Xác chết và máu của con cháu nhà họ Đoàn ở xung quanh đã nói với ông ta một cách rất rõ ràng, tất cả những thứ này là sự thật.
Không chỉ là Đoàn Vũ Chinh ngay cả Đoàn Vũ Chiến cũng sắp phát điên rồi.
Người nhà của bọn họ ngay cả một tiếng kêu thảm cũng chưa phát ra đã bị chết?
“Trần Thuận, ta muốn xé xác ngươi thành nghìn mảnh, đem xương ngươi hóa thành tro!” Lúc này, Đoàn Vũ Chinh trở nên vô cùng hung ác, nghiến răng nghiến lợi.
So với Đoàn Vũ Chinh và Đoàn Vô Cự bị kích động đến mức điên cuồng, hai người Thiên Địa Nhị Quỷ lại tỉnh táo hơn nhiều.
Hai người bọn họ nhìn nhau.
Trong mắt chỉ có sự ngạc nhiên! Giết hại hàng loạt như vậy, trong chốc lát đã quét sạch một gia tộc, thủ đoạn này ngay cả là chủ nhân của bọn họ, người đã vào tông sư Trịnh Đông Dương cũng không làm được.
Tuổi của Trần Thuận còn nhỏ hơn Trịnh Đông Dương, vì vậy, hai người Thiên Địa Nhị Quỷ chưa từng nghĩ là Trần Thuận sẽ là nhân vật cấp bậc của tông sư, chủ nhân của bọn họ Trịnh Đông Dương chính là tông sư nhỏ tuổi nhất của Viêm Hạ, vì vậy, cao nhất Trần Thuận cũng chỉ là chuẩn tông sư thôi.
Nhưng lúc này, hai người Thiên Địa Nhị Quỷ lại nảy sinh nghi ngờ.
Sợ hãi! “Chạy!” trong lòng hai người Thiên Địa Nhị Quỷ đều có suy nghĩ này.
Cho dù Trần Thuận có phải là tông sư hay không, hai người bọn họ chắc chắc không phải là đối thủ của hắn.
Phải nhanh chóng chạy trốn để đi báo với chủ nhân: “Đoàn Vũ Chinh, Đoàn Vũ Chiến, chúng ta hãy liên thủ lại để giết chết hắn ta!” Thôi Thiên vội vàng nói với hai người Đoàn Vũ Chinh.
“Được, cũng mong Thôi huynh giữ lại cái mạng của hắn, tôi không thể để hắn chết một cách dễ dàng như vậy được, tôi phải khiến hắn sống cũng không được mà chết cũng không xong!” Đoàn Vũ Chinh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không vấn đề gì, chúng ta cùng nhau ra tay!” Thôi Thiên lập tức đồng ý.
Sau đó, chuẩn bị ra tay.
Lúc này Đoàn Vũ Chinh và Đoàn Vũ Chiến đã bị kích động đến mức phát điên, sao có thể quan tâm nhiều như vậy, thấy Thôi Thiên và Thôi Địa muốn ra tay, bọn họ lập tức lao thẳng về phía Trần Thuận.
Nhưng, lúc bọn họ lao về phía Trần Thuận, hai người Thôi Thiên và Thôi Địa lại quay người chạy mất.
Trong đầu hai người họ chỉ có một suy nghĩ, hi vọng hai anh em nhà họ Đoàn có thể giữ chân Trần Thuận lâu một chút.
Nhưng, hai người Thôi Thiên và Thôi Địa vừa chạy, bên tai bọn họ đã vang lên một giọng nói: “Hai người chạy sao?” Sau đó, hai người họ cảm thấy có một bóng người vụt qua, lao về phía hai người bọn họ, tốc độ vô cùng nhay, bay đến rồi trở lại.
Lúc rơi xuống đất hai người bọn họ đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Đoàn Vũ Chinh và Đoàn Vũ Chiến gần như sững sờ.
Hai người Thiên Địa Nhị Quỷ lại muốn bỏ chạy.
Quan trọng là, vẫn chưa chạy thoát đã bị một chiêu của Trần Thuận ép quay lại, còn bị trọng thương? Lúc này, đầu của Đoàn Vũ Chinh mới tỉnh táo hơn một chút.
Nghĩ đến thủ đoạn lúc nãy của Trần Thuận, ông ta bắt đầu sợ hãi.
Lần này, đến lượt Đoàn Vũ Chinh và Đoàn Vũ Chiến chạy.
Nhưng kết quả của bọn họ còn thê thảm hơn hai người Thiên Địa Nhị Quỷ.
Lúc hai người bọn họ bay trở lại, hai chân đều đã bị phế.
Lúc này, bốn vị tông sư bọn họ nhìn Trần Thuần với ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
“Ngươi là tông sư!” Thiên Địa Nhị Quỷ sợ hãi nói.
Lần này, bọn họ hoàn toàn chắc chắn.
Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là, chủ nhân của bọn họ Trịnh Đông Dương được coi là võ đạo tông sư trẻ nhất của Viêm Hạ, người phá vỡ gương tiến vào tông sư sớm nhất trong một trăm năm qua chinh là hữu danh vô thực.
Ở đây còn có Trần Thuận, hắn cũng là tông sư, tuổi còn nhỏ hơn Trịnh Đông Dương .
Nếu như tin tức của Trần Thuận truyền đi, thì vầng hào quang mà Trịnh Đông Dương đang mang, sẽ biến thành trò đùa.
“Các người đi chết đi!” Trần Thuận nhìn bọn họ, lạnh lùng nói.
Sau đó, phóng ra bốn luồng khí đen, lần lượt tiến vào cơ thể của bọn họ.
Đột nhiên, cả bốn người đều kêu thảm thiết.
Giống như trải qua một cuộc tra tấn vô cùng bi thảm.
Nếu như là một người hiểu về tu pháp ở đây, chắc chắn có thể nhìn ra, nguyên thần của bốn người bọn họ cũng chính là linh hồn mà người bình thường có thể hiểu được, lúc này đang chịu sự giày vò vô cùng dữ dội, từng chút từng chút sụp đổ.
Dường như linh hồn đang bị lăng trì.
Bị từng con dao chém đứt.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, Thẩm Ngọc Nhu ở phía sau Trần Thuận đi vào, vẻ mặt tái nhợt.
Ánh mắt nhìn Trần Thuận liên tục thay đổi.
Nhớ lại một tháng trước, cô ta lại còn đột nhập vào phòng của Trần Thuận, đe dọa Trần Thuận phải nhận cô ta làm đồ đệ, lại nhìn vào kết cục kinh hoàng như địa ngục trần gian của nhà họ Đoàn, kết cục bi thảm của bốn vị tông sư mà cô ta chỉ có thể ngưỡng vọng, cả người Thẩm Ngọc Nhu càng run rẩy.
Lúc này, trong đầu cô ta hiện lên một câu.
Người không biết thì sẽ không sợ! Thẩm Long Phi, Ngụy Vô Tâm và những người khác nhìn thấy kết cục bi thảm của Thiên Địa Nhị Quỷ và hai anh em nhà họ Đoàn cũng phải rùng mình, điều này còn dữ dội hơn sự đau khổ mà bọn họ phải chịu.
Nhưng, trong lòng Trần Thuận lại không có một chút dao động, không có một chút thương tiếc.
Dám động đến người của hắn, kết cục chỉ có thảm hơn chứ không có thảm nhất.
Trần Thuận đi về phía Thẩm Long Phi và những người khác, đưa tay ra vẫy một cái, đột nhiên, tất cả những móc sắt xuyên qua xương bả vai tự động biến thành bột.
Trần Thuận lần lượt dừng lại tình trạng vết thương của bọn họ mới quay trở lại, nhìn về phía bốn người Thiên Địa Nhị Quỷ.
“Bốn vị chuẩn tông sư, tương đương với bốn Cảm ứng cảnh, không thể lãng phí.” Trần Thuận thờ ơ nói: “Đã như vậy, ta sẽ ban cho các ngươi một vinh hạnh trở thành Ma Bộc.” Trong tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, hai tay Trần Thuận vẫy vẫy, đột nhiên từng lá bùa từ trong tay hắn bay ra, rơi lên trên người bốn người kia.
Tiếng kêu thảm thiết của bốn người kia đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt của bọn họ cũng trở nên vô cùng trống rỗng.
Trong mắt chỉ có hắc khí đang lượn lờ.
Sau đó, bốn người cùng nhau đứng lên.
Động tác chỉnh tề và đồng đều.
Nhìn về phía Trần Thuận, phát ra những tiếng rất máy móc: “Bái kiến chủ nhân!”
Sau khi Trịnh Đông Dương ở Giang Nam cầm hòa được Ôn Hoằng Nghị, những người trong giới võ đạo chú ý đến cuộc hành trình đi về phía Nam của Trịnh Đông Dương , thầm nghĩ, lần này, có lẽ Trịnh Đông Dương muốn hồi kinh.
Đặc biệt là một số tông sư ở phía Nam, thực sự sợ Trịnh Đông Dương tiếp tục đánh xuống phía Nam.
Mặc dù ngay cả trung kỳ tông sư Ôn Hoằng Nghị còn không đánh lại được Trịnh Đông Dương đã đủ chứng minh sức mạnh của Trịnh Đông Dương.
Thua Trịnh Đông Dương cũng không xem như là mất mặt, nhưng nếu như bị hắn ta đánh đến cửa, thua hắn ta, về mặt thể diện vẫn có một chút khó nói.
Nhưng, ngoài dự đoán của mọi người.
Trịnh Đông Dương không có ý định trở về kinh.
Mà lộ ra tin tức, ngày mai, tiếp tục đi xuống phía Nam, đi về phía Giang Bắc, Giang Châu.
Điều này khiến tất cả những người nhận được tin tức này không khỏi sửng sốt.
Giang Châu không có tông sư, Trịnh Đông Dương đi đến đó làm gì? Nhưng rất nhanh, mọi người đã phản ứng lại.
Nhà họ Vương! Tương truyền là, trong một gia tộc nhỏ họ Vương ở Giang Châu có một cô gái tên Vương Minh Vy, có hôn ước với Trịnh Đông Dương .
…..Nhưng, trước khi Trịnh Đông Dương đi đến Giang Châu, lại có một tin tức khiến giới võ đạo náo loạn.
Trần Thuận ở Giang Bắc gửi thư khiêu chiến đến Trịnh Đông Dương, tại ngã ba của Giang Nam Giang Bắc đánh một trận.
Hơn nữa, còn là một trận chiến sinh tử! Trận chiến sinh tử, khác với những trận chiếc trước đây của Trịnh Đông Dương đi xuống phía Nam để thách thức các vị tông sư nổi tiếng, mà là trận chiến sinh tử thật sự.
Không phân được sống chết sẽ không dừng lại! Trịnh Đông Dương đang ở Giang Nam, chấp nhận trận chiến sinh tử này! Ngay khi tin tức này được truyền ra, nó đã lập tức gây chấn động trong giới võ đạo.
Lúc này, vô địch chi tâm của Trịnh Đông Dương đã hoàn toàn ổn định, thực lực mạnh chưa từng có, uy tín đạt đến đỉnh điểm.
Nếu như ai đó không mở mang đầu óc, muốn giẫm Trịnh Đông Dương để đi lên, quả thực là một lựa chọn rất tốt.
Chỉ cần có thể đánh thắng hắn ta, lập tức có thể nổi tiếng trong Viêm Hạ.
Nhưng Trịnh Đông Dương là tông sư, người có thể có cơ hội chiến thắng hắn ta nhất định cũng phải là tông sư.
Nhưng mỗi một tông sư, đều là con cưng của trời, đều là những người có thể giải quyết khó khăn một cách dễ dàng, không cần thiết phải giẫm lên đầu Trịnh Đông Đương.
Hơn nữa, cho dù ai muốn giẫm đạp người khác để đi lên, cũng không nhất thiết phải tiến hành trận chiến sinh tử.
Sau khi nghe thấy tin tức này, hầu hết mọi người chỉ có một cảm giác.
Chính là, hoang đường! Trần Thuận là ai? Chưa từng nghe đến.
Là tông sư sao? Không thể nào, bây giờ ở Giang Châu không hề có tông sư, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Hơn nữa, tông sư của Viêm Hạ nhiều như vậy, trong Viêm Hạ không có một tông sư tên là Trần Thuận.
Còn muốn đấu với Trịnh Đông Dương tiến hành một trận chiến sinh tử, đây không phải là đang tìm cái chết sao? Nhưng rất nhanh, thông tin liên quan đến “Trần Thuận” đã bị ai đó truyền ra.
Chuẩn tông sư Hắc Tâm lão nhân của Hắc Long Hội ở Giang Nam đã từng bị thua dưới tay Trần Thuận, bị Trần Thuận chặt đứt một tay.
Chuẩn tông sư của nhà họ Trịnh ở Thượng Kinh đã bị Trần Thuận phế đi hai mắt ở nhà họ Vương! Tin tức này vừa được truyền ra, dường như đột nhiên mọi người đã hiểu được một chút.
Trịnh Đông Dương lựa chọn tiếp tục xuống phía Nam, mục đích đi đến Giang Châu rất rõ ràng.
Chuẩn tông sư của nhà họ Trịnh đang ở nhà họ Vương, bị Trần Thuận phế đi đôi mắt, mà vợ chưa cưới của Trịnh Đông Dương, Vương Minh Vy bây giờ chính là người đứng đầu nhà họ Vương lại còn có quan hệ với Trần Thuận.
Trong đầu mọi người đều hiện lên một từ.
Tình địch! Chả trách muốn tiến hành một trận chiến sinh tử.
Nhưng, như vậy thì sao, Trần Thuận vẫn đang tìm cái chết.
Nhưng rất nhanh, tin tức lại tiếp tục được mọi người đào lên.
Sau khi biến mất một tháng, người đứng thứ nhất trong dưới tông sư Lý Thành Nghiệp, một tháng trước ở nhà họ Thẩm đã bị Trần Thuận dùng một chiêu giết chết! Tin tức này vừa truyền ra, nó lại gây ra một vụ náo động khác.
Lý Thành Nghiệp là người đầu tiên trong giới võ đạo Viêm Hạ được công nhận đệ nhất dưới tông sư.
Dù sao ông ta cũng đã từng bước vào cảnh giới tông sư, cho dù là cảnh giới hạ xuống, nhưng vẫn có thể sử dụng chiêu thức của tông sư, thực lực của ông ta, cái danh đệ nhất tông sư của ông ta đã được tất cả các thế lực công nhận.
Nhưng lại bị Trần Thuận giết chết? Điều này không phải có nghĩa là Trần Thuận có thực lực của tông sư sao? Đột nhiên, trong một khoảng thời gian rất ngắn tin tức liên quan đến Trần Thuận đã được lan truyền đến tất cả mọi người.
Cho dù là điều gì, nhưng có một điều, lại trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Đó chính là, tuổi của Trần Thuận còn nhỏ hơn Trịnh Đông Dương .
Còn nhỏ hơn tận mấy tuổi.
Bây giờ sức mạnh của Trịnh Đông Dương có thể tương đương với tông sư trung kỳ, Trần Thuận vẫn gửi thư khiêu chiến một trận đấu sinh tử đến Trịnh Đông Dương , điều này không phải có nghĩa là, nếu như Trần Thuận không phải là một kẻ ngông cuồng, vậy thì hắn vô cùng tự tin, có thể giết được Trịnh Đông Dương? Nếu như vậy Trần Thuận đương nhiên là tông sư.
Trần Thuận sẽ là một tông sư còn trẻ hơn Trịnh Đông Dương sao? Còn quái dị hơn Trịnh Đông Dương sao? Điều này bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người trong giới võ đạo Viêm Hạ!
Ngày hôm sau, tại ngã ba Giang Nam và Giang Bắc.
Có thể nói là vô cùng đông.
Người trong giới võ đạo biết được trận chiến sinh tử này cho dù cách hàng trăm hàng vạn dặm rất nhiều người cũng vội vàng đi đến chỗ này.
Bởi vì Trần Thuận quá thần bí, trận quyết chiến từ một phía, cho dù Trịnh Đông Dương vô cùng mạnh, nhưng theo tất cả mọi người thì vẫn chưa thể chắc chắn được.
Hơn nữa, trận chiến này không chỉ thu hút người của giới võ đạo.
Thậm chí rất nhiều vị quan lớn vô cùng cao quý cũng đến đây, muốn tận mắt chứng kiện trận chiến của tông sư.
Giống như vậy, có rất ít trận chiến trong giới võ đạo công khai đối mặt với những người phàm tục.
Bao gồm cả những khiêu chiến trong cuộc hành trình đi xuống phía Nam của Trịnh Đông Dương, công khai, đó cũng chỉ là công khai với những người trong giới võ đạo mà thôi.
Đúng thời gian buổi trưa, là thời gian quy định của trận chiến.
Trịnh Đông Dương đã đến đúng thời gian đã hẹn.
Trần Đông Dương vừa xuất hiện, đã xuất hiện rất nhiều tiếng la hét của các cô gái.
Hắn ta mặc một bộ đồ trắng, dáng người mảnh khảnh, trông rất đẹp trai, trông rất tiêu sái và phóng khoáng.
Trịnh Đông Dương cũng xuất hiện đúng giờ.
Nhưng Trần Thuận đâu? Mọi người đầu đang tìm nhân vật thần bí này.
Nhưng, Trần Thuận vẫn chưa xuất hiện.
“Mẹ nó, không lẽ Trần Thuận đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhất thời đổi ý, không dám xuất hiện?” Có người không khỏi nghi ngờ.
Nhưng, lúc này trong đám đông lại có một trận náo loạn.
Mọi người chỉ nhìn thấy có 4 người, khiêng một chiếc quan tài đi về phía này.
Cùng lúc đó, một giọng nói tràn đầy sát khí cũng truyền đến: “Trịnh Đông Dương, hôm nay sẽ giúp ngươi dọn xác!”