Chương 14: Ba năm sau
Tiểu Nguyệt cũng cảm giác thế giới quan của mình trước giờ đều bị sụp đổ.
Ban đầu nàng ta còn nghĩ tiểu chủ tử nhà mình là một thiên chi kiêu tử có thiên phú cao ngất ngưỡng, cuôl cùng giờ nàng ta mới phát hiện tư chất của tiểu chủ tử cũng không bằng cả mình.
Nhưng nàng ta có thể thấy rõ chủ mẫu rất yêu quý Tiêu Nhất Phi.
Gần đây, Lâm Tử Vận nghe những lời đồn vớ vấn bên ngoài nên còn tốt bụng bỏ thời gian ra đi an ủi Tiêu Nhất Phi. Thậm chí bà ấy còn cử người đến tặng cho hắn rất nhiều vật tư để tu luyện.
Tiểu Nguyệt nhìn chủ mẫu yêu quý Tiêu Nhất Phi như thế, mà tò mò đoán về thân phận của Tiêu Nhất Phi. Đến mức khi
nàng ta nhìn Tiêu Nhất Phi cũng đầy quái dị.
Nhưng vốn dĩ nàng ta là người thông minh, cho nên nàng ta luôn hầu hạ Tiêu Nhất Phi cực kỳ kỹ lưỡng và nghiêm túc chứ không bị mấy tin đồn nhảm nhí bên ngoài mà tỏ thái độ khinh rẻ với hắn.
Còn Tiêu Nhâ’t Phi, trừ ban đầu còn ngại ngùng đỏ mặt thì dần dà về sau hắn dần quen và không quan tâm đêh nữa. Có lẽ, tình huống của hắn hiện tại giống với câu “lợn chết không sợ nước sôi”.
Hắn hoàn toàn ngó lơ những ánh nhìn của người bên ngoài, chỉ để ý đến các thành viên trong Vô Nhai Điện.
Thêm vào đó Tiêu Nhất Phi biết tư chất của bản thân rất tệ, vậy nên hắn quyết định lấy cần cù bù thông minh. Cộng thêm nữa là hắn chắc chắn mình sẽ tích lũy được
nhiều kinh nghiệm, bản thân đã có công pháp của ba phái kết hợp.
Hắn đã có tam sư huynh làm mọi người dè chừng, thêm vào đó nơi hắn đang ở là một nơi hẻo lánh, thời gian rảnh rỗi lại dưdả.
Ngoài thời gian lên lớp, hắn dùng toàn bộ Vô Tướng Tâm Kinh để giúp tu hành Vấn Thiên Cửu Quyển và Tinh Thần Chân Giải. Hắn cứ liên tục tu hành không ngừng nghỉ như thế, cuối cùng sau ba tháng đã thành công luyện đến tầng thứ nhất của Luyện Khí.
Lúc Tiêu Nhất Phi xấu hổ thông báo với mọi người rằng, mình đã tu luyện thành công đạt tầng thứ nhất của Luyện Khí. Mọi người bật cười ha hả, họ thật lòng vui mừng thay cho hắn.
Tất nhiên, trong đó có cả Lâm Tử Vận tiếp tục cổ vũ hắn một trần để tiếp tục dốc lại tinh thần cố gắng tu luyện tăng câ’p. Bà ấy nói rằng, bản thân tin trời không phụ kẻ có lòng, chỉ cần cần cù bù thông minh là được thôi.
Tô Diệu Tinh cũng thè lưỡi trêu Tiêu Nhất Phi, sau đó cũng tự bật cười.
Nét mặt của Tô Thiên Dịch trở nên quái lạ, âm thầm suy nghĩ đúng là chuyện thay đổi rất bất ngờ. Cuối cùng, ông ta đành lắc đầu chán nản, thôi bỏ đi.
Ông ta chỉ mong hắn có thể không bệnh không đau, bình yên trưởng thành là được rồi. Chứ ông ta không mong gì về việc, hắn giúp mình nở mày nở mặt.
Mọi chuyện vần cứ diễn biến như vậy từ từ, thấm thoát đã qua ba năm trời.
Năm nay, Tiêu Nhất Phi đã mười ba tuổi.
Sau khi Tiêu Nhất Phi đạt được Luyện Khí tầng một, tốc độ vẫn chậm tới mức khiến người ta giật mình.
Hắn khó khăn lắm mới luyện được Luyện Khí tầng ba trong vòng một năm rưỡi, sau ba năm qua đi, hẳn chỉ mới đạt được Luyện Khí tầng bốn.
Tuy tiến độ tu vi của hắn tăng cấp cực chậm, nhưng nhờ có việc mỗi ngày thường xuyên rèn luyện, còn có tài nguyên và báu vật phong phú, dồi dào cho nên, cơ thế hắn trưởng thành cực kỳ nhanh.
Tuy hắn nhỏ hơn sưtỷ Tô Diệu Tình một tuổi, nhưng giờ đã cao hơn nàng ấy một cái đầu rồi.
Các sư huynh nhìn gương mặt non nớt
của hắn dần trưởng thành hơn, cũng nói rằng như vậy mới xứng với quần áo và phụ kiện của phái Vấn Thiên Tông.
Tuy bất tài, nhưng vẫn có thể thấy được chút uy nghiêm từ vẻ bề ngoài.
Còn Tô Diệu Tinh từ cò bé mười một tuổi trưởng thành một cô nương mười bốn tuổi.
Sau khi nàng ấy trưởng thành, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành lúc ban đầu càng được nâng cao hơn, dù là cái nhăn mày hay nụ cười cũng rất quyến rũ và xinh đẹp.
Tư chất của Tô Diệu Tình vô cùng cao, sau ba năm nàng ấy đã đạt đến Luyện Khí tầng thứ bảy. Hiện tại, nàng ấy chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đạt đến Luyện Khí tầng thứ tám rồi.
Do phu thê Tô Thiên Dịch thấy việc tu luyện tăng cấp của nàng ấy quá nhanh không phải là chuyện tốt, vậy nên họ đã nhiều lần đến gần giúp đỡ củng cố nền móng tu vi cho thật vững chắc rồi mới cho phép tu luyện tiếp.
Nếu họ không can ngăn, thì nàng ấy đã đạt đến Trúc Cơ từ lâu rồi. Cũng vì nguyên nhân này, mà nàng ấy luôn khoe khoang với Tiêu Nhất Phi rất nhiều lần rồi tiếp theo đó là lại cổ vũ cho hắn cố gắng vững lòng tiếp tục tu luyện.
Tô Diệu Tinh luôn thích ở chung với sư đệ biết chịu thương chịu khó và hay chọc mình vui này.
Ba năm trôi qua, tình cảm của hai người càng thêm khseng khít và thân thiết hơn xưa.
Nhưng mỗi lúc tranh cãi hay khoe khoang tu vi như thế, Tiêu Nhất Phi luôn để cho Tô Diệu Tinh thắng. Bởi vì, hắn đã là người sống hai đời rồi, nên không cần hon thua với một cô nhóc Tô Diệu Tình làm gì.
Đến chạng vạng một ngày kia, Tiêu Nhất Phi với Tô Diệu Tình cùng rời khỏi lớp học cầm kỳ thư họa của Lâm Tử Vận.
Tiêu Nhất Phi nói tạm biệt Tô Diệu Tình, lại bị nàng ấy giữ chặt lại.
Tô Diệu Tinh khó chịu hỏi: “Chẳng lẽ đệ lại đi tu luyện nữa sao Tiểu Phi? Đệ không thấy phiền khi cứ tu luyện mỗi ngày thế à?”
Tiêu Nhất Phi cười khổ, nói: “Đệ đang lấy cần cù bù thông minh đó, sư tỷ không thấy sao?”
“Nhưng ta đâu có thấy tu vi của đệ cao hơn xíu nào đâu, nghỉ tu luyện một lát cũng
chẳng ảnh hưởng gì đâu. Đệ đi với ta ra ngoài chơi đi”. Tô Diệu Tình bất mãn đề nghị.
Tiêu Nhất Phi nhìn khuôn mặt buồn bã của nàng, mới nhớ ra mấy ngày nay bản thân thật sự không ra ngoài chơi với nàng ấy mà chỉ chăm chú vào việc tu luyện.
Hắn đành phải đồng ý: “Được rồi, đệ nghe sư tỷ”.
Tô Diệu Tình thấy Tiêu Nhất Phi đồng ý rồi lập tức cười rạng rỡ, nàng vui vẻ kéo Tiêu Nhất Phi chạy đi.
Hai người chạy ra khỏi cung điện, rồi tiếp tục chạy ra ngoài. Bởi vì Tô Diệu Tinh hay gây rắc rối khi chơi trong cung và luôn bị Lâm Tử Vận bắt về chịu phạt, nên nàng ấy không thích chơi ở nhà mình.
Tiểu Bạch thấy Tô Diệu Tình chạy ra
ngoài, cũng vui vẻ chạy theo sau.
Tiêu Nhất Phi cũng im lặng, chạy theo sau lưng nàng. Hai người một thú cứ thế vừa đuổi vừa chạy đến chân núi.
Sau cung điện là núi non trùng điệp, những ngọn núi sau lưng Vô Nhai Điện có diện tích rộng lớn vô cùng. Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy một vùng núi non xanh tốt, cây cối um tùm rợp bóng.
Gió núi lướt qua, rừng bạt ngàn theo gió rung động chao đảo như mặt biển rộng bị gió thổi dội lên sóng. Trông khung cảnh vô cùng hùng vĩ, khiến lòng người thoải mái, nhẹ nhàng.
Tô Diệu Tình rất thích đến thám hiểm những mảnh rừng chưa ai biết, đưong nhiên mấy thứ chưa ai biết kia do Tô Diệu Tình suy nghĩ thôi.
Sau khi hai người đến một vùng đất rộng lớn, Tô Diệu Tình chơi đùa với Tiếu Bạch. Đồng thời, nàng ấy thấy Tiêu Nhất Phi chạy chậm quá cho nên quyết định giúp đỡ.
Bất chọt, một ánh sáng màu nắng vàng lóe lên trên cơ thể nàng ấy, ngay sau đó là một tấm lụa đủ màu sắc sặc sỡ bay lên sau lưng.
Dải lụa rực rỡ kia xuyên qua dưới nách rồi vòng vài vòng trên đôi cánh tay biến Tô Diệu Tinh giống như tiên tử vừa mới từ trên trời bay xuống.
Nàng ấy cười khanh khách như chuông bạc, rồi nhẹ vươn một tay ra, lập tức cả cơ thể bay khỏi mặt đất rồi quay đầu ra sau vẫy tay với Tiêu Nhất Phi và Tiểu Bạch đang vội vàng chạy sau lưng mình.
Nàng vừa vung tay lên, hai tấm dải lụa
rực rỡ như con rắn có hiểu tiếng người bay đến, cuốn lấy Tiêu Nhất Phi và Tiểu Bạch lên.
Nàng ấy ôm Tiểu Bạch vào lòng, một dải lụa khác cuốn lấy eo của Tiêu Nhất Phi nhấc lên.
Nàng ấy vui vẻ cười ha hả: “Bay nào”.
Thoáng chốc, Tô Diệu Tinh cuốn lấy Tiêu Nhất Phi rời khỏi mặt đất, rồi bay lên.
Pháp bảo này do phu thê Tô Thiên Dịch tặng cho Tô Diệu Tinh sau khi nàng ấy đạt đến Luyện Khí tầng bảy để phi hành.
Pháp khí này thuộc loại cực phẩm, nó có tác dụng phi hành cũng kiêm luôn khả năng bảo vệ cơ thể. Thứ này đúng là món Tô Diệu Tình cần nhất trong giai đoạn này.
Từ sau khi Tô Diệu Tinh có được pháp bảo này, nàng ấy chơi rất vui vẻ.
Thật ra người Luyện Khí tầng năm đã có thể dùng vật phi hành rồi, nhưng phu thê Tô Dịch Thiên sợ con gái mê chơi quên đường về, nên chưa cho nàng ấy pháp khí nào hết.
Đến bây giờ, họ mới tặng cho nàng ấy pháp bảo này và một tiên kiếm hạ phẩm.
Đương nhiên, mấy thứ cấp bậc kia chỉ là một lần, quan trọng nhất với nàng là cái đẹp.
Làm gì có chuyện phi hành bằng tiên kiếm lại đẹp hơn việc phi hành bằng một tấm dải lụa rực rỡ bay phấp phới đâu chứ.
Tô Diệu Tinh kéo theo Tiêu Nhất Phi bay vèo qua không trung.
Dải lụa lơ lửng trên cơ thể nàng, còn ôm Tiếu Bạch trắng như tuyết trong lòng. Người qua đường nhìn thấy, còn tưởng nàng
là tiên nữ giáng trần.
Còn Tiêu Nhất Phi lại giống như người bình thường đang bị tiên nữ bắt đi, rồi treo hắn ởtrên dải lụa rực rỡ.
Ngược lại, đây cũng không phải lần đầu tiên Tiêu Nhất Phi bị nàng ấy kéo theo bay cùng như thế, cho nên hắn đã quen rồi.
Nếu người thường mà thấy họ thế này, không biết sẽ suy nghĩ ra sao. Có lẽ, còn có thể sinh ra một câu chuyện thần thoại kỳ quái gì đó nữa.
Tô Diệu Tinh rất thích với cảm giác tự do, vô cầu vô thức như thế này.
Nàng ấy vừa cười khanh khách như tiếng chuông bạc, vừa bay càng nhanh hơn.
Thoắt cái, hai người đã bay đến trước phạm vi bản thân đã từng khám phá qua.
Nơi này chính là chỗ sâu nhất trong núi, sau Vô Nhai Điện. Nhưng ở đây cũng không nuôi nhốt yêu thú, các yêu thú mạnh nhất cũng chỉ tương đương với cấp Luyện Khí tầng sáu của người tu luyện.
Nhờ đó mà phu thê Tô Thiên Dịch cũng không quá lo lắng cho nữ nhi, họ cho phép nàng ấy chơi bời lêu lổng ở đó.
Tiêu Nhất Phi nhìn khung cảnh xung quanh nhắc nhở: “Sư tỷ đừng bay nữa, lát nữa quay về sẽ không kịp giờ cơm chiều. Đến lúc đó, SƯ phụ với sư nương sẽ trách tội đấy”.
Tô Diệu Tinh chu miệng, tức giận cãi: “Tiểu Phi là đồ tham ăn, đệ cả ngày chỉ biết ăn với ăn thôi. Nhưng ta chẳng thấy đệ mập lên xíu nào cả”.
Tiêu Nhất Phi chỉ đành cười khổ bất
lực, quyết định lựa câu chữ ngon ngọt khuyên nàng.
Tuy Tô Diệu Tinh cãi cứng như vậy, nhưng nàng vẫn từ từ hạ xuống ớ cách đó không xa.
Hai người vừa đặt chân xuống rừng, Tô Diệu Tình đã cau mày, bịt chặt mũi nói: “Mùi gì thối vậy?”
Tiểu Bạch trong lòng nàng càng căng thẳng mà liên tục cong thân, bất an vặn vẹo.