Vân La mềm mại bị quân vương tùy ý ném xuống đất.
.......
Sau khi xong việc, đã qua nửa đêm.
Áo ngủ cũ tất nhiên không thể mặc lại. Thay áo ngủ cho Ngụy Anh, Lam Trạm lại nghĩ tới đoạn đối thoại của bọn họ lúc nửa đêm, lười nhác nói: “Làm sao, ngươi thực sự thích xiêm y kia?” Kích cỡ quần áo của Ngụy Anh đều là do hắn tự đo rồi sai người đưa đến cục dệt, làm rất vừa người.
Trong lòng Ngụy Anh mắt trợn trắng, coi như không thích, chỉ là cảm thấy có chút lãng phí thôi. Huống chi áo ngủ của hắn không lâu sau liền may lại, nếu không cũng là mặc của Lam Trạm, cũng không biết qua tay cung nhân sẽ thấy thế nào.
Lam Trạm đương nhiên không nghĩ như vậy, chỉ nói: “Nếu ngươi thích, trẫm liền cho bọn họ may nhiều vài bộ.”
Nguỵ Anh nhất thời không nói gì, Lam Trạm cười hôn hôn hắn, lại nói: “Chẳng qua.... Trẫm cảm thấy Tiện Tiện mặc màu đỏ là đẹp nhất.”
……
Ôm người đã ngủ say vào trong ngực, Lam Trạm nhớ đến còn hai ngày nữa Ngụy Anh phải dọn đi Trọng Loan điện. Bỗng nhiên có có chút luyến tiếc.
Hắn hình như.....còn chưa nhìn thẳng vào cảm tình của mình đối với Ngụy Anh. Mới gặp Ngụy Anh ở Ngự Thư phòng, thanh lãnh lại quật cường. Khi đó hắn nổi lên chút tân tư trêu đùa, muốn nhìn một chút bộ dáng thiếu niên trước mặt này cúi đầu. Rõ ràng sinh ra một cơ thể bệnh tật ốm yếu, lại cố tình không chịu thua.
Tay Lam Trạm mơn trớn khuôn mặt đẹp đẽ của Ngụy Anh, hắn biết Ngụy Anh thuận theo mình, nhưng ngạo khí trong xương vẫn còn tồn tại. Thân là quân vương Cô Tô, hắn không thích có người có thể chi phối cảm xúc của hắn.
Tách ra một thời gian, cũng tốt.
Cung nhân tới hầu hạ trong Trọng Loan điện đều do nội đình tổng quản đích thân lựa chọn. Tất cả bài trí tất nhiên tốn không ít công sức. Trong tẩm điện, gỗ đàn hương sáng bóng, bạch ngọc lung linh, trên đỉnh điện còn khảm một viên minh châu cực lớn, ban đêm toả ra ánh sáng ấm áp. Trước kia Ngụy Anh đọc được trong sách rất nhiều bảo bối, nhưng mà ở trong điện này còn nhìn thấy nhiều hơn nữa. Sau Trọng Loan điện còn có một hoa viên nhỏ xinh. Bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ quý hiếm, hướng đông nam còn treo một cái xích đu.
Tất cả đều là bố trí rất tỉ mỉ.
Chỉ là chủ nhân của chỗ này, hẳn chưa bao giờ là hắn.
Hắn đã từng cho rằng dù cho bản thân bệnh tật ốm yếu, không có duyên trên chiến trường, sinh ra khát vọng, làm theo tổ tiên, mưu lược binh pháp cũng có thể thay đổi đất trời theo cách khác, sẽ không thua bất kì kẻ nào.
Hiện giờ hắn bị nhốt ở trong cung, bị người làm nhục, giống như sủng vật bị nuôi dưỡng, không thể phản kháng, vô cùng buồn cười.
Cung nhân tới hầu hạ trong Trọng Loan điện đều đợi ở bên ngoài, chờ Ngụy Anh triệu kiến. Chưởng sự họ Trần, nhìn qua là khôn khéo, làm được việc. Ngụy Anh không có suy nghĩ muốn giao lưu với bọn họ, cũng không muốn sử dụng bản lĩnh khống chế suy nghĩ người khác trên người bọn họ. Những ngày hắn ở trong cung, chẳng qua là ngày một ngày hai thôi.
Ngụy Anh xua tay, chỉ nói: “Ta mệt, muốn ngủ một lát, các ngươi lui ra hết đi.”
Trần chưởng sự cung kính đáp, cho vài cung nhân kép màn che trong điện lại, sau khi chuẩn bị chu đáo liền yên lặng lui ra.
Lam Trạm trở về Dưỡng Cư điện, nhìn bên cửa sổ đã trong còn đặt một cái giường, không biết vì sao lại cảm thấy có chút cảm giác mất mát.
Bình thường Ngụy Anh vẫn thích nhất ngồi trên giường đọc sách.
Hắn tùy ý lật lật sách trên bàn nhỏ cạnh giường, hình như Ngụy Anh chưa đọc xong, bên trong còn kẹp một cái thẻ kẹp sách.
Tổng quản suy nghĩ, nói: “Bệ hạ, không bằng đêm nay.....đi Trọng Loan điện dùng bữa?”
Lam Trạm liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đi đi.”
Tổng quản cười ha hả đi theo phía sau hắn, lại sai tiểu nội thị đi báo cho Trọng Loan điện trước.
Cung nhân quỳ nghênh giá ở trước Trọng Loan điện.
Không nhìn thấy người tâm tâm niệm niệm, Lam Trạm có chút không vui, nói: “Chủ tử* của các ngươi đâu?”
*
Chủ tử: chủ nhân (tử là chết, chủ tử là người nắm quyền sống chết của người hầu). Từ này mình hay thấy trong phim cung đấu nên chắc nghĩ là mọi người cũng không lạ nữa.Trần chưởng sự cúi thấp đầu, nói: “Hồi bệ hạ, điện hạ......điện hạ nói mệt, đã.....nghỉ ngơi.” Tổng quản nhìn sắc trời, vẫn còn sớm, này.....cho dù Ngụy công tử đã tạm nghỉ, bệ hạ giá lâm, nên nên ra đón mới phải.
Lam Trạm tất nhiên không vui. Lần đầu hắn cùng Ngụy Anh là hắn làm có chút tàn nhẫn, lòng có chút áy náy nên vẫn luôn dung túng nhiều hơn với Ngụy Anh. Nhưng không nghĩ, sủng người đến mức không có quy củ như vậy.
Hắn lạnh lùng quét mắt những cung nhân đang quỳ một cái, không cho người đi theo, tự đi vào trong điện.
Ánh sáng trong điện có chút tối, thân ảnh người ngủ trên giường lại càng thêm đơn bạc. Lam Trạm không khỏi bước nhẹ lại, tuy là ngủ, giữa mày Ngụy Anh vẫn có chút buồn rầu. Thân mình hắn dựa gần, là tư thế đề phòng.
Lam Trạm bỗng có chút đau lòng, hai phần tức giận trong lòng cũng tan mất. Ngụy Anh một mình đơn độc ở trong cung, bên người không có người quen thuộc. Chợt dời cung sợ là chưa kịp thích ứng.
Từ trước đến nay Ngụy Anh đều ngủ nông, một chút động tĩnh nho nhỏ này vẫn làm hắn tỉnh lại. Ngụy Anh mới vừa tỉnh ngủ nên trong mắt vẫn có chút mê man, rồi nhanh chóng bị giấu đi.
Lam Trạm ngồi xuống cạnh giường, nhịn không được ôm người vào ngực mình, nói: “Ngủ sớm như vậy là không khoẻ?” Ngụy Anh lắc đầu, Lam Trạm duỗi tay sửa lại tóc giữa trán hắn, nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu ngươi không thích chỗ này, ta mang ngươi về Dưỡng Cư điện ở vài ngày, được không?”
Hàng mi người trong ngực run run, chỉ nói: “Bệ hạ lo lắng nhiều.”
Lam Trạm thở dài trong lòng, thời gian ở chung tới nay, tính nết Ngụy Anh coi như hắn cũng thăm dò được vài phần. Nhìn tuy nhu nhược, trong xương cốt lại có vài phần quật cường, đau cũng không chịu nói. Lòng người trong cung khó dò, nếu có người khinh bạc hắn, trong cung hắn không nơi nương tựa, tất nhiên là sẽ chịu ấm ức.
Lam Trạm cúi đầu hôn Ngụy Anh, đáy lòng lại nhu hoà.
- ------
Tiểu kịch trường:
Trước khi nhìn thấy thê tử: Quá không quy củ, ta sủng hư hắn.
Sau khi nhìn thấy thê tử: Thê tử rất yếu đuối, ta phải bảo vệ hắn thật tốt.