn bản sẽ không đến lượt cậu, cậu ngưỡng mộ, đố kỵ, cậu hận, nhưng cũng chẳng có ích gì.
Nhưng giờ, điều đó đã gần trong gang tấc!
“Được, ngươi làm rất tốt. Nhưng ngươi biết bình sinh ta ghét nhất điều gì không? Đó chính là phản bội, ngươi vì muốn sống sót mà phản bội lại ba mình và nhà họ Hà, thậm chí còn tự tay giết ba, quả thật không bằng súc sinh, người như ngươi nên chết đi mới đúng!”
“Nhưng nể tình ngươi nghe lời ta, ta sẽ cho ngươi được chết thoải mái!”
Nói xong, Trần Thuận đặt ngón tay lên đỉnh đầu Hà Viễn Chinh.
Cậu ta mắt mở lớn, tràn đầy vẻ không dám tin, không cam lòng và tuyệt vọng! Hồ Lý Tài vẫn luôn đứng bên cạnh không nhúc nhích.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng ông ta càng sợ Trần Thuận hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!