“Diệt!”
Miệng Trần Thuận thốt ra một chữ.
Vô số lực Hỗn Độn, toát ra từ trên người anh.
Nhũ băng tấn công về phía Trần Thuận, và cả dấu đấm tay, dưới sự xung kích của lực Hỗn Độn, lập tức vỡ nát.
Biến thành vô căn chi khí, tiêu tan trong không trung.
“Không thể nào!”
Đôi đồng tử của Vương Thiên Phong lại co lại lần nữa.
Thực lực của Trần Thuận, sao lại khủng bố như vậy chứ.
Đối diện với sự công kích mãnh mẽ của ông ta, mà lại hoá giải dễ dàng như vậy.
“Hôm nay, để cho ông mở mang tầm mắt!”
Trần Thuận nghiêm giọng quát một tiếng, trên lòng bàn tay phải, lập tức cũng xuất hiện nhũ băng.
Toàn bộ đều do lực Hỗn Độn hoá thành.
Nhìn thấy bình thường, nhưng thực tế chứa đựng năng lượng khủng bố có thể phá vỡ vạn vật.
“Đi!”
Trần Thuận nói, nhũ băng lập tức bắn thẳng về phía Vương Thiên Phong.
Trong không trung, mang theo một đường sáng rực rỡ.
Nhũ băng còn chưa đến mà cái sự lạnh lẽo gần như xuyên qua cơ thể đó đã giáng lâm rồi.
Không chỉ là da thịt, mà ngay cả linh hồn cũng như cảm nhận được cái sự lạnh lẽo đó.
Sắc mặt Vương Thiên Phong lập tức thay đổi dữ dội.
Ông ta biết, tiến công mới là phòng thủ tốt nhất.
Vì vậy, Vương Thiên Phong cắn răng, trên cánh tay, lại xuất hiện từng đường khí kình, quấn quanh như rồng có sừng, nhưng, lần này không có hoá thành vô số canh khí nhỏ xíu nhưng uy lực nữa.
Ngược lại, là không ngừng co lại, như hội tụ tất cả sức mạnh lại thành một điểm.
Trong không trung, không ngừng phát ra tiếng nổ tanh tách.
Sau đó, giáng ra một đòn mạnh.
Đột nhiên, trời đất như ầm ầm nổ tung, nắm đấm sáng chói đó của ông ta khiến cho những luồng khí lưu trong không khí không ngừng hội tụ về phía ông ta.
Ầm!
Trông không khí lại vang lên một tiếng giòn giã.
Cái nhũ băng mà Trần Thuận đánh ra, lập tức cũng bị vỡ vụn thành vô số mảnh, tiêu tan trong không trung.
Vương Thiên Phong, thì đứng tại chỗ.
Trông như Vương Thiên Phong đã chiếm thế thượng phong.
Nhưng trên thực tế, tay phải vung đấm của Vương Thiên Phong, lúc này đang không ngừng run rẩy.
Vương Minh Vy nhìn thấy cảnh này, cắn chặt đôi môi đỏ, trong ánh mắt nhìn Trần Thuận, lấp loé ánh sáng kỳ lạ.
Kết quả như vậy, cô ta hoàn toàn không bất ngờ.
Hình tượng vô địch của Trần Thuận đã đi sâu vào trong trái tim của cô ta.
Cô ta vô cùng kiên định mà tin tưởng Trần Thuận.
Còn Vương Cảnh Huy, thì chấn kinh vô tận.
Trần Thuận, một chàng trai trông còn trẻ như vậy, giống như còn có chút quan hệ trong phương diện đó với con gái của mình, vậy mà, vậy mà đã là thần cảnh cường giả rồi.
Đối diện với Vương Thiên Phong, thậm chí còn chiếm thế thượng phong.
Không lẽ, Vương Minh Vy và anh, là truyền nhân của cùng một cao nhân?
Không chỉ Vương Cảnh Huy nghĩ như vậy.
Mà ngay cả Vương Thiên Phong, lúc này cũng híp đôi mắt lại, để bàn tay phải run rẩy ra sau lưng.
Trầm giọng hỏi: “Cậu và Vương Minh Vy có quan hệ gì? Hai người rốt cuộc đã học thầy ở đâu?”
Vương Thiên Phong cảm thấy, công pháp mà hai người Trần Thuận và Vương Minh Vy sử dụng đều có chỗ giống.
Ông ta vốn muốn ép Vương Minh Vy giao công pháp tu luyện ra, sau đó, để cho Vương Lập Hiên lấy Vương Minh Vy, chinh phục cô ta, như vậy thì sư phụ sau lưng Vương Minh Vy cũng chính là bạn bè của nhà họ Vương.
Còn về những thủ đoạn đối với Vương Minh Vy trước đây, sau khi trở thành người một nhà thì cũng chả còn là gì nữa.
Nhưng bây giờ, tên tiểu tử trước mắt này, nếu như là sư huynh muội với Vương Minh Vy, tên tiểu tử này là thần cảnh, vậy sư phụ của bọn họ, tất nhiên cũng là thần cảnh.
Cạch mặt như vậy, có khi nào nhà họ Vương sẽ kết hai thần cảnh làm kẻ thù trong một lần không.
Vương Thiên Phong không thể không suy nghĩ đến cái khả năng này.
“Người chết không cần phải biết nhiều như vậy đâu!”
Trần Thuận lạnh giọng nói.
Sắc mặt Vương Thiên Phong trở nên lạnh lẽo: “Tiểu tử, tôi thừa nhận, cậu quả thực rất mạnh, nhưng cậu đừng quên, chỗ này là đất của nhà họ Vương tôi, không để cậu hoành hành ngang ngược được!”
Nói xong, trong mắt Vương Thiên Phong loé hiện lên từng tia sấm sét.
Thấy tình hình như vậy, Vương Cảnh Huy sợ hãi lên tiếng, lập tức nhắc nhở Trần Thuận: “Đây là thiên phú thần thông sau khi Vương Thiên Phong bước vào thần cảnh thức tỉnh được, cẩn thận!”
Thiên phú thần thông, là thứ mà chỉ thần cảnh cường giả có.
Dưới tình hình bình thường, tu luyện võ công, kể từ sau khi nửa bước thần cảnh bước vào ngưỡng cửa của thần cảnh, thì đều sẽ sinh ra một loại thiên phú thần thông.
Giống như Tay Thần Shakun, ông ta sở dĩ có biệt danh Tay Thần, là vì có quan hệ vô cùng lớn với thiên phú thần thông của ông ta.
“Thiên phú thần thông sao?” Trần Thuận hứng thú mà nhìn Vương Thiên Phong.
Cái này, mới miễn cưỡng gọi là thần cảnh, mới xứng với từ thần a.
“Hôm nay, để cho cậu biết, cái gì gọi là uy nghiêm của gia tộc ẩn danh không thể mạo phạm được!” Trong mắt Vương Thiên Phong, ánh sáng sét càng thêm nồng đậm.
Bởi vì chưa chắc chắn bối cảnh sau lưng của Trần Thuận và Vương Minh Vy, lúc này, ông ta đã không định giết Trần Thuận rồi.
Nhưng chắc chắn phải dạy Trần Thuận một bài học.
Nói xong, trong mắt Vương Thiên Phong, lập tức phóng ra hai tia Kinh Lôi, trực tiếp hướng về phía Trần Thuận.
Ầm!
Hai luồng lôi điện, phát ra tiếng nổ điện tanh tách trong không trung, uy thế cực kỳ lớn.
Giống như sự trừng phạt của thần xuống thế gian vậy.
Cho dù hai luồng lôi điện này vốn không nhắm trúng đám người Vương Minh Vy, Vương Cảnh Huy.
Nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được một sức mạnh hủy diệt.
Dưới hai tia sáng sét này, hoàn toàn không dám sinh ra một tia bất kính.
“Trần Thuận!”
Cho dù sự tin tưởng kiên định của Vương Minh Vy đối với Trần Thuận có lớn đến thế nào, thì lúc này cũng không nhịn được mà kinh hãi kêu thành tiếng, tràn đầy sự lo lắng.
Loại thủ đoạn này, đã vượt qua sự nhận thức của Vương Minh Vy rồi.
Cho dù là Trần Thuận, cô cũng chưa từng nhìn thấy Trần Thuận sử dụng qua loại thủ đoạn kỳ diệu này.
“Không cần lo lắng!”
Dưới tình hình như vậy, trên mặt Trần Thuận vẫn không có bất kỳ sự kinh hãi nào.
Thậm chí, còn có thể lên tiếng an ủi Vương Minh Vy.
Vương Minh Vy vừa nghe, gật đầu thật mạnh, cắn môi mình, không nói chuyện, chỉ là ánh mắt luôn chằm chằm vào Trần Thuận.
Nhìn thấy hai tia sấm sét, Trần Thuận hoàn toàn không tránh né.
Ngược lại vẻ mặt còn rất trông đợi.
Ngay lập tức, hai tia sét đó bùng nổ trên người của Trần Thuận.
Cảnh tượng mà đám người Vương Minh Vy lo lắng, không có xuất hiện.
Cảnh tượng mà Vương Thiên Phong tưởng tượng, cũng không có xuất hiện.
Sau khi sấm sét ập lên người của Trần Thuận, lại phát ra một tiếng nổ ầm trời, ánh sáng sáng trắng, khiến cho đám người chói đến không mở nổi mắt.
“Trần Thuận!”
Trái tim Vương Minh Vy chợt run lên, sau đó, vội vàng mở đôi mắt xinh đẹp ra, nhìn sang Trần Thuận.
Chỉ thấy, Trần Thuận đứng tại chỗ mà không chút thương tích nào.
Hai tia sấm đó, cũng biến mất rồi.
Vương Minh Vy lúc này mới thở phào một hơi, nhưng trên gương mặt xinh đẹp vẫn mang theo thần sắc lo lắng trắng bệch.
Lúc này, Vương Thiên Phong chỉ thấy bộ dạng chưa được tận hứng của Trần Thuận: “Thật là hoài niệm ngày tháng bị sét đánh a!”
Trần Thuận vừa thốt lên lời này, đôi con ngươi của Vương Thiên Phong suýt chút nữa đã trừng lòi ra luôn rồi.
Trong mắt, toàn là sự khó tin, Trần Thuận sao lại có thể hoàn toàn không bị thương gì dưới tia sét có uy thế lớn như vậy chứ.
Cái này thì cũng thôi đi, còn bày ra bộ dạng chưa được tận hứng, hoài niệm bị sét đánh nữa, Vương Thiên Phong suýt chút còn nghi ngờ mình nghe nhầm rồi nữa.
Đám người Vương Minh Vy, cũng ngạc nhiên.
Trần Thuận có bị sét đánh qua sao?
Không có chứ!
Vương Minh Vy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có nghĩ sâu.
Trần Thuận cũng không có giải thích.
Kiếp trước, mỗi lần bị sét đánh, vậy thì có nghĩa là anh đang độ kiếp.
Chính là có nghĩa, thực lực của anh sẽ lên thêm một tầng nữa.
Sao mà không hưng phấn được.
Sao mà không hoài niệm được.
Trên đường tu luyện, ba cảnh giới đầu tiên không cần phải độ kiếp.
Nhưng, nếu như Trần Thuận muốn phá cảnh, từ thông thần cảnh bước vào thần hải cảnh, thì thượng thiên sẽ giáng lôi kiếp xuống.
Đây cũng là lý do vì anh anh đã bắt đầu thu thập tài liệu chế tạo thuốc chống sét.
Dưới lôi kiếp, không có ai hoàn toàn chắc chắn, đặc biệt là thực lực càng mạnh, lôi kiếp sẽ càng mạnh, thuốc chống sét có thể có chút tác dụng.
Nhưng, chút sức mạnh lôi điện này của Vương Thiên Phong, tuy ở trong mắt người bình thường, uy lực vô cùng lớn. Nhưng.
So với thiên kiếp, quả thực chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Uy thế, hoàn toàn không có gì để so sánh.
“Còn nữa không?” Trần Thuận nhìn Vương Thiên Phong, cười lạnh nói.
Trong lòng Vương Thiên Phong vô cùng sợ hãi, nhưng sắc mặt lại trở nên hung hãn: “Tôi không tin, cậu có thể thật sự không sợ lôi điện!”
Trong mắt Vương Thiên Phong, ánh sáng sét lại lần nữa cuồn cuộn.
“Lôi Long Biến!”
Vương Thiên Phong quát lên một tiếng.
Không nương tay nữa.
Thân là gia tộc ẩn danh, cho dù có giết chết Trần Thuận, thì thế lực đằng sau Trần Thuận, nhà họ Vương ông ta cũng có thể chống được.
Cùng với tiếng hét của Vương Thiên Phong, hai tay Vương Thiên Phong liên tục vung vẩy, giống như vẽ tranh vậy.
Ngay lập tức, trong không trung có vô số tia sét.
Một con rồng khổng lồi do sét hoá thành xuất hiện trong không trung.