“Nếu hai vị đã đi cùng nhau, hay là, hai vị…?”
Lễ tân của khách sạn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Vốn dĩ hai người một nam một nữ giống như hai người trên cơ bản đều là khách qua đường, hai người ở một phòng, nhưng Trần Thuận lại nói là muốn hai phòng khiến lễ tân khách sạn hơi chột dạ.
Trần Thuận nghe vậy, hơi cau mày lại.
Đúng lúc này Thiên Tuyết lại mở miệng nói ra: “Anh Trần, nếu chỉ còn một phòng vậy chúng ta ở chung đi!”
Lúc nói lời này, trên gương mặt trắng như tuyết của Thiên Tuyết đã đỏ ửng.
Đôi tay như ngọc kia cũng siết chặt lại thành nắm đấm, mồ hôi hơi ươn ướt.
“Nếu cô không ngại, vậy ở một phòng cũng được!” Trần Thuận nói.
Đạt tới Thần Hải Cảnh, gần như là một tháng không được ngủ, nhưng hắn lại không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Buổi tối cũng gần như là đều tu luyện.
“Được rồi, mười khối linh thạch hạ phẩm một đêm, xin hai vị chờ một lát.”
Người lễ tân lập tức nói, không dám lơ là chút nào.
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa lại có hai người đi vào.
Một người trong đó hơi xấu xí, một người có vóc người cường tráng.
“Rất xin lỗi, chúng tôi muốn căn phòng này.”
Người đàn ông lực lưỡng kia để trần hai tay, trên đó là vết sẹo chi chít, nhìn vô cùng dữ tợn.
Sau khi đi vào, bọn họ đi thẳng tới bên cạnh Trần Thuận và Thiên Tuyết, nói với lễ tân khách sạn.
Như thể bọn họ không hề nhìn thấy mấy người Trần Thuận.
“Hai vị, cái này. . . Căn phòng này hai vị đây đã thuê trước rồi!”
Lễ tân khách sạn khó khăn nói.
Người đàn ông lực lưỡng kia nghe vậy, mặt biến sắc, túm lấy người lễ tân khách sạn, gằn giọng nói ra từng câu từng chữ: “Tôi nói là, căn phòng này, chúng tôi thuê!”
Lễ tân khách sạn bị giọng nói của anh ta làm cho chấn động, miệng mũi chảy cả ra máu.
Anh ta hơi khó khăn nhìn về phía Trần Thuận.
Nhưng cũng không dám mở miệng bảo Trần Thuận trả phòng, nhường cho hai người này.
Trần Thuận thấy vậy, thở dài, sau đó nhìn về phía hai người lực lưỡng kia, lạnh nhạt nói ra: “Tôi cho hai người ba giây để cút khỏi tầm mắt của tôi, không được bước vào chỗ này thêm nửa bước!”
Hai người lực lưỡng kia đồng loạt nhìn về phía Trần Thuận.
Giống như lúc này mới chú ý tới nơi này còn có người khác vậy.
“Mạnh miệng quá nhỉ, cũng không sợ cắn vào đầu lưỡi à!”
“Có gan thì anh lặp lại lần nữa xem!”
Ánh mắt lạnh lẽo của tên lực lưỡng nhìn chằm chằm vào Trần Thuận, sát ý phun trào!
“Mặc dù người này đã đạt tới đỉnh phong của tầng Luyện khí, thực lực cũng không tệ, nhưng chọc hai người này là quá sức!”
Có không ít người cảm ứng được khí thế giương cung bạt kiếm ở nơi này.
Nên chạy tới chờ xem kịch vui.
Trần Thuận nhìn hai người bọn họ, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh mang theo sát ý.
“Được rồi, nếu muốn thì cứ thử xem!”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
Hắn đưa một tay ra, lập tức linh khí xung quanh nhanh chóng hội tụ vào lòng bàn tay Trần Thuận, ngưng tụ thành hình bàn tay như thật.
“Cút!”
Theo lời nói ra của Trần Thuận, bàn tay làm hoàn toàn bằng linh khí kia đột nhiên bắn ra.
Hai người lực lưỡng lập tức bay ngược ra ngoài.
Máu rơi tung tóe ra bên ngoài!
Hít!
Đột nhiên vang lên vô số âm thanh âm thầm hít khí lạnh.
Vậy mà người này có thể không chế linh khí đạt tới cảnh giới như thế!
Chỉ cần một kích đã có thể đánh bay hai người đã đạt tới đỉnh phong của tầng Luyện khí.
Người này, là ai?
Chắc chắn không phải là hạng người vô danh!
Sau khi hai người lực lưỡng bay rớt ra ngoài đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Làm sao còn dám cướp phòng với Trần Thuận nữa, đứng lên chạy mất.
Sau khi ra tay, Trần Thuận tin rằng ít nhất ở đây sẽ không còn ai mắt mù tới làm phiền hắn nữa.
Chỉ có điều một khí đến Chân giới Duy Nhất, Trần Thuận không thể tùy tiện sử dụng hỗn độn chi lực nữa.
Hỗn độn chi lực quá mạnh.
Rất dễ dàng bị người khác nhận ra.
Như vậy rất có thể trực tiếp dẫn xuất một đống Nguyên Thần cảnh, thậm chí là lão quái vật Kim Đan, không ai là không động lòng.
Kể cả Hỗn Độn Châu này, đến Chân giới Duy Nhất cũng phải sử dụng một cách cẩn thận.
Ở đây không giống như trên Địa Cầu nữa.
Quả nhiên, sau khi Trần Thuận dùng công phu đỉnh phong của tầng Luyện khí đánh bại hai người cùng cấp trong nháy mắt, những người đến xem náo nhiệt kia cũng nhao nhao rút lui trở về.
Có thể đánh bại hai người cùng cấp trong nháy mắt, chắc chắn không phải dễ trêu chọc.
…
…
Sau khi cùng Thiên Tuyết vào phòng, Trần Thuận nhanh chóng lập ra một cấm chế thần niệm.
Đề phòng người khác nhìn trộm phòng của bọn họ.
Đây cũng là việc mà gần như người nào thuộc Tu Tiên Giới cũng làm, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
“Anh Trần, ngươi thật thật là lợi hại a!”
Thiên Tuyết nhìn Trần Thuận, hai mắt sáng như sao.
Sau khi Thiên Tuyết quen biết Trần Thuận, bất kể gặp được đối thủ thể nào, cho dù có thực lực gì thì cô ta cảm thấy Trần Thuận đều có thể chiến thắng được.
Trần Thuận cười cười, sau đó mới trịnh trọng nói ra: “Thiên Tuyết, thế giới này không giống như Địa Cầu, động một tí là có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa cho dù tôi vô địch ở Địa Cầu nhưng ở nơi này vẫn còn có rất nhiều người mạnh hơn tôi, nhiều khi chúng ta vẫn phải làm việc khiêm tốn một chút!”
Thiên Tuyết lập tức mạnh mẽ gật đầu.
“Bọn họ nghĩ cô là người Tây Vực, mà đây là Đông Vực rất hiếm khi nhìn thấy người Tây Vực ở đây, vốn sẽ dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của người khác, cộng thêm dung mạo của cô quả thật là tuyệt sắc nhân gian càng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
đọc full cô vợ thay thế tại truyen.one
đọc full Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc tại truyen.one
Đọc full Hôn nhân đỉnh cấp tại truyen.one
Cho nên tôi muốn che giấu vẻ đẹp của cô đi, biến cô thành một cô gái có vẻ ngoài bình thường, được chứ?”
Sau khi nghĩ nghĩ, Trần Thuận lại nói tiếp.
Nghe vậy, trên mặt Thiên Tuyết lại hiện lên một tia ảm đạm.
Đương nhiên là không có cô gái xinh đẹp nào muốn che đi vẻ đẹp của mình, nhất là lại còn ở trước mặt người trong lòng mình nữa, cô không muốn mình xuất hiện ở trước mặt hắn với một gương mặt xấu xí.
Nhưng rất nhanh Thiên Tuyết đã gật đầu đồng ý, Trần Thuận nói cái gì cô cũng sẽ đồng ý làm theo.
“Được, tôi truyền cho cô một phương pháp thay đổi bề ngoài!
Nhưng cô không thể truyền phương pháp này ra bên ngoài, nếu không sẽ đưa tới họa sát thân.”
Dứt lời, Trần Thuận điểm một cái lên trán Thiên Tuyết, trong nháy mắt, một đạo công pháp tràn vào trong đầu Thiên Tuyết.
Đây chính là công pháp đỉnh cấp vũ trụ huyễn thuật “Huyễn Diệt Thần Quyết”!
Nhưng nó chỉ có một tác dụng là che giấu dung mạo mà thôi.
Nhưng Trần Thuận phải nhắc nhở Thiên Tuyết.
Tương lai anh cũng không thể lúc nào cũng mang theo Thiên Tuyết bên người.
Sau khi kết thúc chuyện Diệu Dục lâu, Trần Thuận đang muốn tìm một tông môn nào đó để gia nhập.
Chỉ có dựa vào tông môn thì mới có liên tục không ngừng cung cấp tài nguyên tu luyện cho hắn, hơn nữa, cũng chỉ có như vậy Trần Thuận mới có thể thu được nhiều tin tức hơn, thân là tán tu không thể nắm giữ tin tức.
Đến lúc đó, Trần Thuận cũng dự định tìm một tông môn thích hợp cho Thiên Tuyết, để cô ta tu luyện ở đó.
Như vậy cũng có thể để Thiên Tuyết tránh được rất nhiều nguy hiểm.
Còn Thiên Tuyết, Trần Thuận nhìn cô, không khỏi cười cười.
Chắc chắn rất nhiều tông môn sẽ tranh nhau muốn cô ta.
Mặc dù Thiên Tuyết không phải thân thể thuần âm trời sinh, cũng không phải loại thân thể hiếm thấy giống như Trần Thuận đã cải tạo cho Tống Thiên Hy, nhưng cũng là linh căn biến dị vô cùng ít thấy.
Linh căn chính là mấu chốt để phán đoán một người có thể tu tiên được hay không.
Giống như Tống Thiên Hy trước đây, chính vì không có linh căn nên không thể nào tu luyện được.
Lần đầu tiên Trần Thuận gặp Thiên Tuyết cũng không chú ý tới chuyện này.
Dù gì cũng chỉ có mỗi linh căn, mặc dù sẽ bị không ít tông môn xem như thiên tài mà bồi dưỡng, nhưng vẫn chưa lọt được vào mắt Trần Thuận, cho nên Trần Thuận cũng không để ý.
Nhưng sau khi Thiên Tuyết tiếp thụ truyền thừa của Tuyết Thần, lúc Trần Thuận nhìn thấy cô ta một lần nữa thì phát hiện, linh căn của Thiên Tuyết đã biến dị, cái này mới khiến Trần Thuận cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi Thiên Tuyết tiếp thụ Huyễn Diệt Thần Quyết Trần Thuận truyền thụ cho, lập tức bị phương pháp tu luyện này hấp dẫn.
Lúc này cô ta đang xếp bằng ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, bắt đầu tiêu hóa và nghiên cứu.
Còn Trần Thuận thì lại lấy nhẫn trữ vật lấy được của những người bị hắn đánh bại ra xem.
Hắn đổ hết đồ vật bên trong ra, bắt đầu phân loại.
Trên người hắn không có viên linh thạch nào.
Linh thạch tìm được trong cửa hàng, hay là hắn lấy được trong nhẫn Trữ Vật của người đàn ông trung niên kia, đều lấy ra hết.
Sau khi đổ hết tất cả mọi thứ ra.
Trần Thuận hoàn toàn thất vọng.
Những tán tu này, thật sự là một đám quỷ nghèo mà!
Tất cả linh thạch cộng lại cũng chưa tới một trăm viên linh thạch hạ phẩm!
Trừ cái đó ra, còn có một số đan dược Trần Thuận không buồn để vào mắt.
Nhưng rất nhanh, Trần Thuận đã bình thường trở lại.
Thân là chúa tể của Ma Giới, sau khi chiếm được vị trí cao nhất, Trần Thuận gần như đã quên mấy, mấy trăm năm trước hắn cũng như thế.