Thần niệm quét qua bên trong nạp giới một lượt, kiểm kê tất cả những vật phẩm có mặt tại đây. Có một gốc linh thảo trên 300 năm, mười gốc trên 100 năm và 50 gốc có tuổi thọ vài chục năm. Thảo dược chân quý đếm sơ qua phải có chừng 500 gốc, các dược liệu phụ trợ có hơn một ngàn loại.
Chiếc nạp giới tinh sảo này bên trong không gian của nó có nhiệt độ rất lạnh, còn chứa một lượng nguyên khí nồng đậm nữa, loại này chuyện dụng cho việc vận chuyển và bảo quản các linh dược quý giá.
“Dược liệu cung cấp tháng này của dược viên gửi đến không nhỏ đâu, xem ra dạo gần đây linh dược tại dược viên sinh trưởng rất tốt nhỉ.” A Diệt khen ngợi, sau đó chuyển hết tất cả dược liệu trong giới chỉ này vào kho chứa tổng hợp, rồi trả lại chiếc nạp giới tinh sảo cho cô gái kia.
“Sư huynh đoán đúng rồi đấy, mấy vị sư thúc quản lí dược viên dạo gần đây sáng chế ra được một vài phương pháp, giúp linh dược phát triển nhanh chóng hơn, nên thu hoạch từ đó cũng tăng lên theo!” Cô ta mỉm cười đáp lời, hai tay nhận lấy nạp giới rồi cất đi.
Nữ tử này tên Mộ Phái Linh, là đệ tử nhập tông cùng đợt với A Diệt vào hơn 2 năm trước. Cô ta thuộc Mộ gia, là một gia tộc tu hành trung lưu, hồi đó cũng chỉ có tu vi tầng 4, thuộc hàng dưới chót nhất nên không ai chú ý tới. Hiện tại đã đạt tới tầng 5 Luyện Nguyên cảnh, và đang đảm nhiệm công việc chăm sóc linh thảo dược tại dược viên phía bắc nội môn.
Cứ mỗi tháng nữ tử này sẽ tới đây một lần, đem theo những dược liệu mà dược viên cung cấp cho Luyện đan các hàng tháng. Suốt hai năm nay tháng nào cũng như vậy, nên A Diệt và nữ tử này xem như khá là quen biết nhau.
Hai người trò chuyện vài câu, như thường lệ thì sau đó nữ tử này sẽ chào tạm biệt rồi rời đi, nhưng hôm nay lại không như vậy. Cô ta vẫn ngồi đó nhâm nhi tách trà trên tay, bộ dáng như chưa muốn cáo từ vội.
A Diệt nhận ra nữ tử này ngày hôm nay có điều gì muốn nói, nên mở miệng trước: “Mộ sư muội có chuyện gì cứ nói tự nhiên đi.”
Thấy họ Diệt ra dấu mời, nữ tử này cũng không chần chừ nữa mà hỏi dò: “Diệt sư huynh có muốn kiếm thêm chút điểm cống hiến và nguyên thạch không?”
“Ồ, không biết sư muội hỏi vậy là có ý gì?”
Họ Mộ cũng không giấu nữa liền kể ra sự tình: “ Sáng nay Hồng Tử sư thúc không cẩn thận để xổng mất một đầu tiểu Điện Hồ, đó là sủng thú của một vị trưởng lão đã giao phó cho Hồng sư thúc tạm thời chăm sóc. Mà sư thúc ấy lại có việc bận mấy ngày liền nên không thể tự mình đi tìm được, nên muốn nhờ vài vị đệ tử biết giữ mồm giữ miệng, lo liệu việc này giúp.”
“Ý của Mộ sư muội là... muốn chúng ta tìm lại tiểu Điện Hồ rồi bí mật đem nó về trả lại chỗ cũ, không để kẻ khác phát hiện ra rằng Hồng Tử sư thúc từng làm xổng mất nó sao?” A Diệt như đã nhận ra.
“Sư huynh nói không sai, ý của vị Hồng sư thúc đó là như vậy, thúc ấy hứa xong việc sẽ thưởng cho nhóm chúng ta 10 điểm cống hiến cùng 3 khối nguyên thạch trung phẩm! Không biết Diệt sư huynh có đồng ý gia nhập nhóm tìm kiếm không?”
“Vị sư thúc họ Hồng này cũng thật chịu chơi đấy.” A Diệt nghĩ thầm, sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Nhưng một nhiệm vụ có thù lao hấp dẫn như vậy, sao lại có thể rơi vào tay những đệ tử ở tầng dưới chót như chúng ta?”
Mộ Phái Linh liền trả lời không chút che giấu: “Đầu tiểu Điện Hồ đó chỉ có thực lực ngang với bán ma thú, nên tu vi của những đệ tử truy tìm không quan trọng. Mà nhiệm vụ này Hồng sư thúc giao cho cháu gái ruột là Hồng Uyển sư tỷ đảm nhiệm, tỷ ấy có tu vi tầng 5 nên cũng muốn tìm đồng đội ngang thực lực, để tránh xảy ra tình huống kẻ mạnh áp bức kẻ yếu trong nhóm.”
Cô ta mỉm cười, nói thêm: “Hồng Uyển sư tỷ quyết định sẽ lập nhóm ba người đi truy bắt tiểu Điện Hồ, mà muội là bằng hữu thâm giao với tỷ ấy nên chắc chắn có một suất. Hiện tại còn thiếu một người có am hiểu về pháp trận nữa thôi, muội đã đề xuất huynh và được tỷ ấy đồng ý. Không biết ý của Diệt sư huynh như thế nào?”
A Diệt chăm chú quan sát sắc mặt của Mộ Phái Linh khi nói ra những chuyện này, xem thử cô ta có nói thật hay không. Khi thấy không có gì khả nghi, hắn liền trầm mặc suy tư chốc lát, cuối cùng thì gật đầu đồng ý.
Mỡ đã dâng đến miệng mà không có uẩn khúc gì, thì hắn đâu có xuẩn mà không tranh thủ nhận lấy chứ, xong nhiệm vụ này ít nhất hắn cũng phải được chia 3 điểm cống hiến, cùng một khối nguyên thạch trung phẩm.
Phải biết rằng điểm cống hiến kiếm rất khó khăn, những nhiệm vụ săn gϊếŧ ma thú nguy hiểm tại ngoại biên sơn mạch, khi hoàn thành cũng chỉ được từ 1 tới 2 điểm cống hiến mà thôi. Nhiệm vụ lần này không có nguy hiểm gì, chỉ là truy bắt một con thú cảnh trong âm thầm, đã có thể nhận được 3 điểm cống hiến rồi.
Khi A Diệt đồng ý, nữ tử họ Mộ vui vẻ cười tươi tắn, khiến hắn không dám nhìn lâu sợ bản thân sẽ thất thố. Rồi hai người ôm quyền chào nhau, cô ta hẹn hắn sáng sớm ngày mai có mặt tại một ngọn núi đã được đánh dấu sẵn trên bản đồ, đó chính là nơi tiểu Điện Hồ mất tích.
Sáng sớm hôm sau, A Diệt nhìn theo tấm bản đồ trên tay mà cấp tốc phóng tới vị trí được đánh dấu. Đây là một ngọn núi lớn nằm tại rìa phía nam trong nội môn, cách không xa những ngọn núi là động phủ của đệ tử tinh anh.
Hắn vừa tới chân núi đã trông thấy thân ảnh hai nữ tử, ai nấy đều trắng trẻo mịn màng, dung mạo xinh đẹp, thân hình đầy đặn vóc người nở nang. Hắn cảm thán về những nữ đệ tử trong tông, hầu như bọn họ đều có dung nhan không tệ, rất ít người có nhan sắc tầm thường hoặc xấu, không hổ danh là đệ tử Tọa Sơn tông.
A Diệt vừa tới thì Mộ Phái Linh đã đi lên tiếp đón, rồi giới thiệu cho hắn vị sư tỷ đang đứng bên cạnh. Cô ta tên Hồng Uyển, cao hơn Phái Linh một cái đầu, đã gần cao ngang họ Diệt, dung mạo không kém gì nữ tử họ Mộ kia, chỉ là khí chất tương đối trái ngược. Mộ Phái Linh thì luôn toát lên vẻ dịu hiền, mềm yếu, còn Hồng Uyển lại thuộc dạng kiên cường, mạnh mẽ.
Họ Hồng nặn ra nụ cười với nam tử trước mặt, A Diệt cũng ôm quyền rồi nở nụ cười, chỉ là có chút miễn cưỡng. Nhất thời hai người họ không biết nên xưng hô như thế nào...
Theo quy củ trong tông, các đệ tử xưng hô với đối phương đầu tiên dựa vào thân phận, nếu thân phận ngang nhau thì xưng hô dựa vào tu vi, còn tu vi ngang nhau sẽ xét theo tuổi tác. Tất cả ba phương diện trên đều như nhau thì tùy ý hai bên mà xưng hô.
Diệt Chúng Sinh cùng Hồng Uyển đều là đệ tử nội môn thông thường, đều có tu vi tầng 5, đều đã 22 tuổi.
Họ Diệt chấp nhận khiêm nhường, liền mở miệng lên tiếng: “Ra mắt Hồng sư tỷ, nghe Mộ sư muội nhắc về sư tỷ đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt.”
Nghe vậy hai nữ tử đó có chút bất ngờ, họ Hồng liền đáp lại: “Ra mắt Diệt sư đệ, nghe nói trình độ pháp trận của đệ có thể xem là pháp trận sư chân chính, khiến ta tin cậy, hôm nay hợp tác mong sư đệ sẽ chiếu cố nhiều hơn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!