Ở phía Tây quan đạo, hơn 800 tàn binh của Lưu Khánh Đàm cùng 1000 người do Trần Kình mang theo đội mưa mà tới.
Mưa như trút nước, tầm nhìn lúc này gần như bằng không!
Đứng ở một bên quan sát toà sơn ải mờ mịt trước mắt, Lưu Khánh Đàm quay lại hỏi Trần Kình:
- Ngươi là thật muốn vào thời điểm này công thành phá ải?
Trần Kình ngô nghê cười, gật đầu một cái.
Lưu thượng thư có chút không biết phải nói cái gì.
Mưa to nặng hạt, đi lại dưới mưa còn khó chứ đừng nói đến chuyện cầm cung bắn tên, nâng đao chém giết.
Công thành phá ải chính là người si nói mộng!
Đỗ Anh Vũ nói :”không ai tới, ta tới!”
Giống như Tiểu hầu gia dám ở giữa trời mưa gió đánh thủy chiến, Đỗ công tử cũng dám đội mưa to gió lớn tiến lên công thành!
Người ngoài nhìn vào hai thiếu niên này sẽ nói đây là hai thằng điên.
Chỉ có hai tên này khen tặng đối phương một câu:
Anh hùng là nhìn thấy giống nhau!
Trần Kình cũng không quan tâm đến thời tiết bên ngoài, chỉ cần biết công tử muốn thời điểm này công thành, thì hắn liền dẫn người tới lấy thành cho công tử.
Lưu Khánh Đàm lúc đầu kiên quyết phản đối, sau thì nghe Trần Kình nói công thành chỉ là hoả mù, nhân lúc rối loạn cứu Bệ Hạ mới là thật, lúc này hắn mới cắn răng liều mình theo quân tử, dẫn người đi theo.
- Mục đích của chúng ta chỉ là phô trương thanh thế thôi đúng không?! - Lưu Khánh Đàm cẩn trọng hỏi lại thêm một lần nữa.
Diễn trò một hồi thì hắn nhận, lúc này mà thật lao lên chém giết thì hắn ngay lập tức rút người!!
Mẹ kiếp, bộ binh Đại Việt chỉ còn có đám huynh đệ này, La Thiệu liều mình cứu trở lại cũng chỉ có thế, Lưu Khánh Đàm không muốn nướng hết quân vào ván bạc may rủi này!
Trần Kình quay người, chắp tay trịnh trọng nói:
- Lưu đại nhân yên tâm, bộ binh chỉ cần diễu võ dương oai là được, việc còn lại giao cho chúng ta làm!
- Được!
Lưu thương thư nghe được câu trả lời chắc chắn liền gật đầu, sau thì quay lại nhìn đám binh lính phía sau, lạnh nhạt ra lệnh:
- Các huynh đệ, từ từ áp sát lên Sơn ải!
- Tuân lệnh!
Nếu tầm nhìn của quân Đại Việt nhìn lên Sơn ải gần như bằng không.
Thì ở trên Sơn ải, tầm nhìn của đám lính canh gác cũng chẳng khác gì!
Vừa muốn mở mắt một lúc thì bị nước mưa xối xả đập vào mặt, hai người cách nhau vài bước chân là không nhìn rõ mặt của đối phương đâu nữa.
Trên Sơn ải, chỗ đặt chân vốn đã gồ gề, nay thêm nước mưa lại càng trơn trượt, thật sự phải đi lại canh gác vào trời điểm này chính là một chuyện khổ bức.
Thậm trí đến lúc quân Đại Việt đã áp sát đến chưa đầy trăm mét, hai quân vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng nhau đâu.
50m, hình ảnh mới bắt đầu mở ảo hiện lên!
30m, đám lính canh gác mới bắt đầu phát giác, hoảng hốt kêu lên
- Địch tập!!! Quân địch tới rồi!!!
Một đám thủ vệ thần tình uể oải nghe thấy tiếng “Địch tập” cũng hoảng hốt theo, trong lòng đều nghĩ:
Mấy tên điên này! Trời mưa không đi trú, sao lại tới đây công thành rồi?!
Không khí trên Sơn ải bắt đầu có chút rối loạn, đám thủ binh luôn mồm hỏi địch ở đâu? Quân địch ở nơi nào?
Một tên tiểu binh chỉ về phía trước, một đám đen kịt người, nhìn không rõ mặt mũi cũng như số lượng đang chậm chạp tiến tới.
Một tên thủ lĩnh cũng đã nhìn thấy toán quân trước mặt, cao giọng thét gào kêu gọi tập trung.
Đám thủ binh nhanh chóng nâng lên cung nỏ, lắp tên, chuẩn bị theo hiệu lệnh của thủ lĩnh xạ bắn.
- Phóng! - Tên thủ lĩnh phất tay ra hiệu.
Ngay lập tức mưa tên từ trên quan ải bắn xuống bên dưới.
Mũi tên bị nước mưa cản lại, cùng tầm nhìn của cung tiễn thủ bị ảnh hưởng rất nhiều nên độ chính xác là cực thấp, mười thành với trúng được có 2-3 thành.
Tên thủ lĩnh thấy vậy cũng âm thầm chửi thề một tiếng, ra lệnh cho đám thuộc hạ thay tên, chuẩn bị xạ bắn thêm một lần nữa.
Nếu độ chính xác không cao thì lấy số lượng bù chất lượng.
Cứ như vậy, sơn ải binh bắn tên xuống không biết bao nhiêu đợt, phía bên dưới, quân Đại Việt gặp khó, tiếng kêu la vang lên khắp chốn:
- A! Đau quá! Ta trúng tên rồi!!
- Cứu mạng! Ta không muốn đánh nữa!
- !.
.
!
Chẳng biết bao lâu, quân Đại Việt liền không chịu được nữa, lục đục rút lui.
Đám thủ vệ binh thấy vậy liền thở ra một hơi, sau thì nhìn nhau cười ha ha một tiếng, nói đám binh này đúng là đủ phế vật.
Từ đằng xa nhìn thấy tất cả, Lưu Khánh Đàm cũng phải xấu hổ lấy tay che mặt.
Không phải bởi vì bộ binh bị đánh lui mà xấu hổ.
Hắn là vì nhìn đám người dưới diễn trò mà xấu hổ.
Đám binh lính trở về, miệng cười toe toét hướng Lưu Khánh Đàm báo cáo:
- Đại nhân! Bọn ta là kiếm được rất nhiều mũi tên rồi!
Vừa nói, bọn hắn vừa lấy dây thừng kéo đám người gỗ mặc giáp trở lại!
Không sai, đám binh vừa mới tiến đánh Sơn ải tất cả đều là một đám người gỗ được mặc giáp, được bộ binh dùng sào tre dài nâng lên, đẩy về phía trước hứng đạn.
Người gỗ được làm từ đầy đủ các thể loại mà bộ binh có thể tìm được, từ rơm rạ, tre nứa bó buộc lại, hay thậm trí là bằng khúc gỗ mục cũng không chê, đằng sau lưng luồn cắm lấy một cái sào dài, tuỳ trọng lượng mà sẽ có từ 2-3 người nâng lên một con!
Mưa gió khiến cho chục mét bên ngoài là không thể nhìn thấy rõ mặt mũi của đối phương ra sao, việc nhầm người gỗ với người thật là điều dễ hiểu.
Còn tiếng kêu la sao?
Tất cả đều là diễn viên lồng tiếng!!!
Lưu Khánh Đàm khoé miệng giật giật!.
Con mẹ nó! Ngươi nói công ải chính là như thế này?!
Hắn quay lại nhìn Trần Kình đang cố nhịn cười đứng bên cạnh, cười khổ nói:
- Trần tráng sĩ, bộ binh làm như thế đã được chưa?!
Trần Kình gật đầu một cái, xong có chút ấp úng, lựa lời để mà nói:
- Bộ binh là làm rất tuyệt!.
thế nhưng là!.
có thể tăng thêm cảm xúc trong lời nói có được không? Thật sự!.
có chút hơi giả, tăng thêm chút bi phẫn, bất lực, uất hận nữa thì hoàn hảo!!!
Lưu Khánh Đàm sắc mặt đen kịt, trong lòng chửi thầm
“Con mẹ nó, đám lính của của ta là binh nghiệp xuất thân, không phải kịch sĩ, con hát!.
”
Trần Kình tất nhiên cũng chẳng yêu cầu quá mức, hắn nhìn đám người một vòng rời cười nói:
- Các anh em nhanh thu lại mũi tên, nghỉ ngơi một hồi rồi chúng ta quay lại, đùa chết đám Ma Sa quân ngu xuẩn!!
Cứ như vậy, màn kịch được diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần, đám thủ vệ liên tục bắn tên, tay cũng có chút mỏi nhừ, miệng cắn răng chửi:
- Mẹ kiếp, đám người này rốt cuộc là có bao nhiêu người?!
!.
Mặc kệ ngoài Sơn ải đánh nhau rất là “quyết liệt”, Nhân Tông Bệ Hạ lúc này tương đối an nhàn.
Bệ Hạ ngẩng đầu, nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống nền đất, thần sắc đăm chiêu không hiểu là đang nghĩ gì!
Ách!
Thật ra là Bệ Hạ hắn không nghĩ gì cả!.
Hẳn chỉ là thử xem hôm nay là có hàng hoá gửi tới hay không mà thôi!
Dẫu biết cuộc đời là những chuyến đi dài, nhưng sau chuyến đi này, hình tượng của Nhân Tông Bệ Hạ e rằng ha ha!
Cầm trong tay bát cháo trắng, đây là bát cháo cứu khổ cứu nạn, cuộc đời Bệ Hạ chưa từng ăn bát cháo nào ngon đến như vậy!
Phan Điền cùng Vũ Cát Đái cũng đang đứng bên cạnh, xì xụp ăn cháo, lão Phan nhanh chóng đánh một hơi sạch banh rồi quay đầu hỏi Nhân Tông.
- Bệ Hạ, chỗ lương thực này là làm sao mà có được vậy?!
Nhắc lại chuyện này, lão Phan cho đến thời điểm hiện tại vẫn như người trong mộng, chuyện phải nói đến là từ đêm hôm trước.
Sau một ngày một đêm phấn chiến căng thẳng cùng với đám phản tặc, khi ra lệnh dựng xong chiến lũy tạm bợ, Phan Điền toàn thân đã mệt lả người.
Rỗng bụng, kiệt sức, Phan Điền cảm thấy bản thân là cần phải ngủ một giấc, tranh thủ nghỉ ngơi, chợp mắt một lúc để quên đi cơn đói bụng cồn cào.
Nào ngờ chưa được bao lâu, hắn liền bị Nhân Tông cho người dựng dậy.
Nhân Tông Bệ Hạ ra lệnh cho hắn lén lút vận chuyển lương thực ra phía hậu quân, đừng để cho quân địch phát giác.
Lão Phan lúc đó nghe vậy liền mộng bức, mở miệng hỏi Bệ Hạ, lương thực ở đâu?
Nhân Tông thần bí không đáp, khoé miệng hơi nhếch lên chỉ lên trên trời, lão Phan cũng ngẩng đầu nhìn theo thì thấy từng bao, từng bao lương thực đang lơ lửng trên không, hướng chỗ hắn hạ xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng khi đó, Phan Điền kinh động như gặp thiên nhân, mẹ kiếp cuộc đời của hắn chưa từng thấy chuyện gì thần kì đến như vậy.
Vận lương cũng có thể vận theo kiểu này sao?!
Quả nhiên có thực mới vực được đạo, trong tay có lương lòng liền không hoảng hốt.
Vừa thấy có lương thực, cả Đại Việt quân sĩ như được đầy máu hồi sinh.
Tinh thần phấn chấn tiếp lấy những bao hàng đang hạ xuống, nhẹ nhàng cẩn thận như ôm lấy tình nhân.
Những khu bếp dã chiến được mở ra ở hậu phương, từng nồi cháo mang theo hi vọng của đám binh lính được nấu cẩn thận.
Sau trận chiến đêm trước, Nhân Tông quân đội số chết số bị thương nhiều đến không xuể, còn có thể chiến đấu được Bệ Hạ gom lại cũng chỉ khoảng gần 1000 người.
Bệ Hạ hắn ra lệnh, 1000 quân phân chia ra làm hai
nửa, một nửa đằng trước tăng cường cảnh giới, một nửa ở phía sau thì tiến hành vận lương cùng nấu cháo cho ba quân chiến sĩ, kẻ nào ăn xong thì tiến ra thay ca trực cho người khác vào ăn.
Cứ như vậy, một bữa ăn đêm giản dị nhưng lại vực lên tinh thần của toàn quân.
Trở lại thời điểm hiện tại, khi nghe Phan Điền đặt câu hỏi, Nhân Tông chỉ thần thần bí bí đáp lại
- Ngươi chỉ cần biết chúng ta là có đồng minh, chúng ta bản thân không đơn độc là đủ!
Phan Điền nghe xong liền không hỏi nhiều nữa, lòng hắn nghĩ hẳn là Bệ Hạ đã có tình toán, sắp xếp từ trước, vậy nên vạn sự đều an tâm!
“Thì ra mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Bệ Hạ!”
Lão Phan quăng về phía Nhân Tông ánh mắt khâm phục, Bệ Hạ ngạo kiều né đi, coi như không thấy.
Nhân Tông Bệ Hạ mà nghe thấy tiếng lòng của lão Phan thì khuôn mặt già nua của phải xấu hổ đỏ chót, Bệ Hạ hắn không muốn nói bởi vì kì thật hắn cũng chẳng biết gì hết cả, chỉ biết là Đỗ tiểu tử đang ở rất gần hắn mà thôi.
Nhân Tông nội tâm có chút thở ngắn than dài, hắn đứng lên nhìn ra ngoài cửa, nhìn bầu trời u ám, nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử, lần này mạng ta liền giao cho ngươi rồi!
!.
Ở cách đó khỏi xa.
Sau khi trải qua hành trình khó khăn để có thể đi qua được con đường mòn trơn trượt, Đỗ Anh Vũ cũng đoàn người phía sau cuối cùng cũng bước xuống được vùng thung lũng.
Vì con đường này hiểm trở, mỗi lần chỉ có thể vài chục người đi một lượt, thế nên Đỗ tiểu tử đã sớm ra lệnh cho toàn quân chia nhỏ thành từng tốp, lén lút xâm nhập từ đêm hôm trước, nay cuối cùng cùng thì tiểu công tử cũng đã đến, cả đám người đợi sẵn đều tiến lên hướng về hắn đợi lệnh.
Đỗ Anh Vũ ngoái đầu nhìn lại con đường độc đạo thon hẹp một hồi rồi quay đầu nói với Tô Hiến Thành:
- Tô huynh, con đường này hệ trọng thế nào ta là không cần phải nói, mọi sự ở đây ta giao lại cho huynh!
Tô Hiến Thành không nhiều lời, nghiêm nghị gật đầu, thân hình gã thư sinh lúc này cũng thẳng tắp, chuẩn bị một trăm phần trăm tinh thần cho trận chiến đầu tiên của mình.
Không chỉ Tô Hiến Thành, Đỗ Anh Vũ cũng quay đầu nói với từng người về nhiệm vụ của họ, trịnh trọng nhắc nhở lại một hai.
Chẳng mấy chốc đám người liền tản ra, lẩn khuất rồi biến mất trong màn mưa.
Tất cả những việc vừa diễn ra đều lọt vào mắt đám trinh sát của Ma Sa động, khi thấy đám người tách ra, cả đám liền chia nhau ra bám theo từng nhóm người của Đỗ Anh Vũ, tiếp tục quan sát, chỉ phân công cho một tên trinh sát trở lại báo tin.
Khi tin được báo về đến tai của Nguỵ Bàng, hắn ngưng lại trạng thái nhắm mắt dưỡng thần, trên miệng tiếu dung lồ lộ:
- Một đám công tử, tiểu thư? Ha ha! Tiếp tục bám theo, xem lũ chuột này muốn làm gì?!
Tên trinh sát chắp tay nhận lệnh rồi nhanh chóng lui ra, Nguỵ Bàng đứng dậy, đưa tay ra sau lưng, liếc mắt hướng về phía thiếu niên đầu trọc đang lẳng lặng đứng đó, lạnh giọng ra lệnh:
- Nếu bọn hắn muốn đi tìm Hoàng Đế, hơi thả cho bọn hắn đi vào, hiểu rồi chứ?!
Thiếu niên gật đầu nói đã hiểu, rồi cũng rút ra ngoài.
Bỏ lại lão Nguỵ đơn côi trong đứng lều trướng.
Trận chiến này tới là sớm hơn hắn nghĩ.
Nhưng cũng chẳng làm sao cả, cho đến thời điểm hiện tại thì mọi chuyện vẫn đang nằm trong tầm tay của hắn!
Cùng lúc đó ở một nơi khác.
Công Đàm đứng cạnh bên Đỗ Anh Vũ, đảo mắt nhìn hai bên một vòng rồi cúi đầu, thấp giọng nhắc nhở:
- Công tử, là có người bám theo chúng ta nãy giờ!
Đỗ Anh Vũ mỉm cười, vuốt xuống một mặt nước, rồi ngẩng đầu lên nói:
- Bám theo là tốt, ta còn đang sợ bọn hắn là không bám theo đây này, ha ha, phải như vậy mới đúng theo suy đoán của ta!
Việc bọn hắn tập trung ở phía sau núi bị Nguỵ Bàng phát hiện, Đỗ Anh Vũ cũng đã đoán ra được.
Lão Nguỵ thì giả bộ không phát hiện ra.
Đỗ tiểu tử cũng giả bộ không biết là đã bị phát hiện ra.
Nhân sinh như kịch, tất cả nhờ diễn kĩ.
Cả hai đều đang đào hố chở đối phương nhảy vào!
Lần đầu tiên Tây Bắc Đệ Nhất Nhân cùng Thăng Long Tiểu Thái Tuế va chạm.
Để xem ai kĩ càng cao một bậc!