Những ngày hè nóng bức tại Quảng Tây đã đi qua, thu đến mang theo từng trận khí lạnh, thổi những lớp lá vàng óng ánh rơi rụng lả tả khắp nền đất, bao phủ thành những tầng lá dày đặc.
Cái tiết trời mát mẻ này thật sự là quá dễ chịu, thật chỉ khiến cho người ta muốn chìm đắm trong giấc ngủ, hận không thể cùng chăn ấm nệm êm triền miên đến thiên hoang địa lão.
Người phong kiến thói quen dậy rất sớm, giờ Mão là rời giường đi làm việc, Đỗ Anh Vũ xuyên đến cổ đại cũng ngót nghét gần 10 năm thế nhưng hắn là không theo được cái cách sống đó.
Chẳng biết là vì thói quen của người hiện đại vẫn còn hay là tật xấu của giới công tử thượng lưu hoặc cũng có thể vì để bù đắp cho bản thân sau chuỗi ngày chiến sự gian khổ, Đỗ tiểu tử tự cho phép bản thân nghỉ luyện đao vài ngày, đánh chết cũng không dậy.
Quần tụt nửa mông, nằm sấp trên giường, đầu nghiêng sang một bên, dúi dụi vào bộ ngực căng phồng thấp thoáng của Mia, một chân còn gác lên đùi nàng, cánh tay xấu xa vươn ra choàng quanh eo nàng, nhìn tựa như một con lười ôm lấy cái cây ngon ngọt, hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương, tướng ngủ thật rất xấu.
Phía còn lại của chiếc giường lớn, Hoa Nương bị hắn kéo chăn thì cảm thấy lạnh, mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, nhìn sang cạnh bên thì thấy cái dáng nằm ngủ của hai con người này, lòng vừa buồn bực vừa tức cười.
Nàng bất giác cúi xuống nhìn ngực của mình ẩn hiện dưới lớp áo yếm đỏ, quy mô cũng phổng phao không tệ, thế nhưng nếu là phải so với Mia thì đúng là không cùng một đẳng cấp, hỏi làm sao tên tiểu sắc lang kia lúc ngủ vẫn bị hút chặt sang bên ấy.
Khuôn mặt xinh đẹp cau có lại, nàng giơ lên chân ngọc, đạp vài phát vào mông thằng nhóc kia cho bõ ghét, sau thì chẹp chẹp cái miệng, bàn tay lơ đãng uốn sợi tóc của mình cong lại, khều khều lỗ tai kẻ đối diện khiến Đỗ Anh Vũ trong cơn mê mặt mày nhăn nhó, bất giác xua tay đẩy nàng ra.
Hắc hắc!
Thú vui tao nhã trêu trọc tiểu công tử Hoa Nương sao có thể ngưng, hắn càng đẩy nàng càng chọc, được một lúc thì thiếu niên đã nhịn không nổi, từ bên trong tòa núi đôi phá phong ấn mà ra, hắn nghếch đầu lên, mắt mũi vẫn tèm nhèm nhắm tịt tại, có chút bực bội nói:
- Tiểu hồ ly, muốn làm phản sao?
- Ta làm phản thì thế nào! - Hoa Nương ưỡn ngực thể hiện phong thái bản cung không sợ ngươi.
Đỗ Anh Vũ mặc dù ngái ngủ nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết mình đánh không lại con hàng này, nàng ta không phải là A Tiễn, hắn là không bắt nạt được, vậy nên cách tốt nhất chính là...
Mặc kệ!!
Để nàng chơi chán rồi thôi!
Không nghĩ nhiều, hắn lại xoay người, điều chỉnh tư thế rồi nằm xuống, có điều khi hạ cánh hắn lại có cảm giác bản thân vồ hụt.
???
What?!
Người đâu?
Trợn mắt nhìn sang thì thấy Mia đã lách người sang một bên từ lúc nàu chẳng hay, nàng nhẹ nhàng tránh đi khỏi ma trảo của hắn, cả người cuộn lại trong chăn thành một con sâu đo to bự.
Vốn nàng là đã sớm tỉnh từ lâu, nhưng vì không muốn khiến tiểu công tử thức giấc nên mới phải để nguyên tư thế cho hắn ôm thoải mái, không dám động đậy, hiện tại có cơ hội tốt, nhân lúc Hoa Nương thu hút sự chú ý của Đỗ Anh Vũ, “thánh nữ” vội vã chỉnh lại trang phục, nghiêng người sang một bên, kéo chăn trùm kín đầu, ý đồ rõ ràng là tử thủ không ra.
Đỗ Anh Vũ nhìn hành động của Mia, rồi liếc xéo về phía Hoa Nương, thấy tiểu hồ ly nhe răng cười ranh mãnh liền biết đây là hai nữ nhân này thông đồng cản trở hắn.
Quay lại về phía Mia lúc này đã cuộn mình thành một cái bánh cuốn, hắn nở một cười gian, cúi đầu trêu chọc nàng, hướng vào trong chăn thì thầm:
- Mia! Xoay người cũng vô ích, ta ngoài thích ngực thì còn thích cả Mông!!!
Trong chăn, con sâu Mia nghe vậy thì hơi run lên một chút, mặt đỏ như gấc, nhưng vẫn lắp bắp nói vọng ra:
— QUẢNG CÁO —
- Cuộn...!cuộn thế này, không...!không lộ được mông!
Ách!
- Ha ha! - Hoa Nương nhìn khuôn mặt đần độn của Đỗ Anh Vũ lúc này thì không nhịn nổi, che miệng cười giễu hắn.
- Cô nàng ngốc này cũng phản rồi! - Liếc xéo sang bên chỗ Hoa Nương đang một mặt trêu tức, Đỗ Anh Vũ nheo mắt lại, nghiến răng nói:
- Tiểu hồ ly, là ngươi dạy nàng chống đối ta?!
Hoa Nương lắc lắc cái đầu, rồi tựa như bách biến hồ ly, đầu nàng nghiêng nghiêng tạo thành góc 45 độ, chớp chớp đôi mắt tròn to, bộ dạng vô tội, xinh đẹp duyên dáng ỏn ẻn đáp:
- Công tử, là nàng tự học...!không thể cái gì cũng chiều theo công tử được, sẽ nhanh bị ngài chán ghét!!
Con mẹ nó!
Đỗ Anh Vũ nghe cái lý luận này thì chỉ có thể lặng câm.
Giường lớn ba người ngủ, Mia thì bộ dạng chính là thề chết không ra, còn Hoa Nương thì...!thôi bỏ đi, trừ khi nàng cho phép còn không thì Đỗ Anh Vũ không đủ bản lĩnh động vào nàng, hai cái gối ôm đều không thể dùng, Đỗ Anh Vũ mất hứng, không ngủ nữa!
Nửa giờ sau.
Đỗ Anh Vũ ăn mặc có chút tuỳ hứng, giao lĩnh trắng, khoác thêm một bộ cẩm bào trực lĩnh màu lam ngọc, tư thái buông lỏng, mặc cho Mia đang quỳ phía sau giúp hắn trải tóc.
Nàng bên ngoài tự xưng là Minh Giáo Thánh Nữ thế nhưng nơi này chỉ là nhỏ nhỏ một tiểu nha hoàn, Đỗ Anh Vũ càng sủng nàng thì nàng càng biết thân biết phận.
Thiếp thất Hoa Nương cũng đang tự mình trang điểm, so với Đỗ tiểu tử thì chỉn chu hơn rất nhiều, vẫn một bộ áo trắng váy đỏ yêu thích, tóc cột lại, búi cao để lộ chiếc cổ thon dài, dặm một chút phấn từ bột ngọc trai, thoa một chút son đỏ cũng đủ khiến khuôn dung tao nhã lẳng lơ của nàng thêm phần xinh đẹp yêu kiều.
Mẹ kiếp, nàng ta năm nay hẳn mới 15 tuổi đi, thế nhưng cái khí chất yêu mị họa thủy này tựa như là trong xương cốt tỏa ra, chỉ hơi lơ đãng liếc nhìn một cái thôi cũng đủ khiến nam nhân bình thường bị câu dẫn đến mất hồn phách.
Ưm...!nhưng hơi thiếu một chút, nếu nàng có thêm chút mascara nữa thì chính là tuyệt phối.
Đỗ Anh Vũ ban đầu không có chú ý nhưng về sau chợt nhận ra trên bàn trang điểm của Hoa Nương một chút bất thường, liếc mắt nhìn chiếc hộp trang điểm bằng gỗ còn rất mới của Hoa Nương, phía trên đó, biểu tượng con chim hạc đỏ son của Hồng Hạc Lâu lộ rõ mồn một.
“Lúc trước nàng đâu mang theo cái này?” Hắn trong lòng thắc mắc, nghĩ nghĩ một hồi liền quay sang hỏi thẳng:
- Hoa Nương, đây ngươi mới mua sao?!
Tiểu hồ ly lắc đầu, liếc xéo Đỗ tiểu tử một cái rồi ranh mãnh đáp:
- Không, là tiểu tình nhân của ngươi mang đến tặng cho ta, nhìn nàng ta hẳn là muốn làm dâu họ Đỗ lắm rồi, chỉ còn đợi ngươi ưm...!phát dục nữa thôi.
Nghe lời trêu ghẹo của Hoa Nương, Đỗ Anh Vũ đột nhiên thấy đau đầu, dùng ngón giữa cùng ngón cái day day hai bên thuỳ thái dương.
Con mẹ nó! Nàng ta làm sao cũng tới sao rồi?!
...
— QUẢNG CÁO —
Event
Từ bên trong tòa khách điếm tại phía Nam thành Hợp Phố, thiếu nam thiếu nữ song hành bước ra, rồi nhanh chóng leo lên chiếc xe ngựa đợi sẵn ngoài cổng.
- Xuất phát đi.
- Giọng nói trong trẻo từ bên trong xe vọng ra.
Gã đánh xe khuôn mặt không chút biểu tình, hệt như cái máy vừa nhận được lệnh liền thúc roi, chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh, rồi quét lá mà đi thẳng hướng về nội thành.
Toà khách sạn này ban đầu là Đỗ Anh Vũ ở, Tô Hiến Thành đến sau cũng ở tại đây, hai ngày trước đoàn người của Đỗ Anh Vũ trở lại Liêm Châu, hắn không trực tiếp vào trong thành mà không tiến về khu tạm cư của đám lưu dân Ung, Hoành xem xét tình hình trước, đến tối hôm qua mới lén lút trở lại.
Hợp Phố thành cũng không bị chiến hỏa ảnh hưởng quá nhiều, sau khi Hoàng Thành trở lại rất nhanh liền lập lại trật tự, vì số lượng lưu dân quá lớn, nếu mang hết vào bên trong nội thành rất có thể sẽ xảy ra biến loạn, vậy nên hắn là tạm thời cho đám người này tạm cư ở bên ngoại thành phía nam.
Lúc này, Mia cũng Tân Minh Giáo mới thể hiện giá trị của mình, so với một giáo hội thì nó càng giống như một tổ chức thiện nguyện cứu trợ nhiều hơn, đây cũng là bản ý ban đầu của Đỗ Anh Vũ.
Lúc này, tuyên truyền văn hoá đạo lý sáo rỗng còn không thực tế bằng một bát cháo nóng ấm bụng, dệt hoa trên gấm sao bằng đưa than ngày tuyết, dân là dĩ thực vi thiên, thời điểm khó khăn, ngươi cho bọn hắn lương thực, bọn hắn liền coi ngươi như trời.
Vì để tăng sức ảnh hưởng đến mới đám lưu dân này, Đỗ Anh Vũ trước đó còn không cho phép Hoàng Thành can thiệp, tất đều là Minh Giáo một mình bao hết, nhân lúc lòng người còn đang hoảng loạn mà gây dựng hình tượng, các dãy lều tạm nhanh chóng được dựng lên khiến nơi này hệt như một đại doanh trại, mà ở bên trong, người của Minh Giáo cứ định kì một ngày hai bữa, đến giờ là phát lương, việc ăn uống sinh hoạt khám chữa bệnh tất cả đều tại bên trong cái khu trại tập trung này.
Thánh nữ Mia nhiệm vụ là cứ đều đều hằng ngày trình diện, tựa như Hoa Hậu thân thiện đi hỏi thăm đám người, hỏi han quan tâm là phụ, để cho đám lưu dân khắc ghi rằng là ai đang giúp bọn hắn mới là chủ yếu.
Giúp người không để lại tên tuổi, vô tư không cầu báo?
Ha ha...!đừng đùa, điều đó rõ ràng không nằm trong từ điển của Đỗ Anh Vũ.
Nhiệm vụ của Minh Giáo chính là trước mắt ổn định đám người này lại, chờ Đỗ Anh Vũ trở lại để tiến hành bước thứ hai.
Nhân tâm rất phức tạp, nếu ngươi giúp đỡ bọn hắn quá nhiều sau một thời gian bọn hắn sẽ nghĩ đó là chuyện tất nhiên, khi ngươi không giúp đó nữa thì bọn hắn sẽ nghĩ là ngươi nợ bọn hắn.
Đỗ tiểu tử hiểu rõ điều này, nhàn cư vi bất thiện, hắn cũng không có thói quen nuông chiều nghèo nên ngay khi mùa mưa chấm dứt thì đám lưu dân này cũng phải bắt đầu làm việc.
Đối với đám người này Đỗ Anh Vũ trước mắt chính là dùng hình thức bao cấp thời xưa để quản lý, tất cả mọi thứ từ vật dụng sinh hoạt, lương thực thậm chí cho đến đất đai nhà cửa tất cả đều có định mức, được Đỗ Anh Vũ thông qua Minh Giáo ban phát đi xuống.
Tem phiếu sẽ được thay bằng mộc bài, có rất nhiều loại mộc bài khác nhau tượng trưng cho những thứ khác nhau mà đám lưu dân có thể được nhận, quan trọng nhất đương nhiên là mộc bài lương thực hay còn được gọi là “sổ gạo” trong truyền thuyết, một lần lấy lương thực người phát lương sẽ dùng dao khắc một vết lên trên mộc bài, một mộc bài sẽ có tác dụng trong một tháng, hàng tháng đến kì trăng tròn có thể mang đến để đổi.
Sau khi tuần tra một vòng, Đỗ Anh Vũ nhận thấy rằng cái khu tạm cư này đặt ở ngoại thành vẫn là chưa đủ, dù sao cũng sẽ phải đến lúc hắn đo đạc phân chia đất đai, để tránh gây xung đột với đám dân bản địa, Đỗ Anh Vũ suy nghĩ một chút liền đưa ra quyết định chuyển dịch bọn hắn dần xuống phía nam, tại nơi đó lập một cái ngư trường cùng cảng biển, hình thành một cái mô hình “Thị Trấn Nông Trường.”
Đây tất nhiên không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng hắn cũng cần chuẩn bị mọi việc từ sớm mới được, thời gian là không chờ người.
Thầm nhủ tròng lòng là vậy, Đỗ Anh Vũ ngồi trong xe ngựa khẽ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nhận ra bọn hắn là đang đi xuyên qua khu chợ trung tâm nội thành, hẳn rất nhanh liền có thể tới nơi.
Ở bên cạnh, thấy Đỗ Anh Vũ nửa ngày không nói chuyện, Hoa Nương có chút buồn chán, không giả bộ đoan trang hiền thục nữa, liếc sang bên chỗ hắn, giơ lên ngón tay thon dài chọc chọc cờ má hắn, nhếch miệng cười nói;
- Sao vậy, lại bắt đầu tương tư ả họ Lê đó rồi hả?
Đỗ tiểu tử nghe xong liền giật mình ngơ ngác quay sang, tiểu hồ ly thì nghĩ rằng hắn có tật giật mình, lập tức trề môi, tỏ ra giận dỗi đáp:
- Nói cho ngươi biết, mặc dù ta là thiếp thế nhưng ta tuyệt không chấp nhận ả ta là chủ mẫu, ngươi sau này cưới ai cũng được, nhưng không cho phép cưới nàng ta...
Nghĩ nghĩ thêm một chút, nàng tại chỗ bổ sung thêm:
— QUẢNG CÁO —
- Cũng không cho phép cưới Quách cô cô của ngươi cùng ả hồ ly Nhật Bản! Cấm tiệt!!
- Ngươi nói lung tung cái gì thế, lại lên cơn điên rồi sao? - Đỗ Anh Vũ khuôn mặt bất đắc dĩ, lập tức gạt phắt đi.
Hoa Nương nheo mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, Đỗ Anh Vũ thì lơ đãng lảng tránh đi, tiểu hồ lỳ này nào có để yên, lập tức dùng hai tay áp lấy hai bên má của Đỗ tiểu tử, giật phắt trở về, tạo thành tư thế đối diện mặt đối mặt.
Con mẹ nó, tiểu nương tử này hôm nay là đến tháng sao?!
- Ngươi...!nhanh buông ra, không ta liền hô ngươi phi lễ!!! - Đỗ Anh Vũ hoảng hốt lắp bắp.
Trông thấy biểu lộ của tên này, Hoa Nương nhịn không nổi phì cười, rồi từ từ buông tha cho hắn.
Chỉ có điều trước đó nàng thoáng lộ vẻ nghiêm túc, hướng về Đỗ Anh Vũ trầm giọng nói:
- Ả họ Lê, ngươi là nên cẩn thận, nàng ta không đơn giản đâu?
Vài tháng trước, Hoa Nương cũng từng bị người âm thầm thăm dò, thậm chí còn từng bị ám toán, mà tình cờ ngày đó cũng là thời điểm hai chị em Lê Nghi Phượng đến Đông Hải, bảo việc này không liên quan đến nàng ta Hoa Nương đánh chết cũng không tin.
Nhắc đến Lê Nghi Phượng thì Đỗ Anh Vũ thật có chút đau đầu, hắn không có bài xích nàng ta, thế nhưng...!Lê Nghi Phượng không phải là người của hắn, chính là nhân tố không ổn định, mà những việc hắn làm ở phương Bắc là không được truyền ra bên ngoài, vậy nên càng ít người biết thì càng tốt.
Thẫm chí đến cả Tô Hiến Thành hắn cũng phải lừa gạt, chỉ đến lúc họ Tô sang đây mới có thể biết rõ ngọn ngành, tiền trảm hậu tấu kiểu này cho Tô thư sinh hết đỡ.
Hiện tại Lê Nghi Phượng cũng ở đây, không tránh được trường hợp nàng đã phát giác điều gì đó, lúc này hắn muốn ngăn lại cũng đã muộn.
Giết người giết khẩu? Đương nhiên không thế nào rồi!
Đỗ Anh Vũ lúc này tạm thời chỉ biết đến đâu thì tính tới đó, tuỳ cơ mà ứng biến vậy.
Trong lúc hắn bận suy nghĩ thì xe ngựa bất chợt dừng lại, Công Đàm bên ngoài hướng bảo bên trong thông báo cho Đỗ Anh Vũ biết rằng bọn hắn đã tới nơi.
Vén lên tấm màn che, Đỗ Anh Vũ thoăn thoắt nhảy ra khỏi xe ngựa, rồi ngẩng đầu nhìn Hợp Phố Huyện Phủ Nha trước mắt.
Đập vào mắt hắn lúc này là một tên thiếu niên thư sinh áo trắng đang đứng khoanh tay ngoài cửa, vừa nhìn thấy Đỗ Anh Vũ xuống xe thì từ từ tiến lại, tên này khuôn mặt cười như không cười, bản thân cố nén lại cảm xúc muốn đánh người, miệng nặn ra một nụ cười nho nhã, híp mắt nhìn tên tiểu tử phía trước mắt, nói nhàn nhạt nói:
- Ai da, không phải Đỗ sứ quân đây sao? Ngài cuối cùng cũng chịu trở về rồi hả?!
Thấy giọng điệu con hàng này âm dương quái khó vô cùng, hẳn ra rất bất mãn, Đỗ Anh Vũ trong lòng thờ dài một tiếng.
“Cuối cùng thì vẫn phải đối mặt!”
Rồi hắn từ từ ngẩng đầu lên, miệng nhoẻn cười khuôn mặt manh manh đưa tay nhỏ vẫy vẫy, vui vẻ đáp lại:
- Tô Tế Tửu, dậy sớm vậy?!.