Đối với toà viện tử này Phạm Quyên tương đối hài lòng.
Rộng rãi thoáng đạt, lại gần chợ gần chùa.
Nhưng đối với người sống trong căn nhà này thì lại không!
- Chồng với chả con! - Phạm Quyên lẩm bẩm.
Đỗ Tướng mới nhậm chức, địa vị mới, trách nhiệm mới.
Vì để nhanh chóng bắt kịp công việc nên hắn thường xuyên phải đi sớm về hôm.
Làm việc tăng ca, thi thoảng còn phải dự tiệc ngoại giao quan hệ.
Đỗ Anh Vũ thì ở lại biệt viện cùng Lý Kế Nguyên, hắn lấy lý do đang trong giai đoạn quan trọng, ở lại bên cạnh sư phụ để tiện cho việc học tập.
Từ lúc chuyển khỏi Quách Gia đến giờ, tiểu tử này hắn còn chưa từng ghé về đây một lần, một mực đi biền biệt.
“Tiểu quỷ kia một thời gian nữa không về, ta liền giết đến tận nơi tóm hắn về.” Phạm Quyên trong lòng hậm hực.
Hai kẻ vô trách nhiệm vứt lại căn nhà lớn như thế này để một mình nàng lo liệu.
Đang trong lúc chỉ đông chỉ tây, sai bảo đám hạ nhân thu xếp đồ đặc, bỗng từ xa ngoài cổng có một cái đầu nhỏ thò vào thu hút sự chú ý của nàng.
Nàng nheo mắt nhìn kỹ xem đó là vật gì.
Đứng ngoài cổng là một tiểu nương tử khuôn mặt bầu bĩnh, hai má tròn như bánh bao đang giương mắt tò mò ngó ngó vào bên trong viện tử.
Lúc ánh mắt nhìn đến Phạm Quyên thì giật mình rụt đầu lại.
- Tiểu cô nương, đến đây.
Phạm Quyên cảm thấy thú vị, hướng về cái đầu nhỏ vẫy vẫy.
Ách, bị phát hiện rồi!
Lê Xuân Lan cảm thấy bản thân mình núp rất kỹ rồi, vậy mà vẫn lộ.
Nàng vừa đi học về, thấy kế bên cho người chuyển tới liền tò mò ngó vào xem, ai ngờ chưa được vài giây liền bị phát hiện.
“Không được nàng là người lạ.
Không được đi theo người lạ.”
Lê Xuân Lan thầm nhủ.
.......
- A di, cho ta chén nước trà, ta có chút nghẹn.
Lê Xuân Lan hai tay cầm bánh ngọt, trong mồm vẫn còn đồ ăn, vừa nhồm nhoàm vừa nói:
Phạm Quyên cũng vội vàng rót nước đưa cho nàng uống, tay còn không ngừng xoa lưng cho nàng, sợ nàng nghẹn.
- Từ từ thôi, a di vẫn còn.
Uống được ngụm nước cứu nạn, Lê Xuân Lan cảm thấy bản thân như vừa từ cõi chết chở về, nàng nhìn Phạm Quyên cười nói:
- A Di làm đồ ăn thật là ngon, giống như mẹ ta vậy.
Vừa nhắc đến mẹ, mắt nàng lại rơm rớm nước mắt:
- Mẹ...mẹ ta....ta nhớ mẹ ta lắm.
Nói xong liền bật khóc.
Phạm Quyên thấy vậy mẫu tính liền tràn lan, ôm nàng vào lòng an ủi:
- Đừng khóc, không sao...
“Đứa nhỏ này thật khổ, nhỏ như vậy đã mất mẹ rồi” vừa an ủi nàng vừa nghĩ.
Sau một hồi khóc lóc, tiểu cô nương lấy tay dụi mắt, ngại ngùng nói:
- Xin lỗi A Di, thấy a di ta liền nhớ đến mẹ nên....
- Không sao, a di hiểu mà - Phạm Quyên cười hiền lành, lấy tay xoa đầu tiểu cô nương.
Lê Xuân Lan một mặt híp mắt hưởng thụ, luôn miệng kêu mẹ ta cũng hay xoa đầu ta như vậy.
Một màn này nếu để người lạ nhìn thấy thì sẽ coi đây là một đôi mẹ con.
Nhưng Lê Nghi Phượng khỏi phải người lạ.
Nàng hơi hắng giọng một cái làm tiểu cô nương giật mình
- Tỷ tỷ - Lê Xuân Lan chột dạ kêu lên.
Lê Nghi Phượng lườm nàng một cái rồi rất lễ phép hành lễ với Phạm Quyên, từ tốn nói:
- Chưa được phép của phu nhân, Nghi Phượng đã tiến vào thật thất lễ, mong phu nhân đừng trách.
“Thật là một xinh đẹp cô nương.” Phạm Quyên nhìn thấy Lê Nghi Phượng liền ngạc nhiên, sau đó lắc đầu cười nói:
- Không trách, không trách....tiểu cô nương, nàng đây là muội muội của ngươi?
- Muội muội nghịch ngợm, để phu nhân thêm phiền, ta là tới đón nàng về.
- Không phiền, không phiền, nàng thật đáng yêu, ta rất thích nàng.
Phạm Quyên tủm tỉm nhìn hai chị em.
Người em thì lạnh lợi đáng yêu.
Người chị thì xinh đẹp lễ phép.
Thật là làm cho người ta yêu thích!
.....
Từ biệt Phạm Quyên, Lê Xuân Lan như rùa rụt cổ bẽn lẽn theo chị mình trở về nhà
- Tỷ tỷ, ta....
- Không cần phải nói, lát chép phạt 1000 lần từ nay ta không la cà! - Lê Nghi Phượng lạnh băng phát quyết.
Lê Xuân Lan nghe xong liền giật mình sửng sốt, sau đó thì khóc lóc kêu gào, luôn miệng kêu không muốn!!!
Một đường về Lê Phủ, nàng vừa đi vừa khóc.
Phạm Quyên đứng từ xa chứng kiến hết thẩy, trong lòng trào dâng cảm xúc.
“Thật muốn có một đứa con gái!”
“Không được rồi...động tâm rồi!”
“Tối nay về phải bảo phu quân giúp một tay mới được.”
Buổi tối hôm đó, Đỗ đại nhân tan tầm về, cả người mệt muốn đứt hơi.
Nhưng vì tương lai hắn phải tiếp tục cố gắng.
Phờ phạc tiến vào nội viện, thấy đèn đuốc tối om, Đỗ Tướng tiến vào mở cửa, cao giọng gọi:
- Phu Nhân, ta đã về! Ách!!!
Phạm Quyên: :”>8-.