Trong căn nhà gỗ nhỏ, bên cạnh đống lửa, Nhân Tông cùng Phan, Vũ tổ hai người mắt to mắt nhỏ nhìn xem Đỗ Anh Vũ, nghe hắn chậm rãi từ từ nói
- Sớm nghe Ngự Long cùng Long Dực hai chi thân binh của Bệ Hạ là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hôm nay gặp quả nhiên không phải lời đồn.
Lại nghe qua hai vị tướng quân trị quân nghiêm khắc nhưng không hà khắc quân tốt, nay gặp mặt, quả nhiên là uy nghi vũ dụng, trí tuệ hạng người, kính đã lâu, kính đã lâu...
Mở đầu câu chuyện vẫn như thông lệ, thương nghiệp thổi phồng, nịnh nọt một phen, cách này chưa bao giờ cũ cả.
Phan Điền híp mắt cười toe toét, râu ria cũng vì thế mà rung động theo, luôn miệng nói không dám nhận, không dám nhận!
Vũ Cát Đái trẻ tuổi hơn, không nuôi râu nhưng khuôn mặt lạnh lùng cũng có vài phần tiếu dung.
Thái độ của hai kẻ này tương đối phù hợp với suy nghĩ của Đỗ Anh Vũ nhưng chỉ là khi hắn nhìn sang phía Bệ Hạ thì....
Ách!
Đỗ Anh Vũ thấy Bệ Hạ nhìn hắn cười như không cười, nơi ánh mắt ẩn dấu sự bất thiện ở trong, Đỗ Anh Vũ bất chợt nhớ ra mình mãi nịnh hót hai vị tướng quân mà quên mất Bệ Hạ.
Thất trách, thất trách!
- Bệ Hạ! người.....
- Thôi!
Nhưng ngay khi hắn muốn mở miệng sửa sai thì ngay lập tức bị Bệ Hạ giơ tay ngăn lại, biết bao nhiều lời hay ý đẹp lại đành ngậm ngùi nuốt lại vào trong bụng, Bệ Hạ mắt trắng dã liếc hắn, âm dương quái khí nói:
- Đỗ công tử quả nhiên thần thông quảng đại, thần không biết quỷ không hay đã chui lên trên núi, đứng ở trên đó quan sát chúng sinh, cười nhìn đám phàm nhân chúng ta.....quả thật là không tầm thường nha!
Nghe thấy lời này, Đỗ tiểu tử liền chột dạ, đầu nhỏ co rút lại, nhanh chóng hiện ra thần sắc sợ sệt luôn miệng hướng Nhân Tông nói:
- Bệ Hạ! học sinh sai rồi....
Tất nhiên Nhân Tông cũng không phải là thật lòng trách mắng Đỗ Anh Vũ, chỉ muốn dọa nạt hắn một hồi mà thôi, hiện tại Bệ Hạ thân trong hiểm cảnh, tên tiểu tử này còn dám đơn thương độc mã xông tới đủ khiến Nhân Tông cảm thấy xúc động.
"Tiểu tử này bình thường nhi nha nhí nhố nhưng ít nhất trong lúc nguy cấp vẫn không rời không bỏ, tấm lòng son là có!" Nhân Tông nội tâm có phần mềm mại, thầm suy nghĩ.
- Nói đi, ngươi không phải cất công đến tận đây gặp trẫm chỉ vì muốn nịnh hót chứ! - Nhân Tông thở dài rồi hỏi
Đỗ Anh Vũ thần sắc nghiêm chỉnh lắc đầu, sau rồi đáp:
- Bẩm Bệ Hạ! Nơi này nguy hiểm, không thể ở lâu, học sinh là tới mang Bệ Hạ ra ngoài!
- Ý ngươi là....mang một mình ta ra ngoài? - Nhân Tông Bệ Hạ nhíu mày hỏi lại
Đỗ công tử gập đầu đáp lại!
Sau đó thi bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trầm xuống, trở nên tĩnh lặng.
Nhân Tông không vội trả lời.
Hắn nhìn Đỗ Anh Vũ thật lâu, sau rồi mời đáp:
- Trẫm....không thể đi! Nơi này chỉ có Hoàng Đế chết trận, không có Hoàng Đế bỏ lại binh sĩ của mình chạy trốn, chuyện này đừng nhắc đến nữa!
Nghe thấy Nhân Tông trả lời chắc nịch, Đỗ tiểu tử là sửng sốt quá đỗi, mặt hắn nghệt hẳn ra, bao nhiêu kế hoạch hắn lập ra mục đích để cứu lấy Bệ Hạ, nhưng giờ đây coi như xe cát dã tràng.
- Bệ Hạ....! - Đỗ Anh Vũ hoảng hốt kêu lên.
Nhưng hắn chỉ nhân được một cái lắc đầu của hoàng đế, nộ tâm không khỏi cười khổ, không nhịn được mà chửi thầm một tiếng
"Lão già gàn dở!!!"
Nhưng....khi thấy Bệ Họa quả quyết đến vậy, lòng hắn lại cảm thấy phần nào nhẹ nhõm...
Ít nhất đây mới là hình ảnh một vị Hoàng Đế mà hắn kì vọng.
Một vị Quân Vương xứng đáng với đám binh sĩ liều mạng đi theo ở ngoài kia.
Hít sâu một hơi!
Đỗ Anh Vũ cũng hạ được quyết tâm, hắn hướng về Nhân Tông, chậm rãi nói:
- Bệ Hạ đã quyết ý, học sinh cũng xin được hầu cạnh bên, Bệ Hạ! Thời gian là không còn nhiều nữa, Ma Sa đám người là sắp động binh rồi, chúng ta phải nhanh chóng có sự chuẩn bị!
Nhân Tông híp mắt lại, giọng nói có phần ngờ vực, hỏi lại hắn:
- Ngươi làm sao biết bọn hắn sắp động binh?
- Không dám giấu Bệ Hạ, trước khi đến đây, học sinh đã cho người lén lút cướp lấy sơn ải, hẳn lúc này đã đến tay, đám Ma Sa binh tất nhiên sẽ có đối ứng, tỷ lệ lớn là bọn hắn sẽ đối với Bệ Hạ động binh! - Đỗ Anh Vũ thành khẩn nói
Nhân Tông có chút không tin được vào tai mình, Phan Điền cũng Vũ Cát Đái ngồi bên ngoài cũng trợn tròn mắt.
Đỗ Anh Vũ chỉ hời hợt giải thích qua loa một chút cũng như đề cập đến một phần kế hoạch sắp tới của mình, hắn cố gắng nói ngắn gọn dễ hiểu nhất có thể.
Cứ nói đến một đoạn, Đỗ Anh Vũ là lại có thể nghe thấy tiếng hít sâu, nhìn thấy vẻ không thể tin được trên khuôn mặt của mấy người ở đây.
Nhưng hiện tại Đỗ tiểu tử là không có thời gian để tận hưởng sự trầm trồ, hắn vẫn rất tập trung nghiêm chỉnh nói rõ ràng rành mạch từ đầu đến cuối.
Nói liền mạch một hơi khiến hắn cảm thấy như tắt thở đến nơi, hơi suyễn một chút, ho khan một hồi, sau thì đưa mắt có ý thúc giục đám người nhanh đưa ra quyết định.
Quân địch sắp tiến tới sát đít rồi, bọn hắn phải nhanh chóng chuẩn bị.
Từ sau sự kiện lần trước, Nhân Tông cũng nhận ra bản thân đối với chiến sự có chút sở đoản, nên lần này Bệ Hạ hắn không đưa ra quyết định, đưa mắt nhìn về phía Phan Điền cùng Vũ Cát Đái hai người, Nhân Tông Bệ Hạ chậm rãi hỏi:
- Hai vị tướng quân....theo hai vị kế sách của hắn là có thể thực hiện được không?
Phan, Vũ hai người nghe thấy Bệ Hạ hỏi vậy thì đưa mắt nhìn nhau, khi thấy Vũ Cát Đái hơi gật đầu một cái, Phan Điền liền hướng về phía Nhân Tông Bệ Hạ, chắp tay khom người, thập phần quyết tâm nói:
- Bệ Hạ, hẳn là có thể thử một lần!
Thấy cả hai vị tướng quân đều tán thành kế hoạch của Đỗ công tử, muốn thử một lần, Nhân Tông cũng không còn ý kiến gì nhiều nữa, hắn đưa mắt nhìn về phía Đỗ Anh Vũ vẫn đang chắp tay đứng đợi lệnh từ nãy đến giờ.
Bệ Hạ cứ như vậy nhìn Đỗ tiểu tử một hồi, không nói câu gì! Sau thì hắn đứng dậy, đi về phía góc phòng, mang tới một thứ tựa như mảnh vải, miệng rồng khẽ mở, nói:
- Đỗ Anh Vũ! Quỳ tiếp chỉ?
Đỗ tiểu tử nghe thấy tiếp chỉ liền hơi sửng sốt, sau thì vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống 1 chân, thần sắc nghiêm túc, trịnh trọng nói:
- Học sinh Đỗ Anh Vũ tiếp chỉ!
Nhân Tông vẩy ra mảnh vải trên tay, chìa về phía Đỗ Anh Vũ.
Tấm vải đó trong phải gì khác mà chính là lá cờ của Đỗ tiểu tử xử dụng để làm dù bay cho lương thực.
Là một bên ghi chữ : Thượng Lâm!
Bên còn lại là một chữ : Đỗ!
"Bệ Hạ cho ta xem lá cờ là có ý gì?" Đỗ Anh Vũ nội tâm cũng không khỏi thắc mắc
Rất nhanh hắn liền được Nhân Tông giải hoặc, Bệ Hạ nhìn hắn thật sâu, sau thì hạ quyết tâm nói:
- Trẫm tại nơi này chính thức thành lập Thiên Tử Đệ Cửu Vệ - Thượng Lâm Vệ! Cũng như đặc cách phong ngươi trở thành Thượng Lâm Vệ Điện Tiền Chỉ Huy Sứ! Thượng Lâm Vệ binh mã liền tạm thời trưng dụng từ Tây Đạo Hộ Lương Quân, quân số 2000 binh, người do ngươi tự chọn!
Lời Bệ Hạ nói âm điệu rất bình thường nhưng khi truyền đến tai của Đỗ Anh Vũ lại hệt như tiếng sấm rền bên tai.
Hắn một mặt mộng bức, toàn thân như hóa đá, cái đầu thì oang oang!
Đỗ Anh Vũ : WTF!!!!
Con mẹ nó!
Ta.....sao bỗng nhiên lại trở thành Đệ Cửu Vệ Điện Tiền Chỉ Huy Sứ rồi!
Đột nhiên, lại nghe được xa xa trong bầu trời đêm, ẩn ẩn vang lên một trận tù và thanh âm kéo Đỗ Anh Vũ trở về với thực tại.
"Ù Ù Ù ~ ~!"
"Ù Ù Ù ~!"
Dù khoảng cách không quá gần, nhưng thứ âm thanh trầm thấp của các loại tù và sừng trâu truyền đến trong tai vẫn khiến cho người khác không khỏi lạnh sống lưng!
Cái loại âm thanh mà thứ nó mang đến chỉ có chết chóc.
Nhân Tông đám người sắc mặt cũng ngưng trọng, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
Đỗ tiểu tử ánh mắt tốt hơn, nhìn về phương xa thấy một hàng dài đèn đuốc sáng ngời đang xếp hàng tiến tới cũng không khỏi cau mày thầm nghĩ:
“Cuối cùng thì cũng đến rồi!!”
Đỗ Anh Vũ thở sâu, dùng tốc độ nhanh nhất làm dịu khẩn trương cảm giác, để cho mình trở lại bình tĩnh.
Cười gằn một tiếng! Nên tới tóm lại là muốn tới, khẩn trương cũng vô dụng.
Cùng lắm thì lại chết một lần!
Tới! Chiến a!
....
Màn đêm tĩnh mịch buông xuống, nhưng thiên địa lại không an tĩnh an tĩnh.
Sau chuỗi dài chiến đấu, Đại Việt binh sĩ đám người xem như làm bằng sắt binh sĩ đều cũng có chút mỏi mệt không chịu nổi.
Đứng tại doanh trại quân đội bên trong, canh gác lâu binh sĩ đánh một cái ngáp to lớn, lấy tay gạt ra một điểm nước mắt, chà xát mặt, cưỡng ép mở to mắt ra, nhưng rồi qua không lâu sau liền lại gục xuống.
Không có cách, thân thể phản ứng tự nhiên, có đôi khi không phải nghĩ khống chế liền khống chế được nổi.
Thật sự là quá mỏi mệt, quá buồn ngủ!
Bỗng nhiên, ở giữa Ma Sa động cảnh nội bên trong, một tiếng tù và âm lãnh réo lên một trận thật dài, tiếp theo đó là tiếng trống trận dày đặc tựa như tiếng sấm, tại ngay giữa vùng thung lũng sơn dã này nổ vang, âm thanh đột ngột vang dội, dọa đến tên lính gác kém chút nữa là ngã cắm đầu xuống đất!
- Địch tập! Địch tập! - Tên lính gác một bên hô hào, một bên gõ kẻng báo động.
Tiếng trống thùng thùng cùng tiếng tên binh sĩ khàn giọng kiệt lực kêu gọi như đánh thức cả doanh trại bừng tỉnh, bối rối, vội vã mặc giáp, vơ vội vũ khí, giương căng mắt nhìn về phía trước mặt, nơi có một hàng dài đèn đuốc đang tiến tới tựa như lũ quét!
Phan Điền cùng Vũ Cát Đái cũng từ bên trong nhà gỗ xông ra, nhìn chằm chằm về phía quân địch trước mắt, tai nghe tiếng trống trận dồn dập, liền hướng về đám Đại Việt binh lính hét lớn:
- Tất cả trở về vị trí! Chuẩn bị nghênh địch!
- Các huynh đệ! Thời khắc quyết chiến đã đến, Bệ Hạ đang ở ngay sau lưng chúng ta, chúng ta là không thể lui lại.
- Các huynh đệ! Vì Bệ Hạ! Vì Đại Việt! Chiến!
Ngay lập tức, một chữ : Chiến! được đám người trong doanh đồng thanh hô vang!
Tất cả trấn thủ tại nơi này này Đại Việt quân tốt sau một hồi động viên đều thủ vững tinh thần, nắm chặt thanh đao trong tay hoặc là thương giáo, hoặc là cung nỏ, bọn hắn ỷ vào vòng tròn chiến lũy đã sớm ngổn ngang che chắn trên mặt đất, chăm chú gắt gao nhìn về phía đêm tối phía trước.
Tất cả mọi người phảng phất như đều có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Ngồi trong căn nhà gỗ, Nhân Tông cùng Đỗ Anh Vũ bốn mắt nhìn nhau.
Đỗ tiểu tử thở sâu, thấp giọng nói:
- Ma Sa binh đến rồi!
Bàn tay nhỏ nắm chặt lại, Đỗ Anh Vũ hắn có thể cảm nhận được trong lòng bàn tay ẩn ẩn có chút mồ hồi, cũng có thể cảm giác được nhịp tim của mình đang đập kịch liệt , tựa hồ như muốn nhảy ra bộ ngực
"Đáng chết, lúc nào ta lại biến thành dạng không có tiền đồ như thế này."
Đỗ Anh Vũ dùng răng khẽ cắn bờ môi của mình, để cho bản thân tỉnh táo lại.
Hắn bình thường một dạng ngồi trong lều trướng, tính kế ngàn dặm, nhưng đây là lần đầu tiên lâm vào bên trong đại chiến.
Cuộc chiến ở Ngọc Hà Trại so với nơi này đều không đáng nhắc tới, tránh mất mặt xấu hổ, lúc đó cùng lắm chỉ coi như bang phái va chạm, hay một đám lưu manh đánh nhau mà thôi.
Nhưng hôm nay không đồng dạng, đây là hắn cùng hắn dưới trướng quân đội, tự thân tới chiến trận tuyến đầu.
Chẳng lẽ thân là Kinh Thành Đỗ công tử là sẽ luôn có người ngăn tại trước mặt của hắn, là hắn liền sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì sao?
Đương nhiên là không thể nào!
Không có người có thể vĩnh viễn cam đoan an toàn cho hắn.
Chiến trường lưỡi đao cùng mũi tên, sẽ không bởi vì thân phận của hắn mà đi vòng!
Đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai khiến Đỗ Anh Vũ giật mình tỉnh lại, liếc sang bên thì thấy Nhân Tông đang đăm chiêu nhìn hắn, Bệ Hạ nói:
- Ngươi....là sợ sao?!
- Bệ Hạ! Thần....là có chút sợ! - Đỗ Anh Vũ cố nặn ra một nụ cười, hắn hoàn toàn không để ý mình đã không xưng học sinh mà lại đổi thành xưng thần tử.
Nhân Tông không cười chê hắn, ngược lại Bệ Hạ gật đầu, nói:
- Kì thật....ta cũng sợ!
Nói đến đây, hai người già trẻ nhìn nhau rồi cùng bật cười lên một tiếng, quả nhiên sau đó tâm trạng là nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Bệ Hạ ánh mắt trìu mến nhìn hắn, sau thì khẽ thở dài nói:
- Vốn dĩ ngươi là không cần đến đây! Ngươi hoàn toàn có thể trốn tại hậu phương chờ đợi kết quả là được, sẽ không ai trách ngươi cả?
Đỗ Anh Vũ lắc lắc cái đầu nhỏ, nhe răng đáp:
- Nhưng mà Bệ Hạ...thần vẫn là đến rồi!
....
Ở phía bên đối diện, Ngụy Bàng rong ruổi trên lưng ngựa, liếc mắt nhìn về phía Đại Việt quân doanh, thầm tính toán khoảng cách.
Bên trong Ma Sa quân lính.
Khi hồi trống cuối cùng kết thúc.
Thiếu niên đầu trọc thúc ngựa tiến về phía Ngụy Bàng, thấp giọng nói:
- Ngụy động chủ! Khoảng cách hắn là không sai biệt rồi!
Ngụy Bàng cùng gật đầu, nhẹ giọng ra lệnh:
- Vậy thì xuất chiến đi!