Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com



Trên bầu trời trăng sáng vằng vặc, tròn như cái đĩa bạc treo lơ lửng tại thiên không.
Đột nhiên một trận gió lớn nổi lên, những hạt mưa bắt đầu nặng hạt, rơi xuống va đập vào sàn gỗ của khoang thuyền khiến nó phát ra những thanh âm lộp bộp tựa như đang có người dùng ngón tay gõ liên tục lên vậy.
Phía bên trong khoang thuyền, một đèn héo hắt được đốt lên, ánh sáng nhỏ bé của nó như đang cố gồng mình thắp sáng cái khoang thuyền này nhưng rõ ràng là vô dụng.
Đèn đặt chính giữa chiếc bàn gỗ tròn, chỉ đủ sức hình thành một cái ranh giới ánh sàng phân tách bốn người ở ra thành hai nhóm.
Một bên là Đỗ Anh Vũ khuôn mặt tươi cười cùng gã hộ vệ mặt cương thi ngàn năm không đổi của hắn, tay của Công Đàm chẳng biết là vô tình hay cố ý nhưng vẫn luôn đặt ở đốc kiếm cạnh bên hông, tại phía bên kia thì Phương Thiên Hoa giống như chẳng quan tâm đến chi tiết bất lịch sự này của hắn, sắc mặt nàng vẫn lạnh nhạt đưa mắt đánh giá Đỗ tiểu tử, thế nhưng gã to xác Thạch Bảo phía sau lưng lại không dễ dàng bỏ qua đến vậy, bộ dạng của hắn vẫn luôn hằm hè tựa như sắp cắn người đến nơi vậy.
Không thể không nói Phương Thiên Hoa ăn vận mặc dù sơ sài nhưng tướng mạo của nàng giống như cứu cánh cho tất cả, phẩm vị cao như Đỗ Anh Vũ cũng phải thầm gật gù khen nàng rất ưa nhìn.
Nước da hơi ngăm một chút, khuôn mặt không chút nào trang điểm càng khiến có các đường nét trên ngũ quan của nàng thêm phần tỷ mỉ rõ ràng, đậm nét nhu mì như nước của nữ nhân Giang Nam nhưng ánh mắt của nàng lại rất sắc lạnh tựa đao kiếm khiến Phương Thiên Hoa khuôn dung có chút đặc biệt, không phải kiểu nhu nhược quyến rũ như Lý Sư Sư mà từ nàng Đỗ Anh Vũ có thể nhìn thấy được phong phạm hiệp nữ ngang dọc giang hồ thời nay vậy.
Tóc nàng búi cao cột lại giản đơn, quần áo trắng đục cùng vải bố nâu kết hợp tạo thành hình tượng tầm thường vô vị, quanh thân nàng không có một chút óng ánh trang sức nào hết cả, thậm chí đến cả một cái trâm cài tóc cũng không có...
“Nữ nhân này thật sự hình tượng giống như một khổ hạnh tăng vậy!!” Đỗ Anh Vũ nghĩ thầm.
Trong lúc Đỗ Anh Vũ nhìn ngắm Phương Thiên Hoa thì bản thân nàng cũng đang đánh giá tiểu tử này.
Thời gian tại Quế Châu nàng cũng nghe ngóng được một số tin tức của chiến sự, cùng với một chút thông tin ít ỏi từ Lý Sư Sư trước đó khiến Phương Thiên Hoa trong lòng dấy lên một nghi ngờ phải chăng cuộc chiến lần này của quân Tống cùng người Tráng có chút gì đó liền quan đến vị Đỗ “đạo hữu” mà nàng đi gặp lần này.
Đến lúc ngược dòng xuôi nam, khi đi qua địa phận Quý Châu, bị một đám quân Tráng chặn lại, đương lúc chuẩn bị giao chiến thì đột nhiên có một lão nhân gia xuất hiện, lão nhìn cờ hiệu trên thuyền của nàng, quay sang hỏi nàng “có phải là người của Phương Lạp đến gặp một kẻ họ Đỗ?”
Đến thời điểm đấy thì Phương Thiên Hoa không còn chút nghi ngờ nào nữa, xác định Đỗ Anh Vũ cùng người Tráng là cùng một giuộc mới nhau, từ đó nàng mới chủ động đánh tiếng muốn hẹn gặp Đỗ Anh Vũ.
Đại sự của anh trai mình Phương Thiên Hoa tự nhiên biết rõ, nay lại biết Đỗ Anh Vũ cùng quân Tống cũng là kẻ địch, địch nhân của địch nhân liệu có phải là bạn hay không thì phải gặp mới biết.
Chỉ là...!trăm nghe không bằng một thấy, đến lúc nhìn thấy chân thân thì Phương Thiên Hoa không khỏi shock nhẹ.
Trước lúc đến Phương Thiên Hoa đã tưởng tượng Đỗ Anh Vũ là đủ kiểu dạng người, thế nhưng có nằm mơ nàng cũng không ngờ họ Đỗ lại chỉ là một thằng nhãi con.
Đúng là chuyện đùa, nàng lặn lội đường xa gập ghềnh khó nhọc tới đây chỉ để bàn chuyện với một tên tiểu tử còn chưa mọc lông?!
Nếu không phải bản thân tu dưỡng đủ tốt thì nàng ta hẳn là đã sớm ra lệnh quay thuyền đi về ngay lập tức tức rồi.

Vậy nên dù Đỗ Anh Vũ đã lên thuyền một hồi lâu rồi nhưng cho đến giờ nàng vẫn không có mở miệng nói chuyện, Đỗ Anh Vũ dường như cũng chẳng quan tâm, bộ dạng thì cứ nhơn nhơn, giống như đang chơi trò thi gan xem ai mất kiến nhẫn trước vậy.
Không khí đôi bên chưa đến mức giương cung bạt kiếm nhưng cũng tương đối căng thẳng, đến một lúc, Đỗ Anh Vũ hết kiên nhẫn, giơ hai tay lên trời tỏ ý hàng, miệng khì khì cười nói:
- Được rồi, không chơi nữa, ta thật chịu không nổi.
Cả người hắn ỉu xìu như quả bóng xì hơi, chẹp chẹp cái miệng, nhìn Phương Thiên Hoa mà nói:
- Phương nữ hiệp lặn lội đường xa đến đây gặp tiểu tử, vậy mà không thể đón tiếp chu toàn hơn, là lỗi của ta...
Miệng nhận lỗi những thái độ của tiểu tử này lại vô cùng qua loa khiến Thạch Bảo phía đối diện hừ lạnh một tiếng.
Phương Thiên Hoa lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, nói thật khi biết Ung Châu hiện tại trong tay người Tráng, nàng tự nhiên sẽ không xâm nhập vào sâu, không có tâm hại người nhưng tâm lý phòng người thì nàng luôn có, vậy nên điểm hẹn chính là nàng chọn, một lưu vực sông cách Ung Châu thành không quá xa là được.
Lần này vấn đề ngược lại đẩy ngược về phía Đỗ Anh Vũ, đối với một kẻ luôn ngờ vực mọi thứ như hắn thì việc gặp gỡ một đám người lạ hoắc tại một nơi không an toàn là tối kỵ, thế nhưng bất ngờ Đỗ Anh Vũ vẫn là lựa chọn đi đến điểm hẹn.
Hắn là nghĩ nếu đối phương đã lặn lội đường xa đến đây thì chút háo phóng này Đỗ Anh Vũ hắn vẫn là có.
Cho đến hiện tại thì vấn chưa có biến cố xảy ra chứng minh phỏng đoán đối phương không có ác ta đối với hắn là đúng.
Nữ nhân khẽ nhíu mày, đột nhiên nói:
- Tiểu công tử, ngươi...!thật là Đỗ Anh Vũ?!
— QUẢNG CÁO —
Event
Đỗ tiểu tử tự nhiên hiểu nghi hoặc của đối phương, không chút khó chịu, nhoẻn miệng cười đáp:
- Họ Đỗ tên Anh Vũ thiên hạ có rất nhiều, nhưng người dùng 10 phần thành ý muốn cùng Phương đại giáo chủ bàn chuyện thiên hạ e rằng chỉ có mình tiểu tử đây.
- Nhị Tông Chính Kinh...!ngươi làm sao mà có? - Phương Thiên Hoa nghiêm mặt hỏi tiếp.
Nhị Tông Chính Kinh chính là chỗ kinh thư mà Đỗ Anh Vũ, Hoa Nương từ miệng của Mia dịch lại, nói thật đấy có phải là kinh thư chuẩn mực hay không thì Đỗ tiểu tử không rõ, hắn cũng không có đặt chọn niềm tin, vốn nó cũng chỉ là cái lý do để bắt quàng quan hệ với Phương Lạp mà thôi, nay thấy việc đầu tiên Phương Thiên Hoa hỏi lại là thứ này, Đỗ Anh Vũ không nhanh không chậm đáp:
- Phương nữ hiệp hiểu lầm, Nhị Tông Chính Kinh tự nhiên ta không có...
- Không phải sao? - Phương Thiên Hoa lông mày cau lại.
Không chờ nàng kịp phản ứng, Đỗ Anh Vũ nhún vai nói tiếp:
- Chính Kinh thất lạc đã lâu, Cổ Giáo Ba Tư sau nhiều năm tự nhiên có sự thay đổi và phát triển, quảng nạp chân lý tứ phương cùng với việc Đại Thực quốc xâm lấn thế nên giáo lý cũng vì đó có chút thay đổi, vậy nên thứ mà ta muốn chia sẽ không phải là Chính Kinh...!mà là Tân Kinh.
- Tân Kinh?!
Nhìn đối phương bất ngờ, Đỗ Anh Vũ gật đầu, nghiêm mặt tiếp tục biên như thật, hắn nói:
- Ta có cơ duyên gặp được thánh nữ lưu lạc, được nàng truyền Tân Kinh, từ đó như mở mang một bầu trời mới, thề nguyện phục tùng Quang Minh, tuân theo lời dạy của Đại Minh Tôn phổ độ cứu giúp chúng sanh...
Phương Thiên Hoa gương mặt khẽ dịu xuống, phép thử của nàng Đỗ Anh Vũ xem như miễn cưỡng đi qua, vì nếu hắn hắn dám gật đầu thừa nhận thứ mà hắn mang tới là Chính Kinh, thì nàng có thể khẳng đường hắn tuyệt đối là phường dối trá.
Mà đã dối trá thì không nhất thiết phải bàn chuyện sâu thêm nữa.
Nếu đã có thể thành thật, hỏi Phương cũng không muốn cong cong cuốn cuốn thăm dò, nàng trực tiếp hỏi thẳng:
- Công tử muốn gặp đại ca ta là có mục đích gì?!
Đỗ Anh Vũ đặt tay lên ngực trái, chân thành nói:
- Không dám giấu Phương nữ hiệp, tại hạ từng có cơ duyên được Đại Minh Tôn báo mộng rằng, Phương giáo chủ sắp có đại sự, lệnh cho ta muốn ra sức trợ giúp hắn một phen, tiểu tử lại không quen không biết Phương giáo chủ, vậy nên mới viết thư dẫn tiến, hi vọng trước có thể kết một hồi thiện duyên, sau có thể cùng Phương giáo chủ cùng mang Thánh Giáo phát dương quanh đại, mang ánh sáng của Đại Minh Tôn phủ khắp thế gian...
Đỗ Anh Vũ giọng nói trầm bổng thao thao bất tuyệt, ánh mắt sáng ngời đầy vẻ sùng kính giống như một còn chiên ngoan đạo thực thụ, Công Đàm phía sau nếu không biết chuyện thì chút nữa cũng tin là hắn nói thật.
Thạch Bảo cùng Phương Thiên Hoa cũng dần dần nhìn về phía Đỗ Anh Vũ bằng con mắt khác.
Đỗ Anh Vũ sau cuộc chiến dài kỳ thì quần áo vải lụa của hắn đều đã rách nát hết cả, hắn hiện tại chỉ mặc một bộ quần áo vải đay màu xám thế nhưng cả người rất sạch sẽ, hình tượng cùng Phương Thiên Hoa cùng Thạch Bảo là có phần tương tự, thể hiện giá lý Minh giáo tôn vinh sự cần kiệm trong sạch.
Nếu đã có điểm tương đồng thì việc công thông cũng trở nên dễ dàng, Đỗ Anh Vũ một mực dựa vào cái gọi là thánh ý của thần linh, chân thành thể hiện thái độ muốn giúp đỡ Phương Lạp mà không mảy may quan tâm đến chút báo đáp nào cả, động cơ mục đích đều xoay quanh vấn đề giúp đỡ bản giáo phát dương Quang đại, cái yếu tố tâm linh siêu thực này vô tình cũng giải đi điều nghi hoặc của Phương Thiên Hoa bấy lâu về việc sao hắn biết Phương Lạp sắp làm đại sự.
Đáp án của Đỗ Anh Vũ chính là...
Hẳn đây chính là sự sắp đặt của thần linh đi.

Chân thành đã động được tâm linh, câu chuyện bắt đầu đi sâu đến những tình hình thực tế, Đỗ Anh Vũ thẳng thắn nói đến việc sẵn sàng chi viện cho Phương Lạp nếu hắn khởi sự.
Phương Thiên Hoa khẽ gật đầu nói cảm tạ, nàng cũng bắt đầu thử nhả ra một số vấn đề nếu Đỗ Anh Vũ thật muốn giúp sức thì có thể làm.
Chính là 2 thứ: Lương thực cùng quân giới.
Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi đáp sẽ cố gắng hết sức.
Hai người ngồi nói chuyện đến lúc bình mình, khi những ánh nắng ban mai đầu tiến xuyên qua các khe cửa sổ mà len lỏi tiến vào bên trong phòng.
Đỗ Anh Vũ mặc dù đã buồn ngủ đến díu cả mắt nhưng vẫn phải cố gắng tỏ ra tươi tỉnh, đứng lên đặt tay lên ngực trái, cười nói:
— QUẢNG CÁO —
Event
- Phương nữ hiệp, đã đến lúc tiểu tử phải đi rồi, những lời nói ngày hôm nay sẽ khắc trong tâm khảm, mong Phương nữ hiệp có thể trở về nói cho Phương Giáo Chủ biết rằng ở phương xa luôn có một người là đồng minh sẵn lòng giúp đỡ.
Phương Thiên Hoa cũng đứng dậy, lần đầu tiên nhoẻn cười, nói:
- Đỗ công tử khách khí rồi, công tử là quý khách của Phương gia, hi vọng chúng ta sau này sẽ có cơ hội đồng vai sát cánh.
- Ha ha, dưới ánh Quanh Minh nơi nơi cũng là đất của người, ai ai cũng là con dân của người, Đại Minh Tôn tại thượng tất sẽ có điều sắp xếp! - Quăng ra một cấu sặc mùi triết lý tôn giáo, Đỗ Anh Vũ quay người bỏ đi...!trước khi hắn nín không nổi nữa.
Mẹ kiếp, để cho một kẻ vô thần như họ Đỗ diễn cái vai kẻ sùng đạo này thật sự là làm khó cho hắn, giống như ngươi bắt một người bình thường phải đóng vai kẻ mắc bệnh trung nhị vậy, thật sự là ép người ta mà.
Vừa bước xuống thuyền, Đỗ Anh Vũ vươn vai, thoái mái hít lấy một ngụm không khí tươi mới ẩm ướt, cười cười quay đầu nhìn Công Đàm, nói:
- Chúng ta đi về.
Phía ngược lại, Phương Thiên Hoa cùng Thạch Bảo đứng cùng một chỗ trên thuyền, nhìn Đỗ Anh Vũ chủ tớ hai người rời đi, một hồi lâu sau họ Thạch mới lên tiếng:
- Thiên Hoa! Thằng nhóc này liệu có tin được không?!
Phương Thiên Hoa im lặng một hồi lâu, sau thì đáp:
- Không rõ, nhưng có thể khẳng định hắn không phải là địch, từ đầu đến cuối ta đều không cảm thấy hắn đối với chúng ta có ác ý...
- Là như vậy sao?! - Thạch Bảo gật gù, bản thân hắn cũng cảm thấy thằng nhóc này đủ chân thành.
Phương Thiên Hoa nhìn Đỗ Anh Vũ lúc này chỉ còn để lại một chấm nhỏ phía chân trời liền thở dài nói:
- Chở về thôi, chuyến đi này đã có kết quả, hắn xứng đáng để kết minh cùng chúng ta mưu sự!
- Thế nhưng hắn vẫn chỉ là một thằng nhóc à?! - Thạch Bảo trợn tròn mắt, ngập ngừng nói:
Phương Thiên Hoa giống như không thèm để ý, khẽ mỉm cười đáp:
- Nhưng đứa trẻ này sau lưng có thần linh!!!
Thật vậy, một đứa nhóc có thể khiến cho quân Tống điên đầu, có thể sớm biết được anh trai nàng phương xa khắp khởi sự, có thể cùng với người Tráng kết minh cùng nhau thì ngoài trừ việc sau lưng hắn có thần linh giúp sức, Phương Thiên Hoa nàng thật không có cách nào giải thích được.
Trực giác nữ nhân của nàng mách bảo tiểu tử này mai sau sẽ giúp đỡ Phương gia của nàng rất nhiều...
Mà trực giác của nàng xưa này chưa từng sai lầm.
...
Cùng lúc đó, tại bến cảng Khâm Châu.
Cảnh vật nơi này có phần kém nhộn nhịp hơn xưa nhưng người mua kẻ bán vẫn tấp nập vô cùng, dường như không có giấu hiệu nào của chiến tranh tại nơi này cả.
Dương Đoan Hoa giống như tận hưởng kì nghỉ, ngắm nghía khắp nới rồi đột nhiên quét mắt nhìn Quách Vân phía sau khiến tên này chột dạ, miệng nàng cười như không cười, nói:
- Quách tiểu tử, ngươi thật là giỏi nha, ở lại kinh thành làm quý công tử thì không chịu, lại chạy theo thằng nhóc kia đến nơi này đi buôn người, trở về lần này ta báo lại cho Thái Phó đại nhân, xem cha ngươi có đánh gãy chân ngươi hay không...
Quánh Vân nghe xong liền hoảng thành một đoàn, bày ra khuôn mặt đáng thương chắp tay cầu xin, nói:
- Hoa tỷ, tha cho ta đi!!
Dương bà điên tự nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy, nàng liếm môi, xoa xoa bàn tay, tiến sát lại gần Quách Vân, thủ thỉ nói:
- Lần này kiếm được bao nhiêu vậy?

— QUẢNG CÁO —
Event
Quách Vân trề miệng ra, thành thật khai báo:
- Nào có kiếm, ngược lại còn phải bỏ ra không ít, đám người này mang tiếng là bắt trở về nhưng Đỗ tiểu tử vẫn là muốn trả lương cho bọn hắn.
Vừa nói, hắn vừa chỉ tay về phía Ngô gia lâu thuyền, phía trên đó đang có vài trăm gã nam tử đang nơm nớp lo sợ không biết bản thân sắp bị đưa đi đâu.
Dương Quang Hoa tựa nhiên không tin, liền bổn cũ soạn lại, lấy cái chiêu mách cha để uy hiếp Quách Vân nói thật, Quách tiểu tử thề sống thề chết nói đó là thật, hắn nhìn quanh một vòng thấy không có người, nhỏ nhẹ tuôn ra mục địch Đỗ Anh Vũ phái hắn đến Quảng Châu lần này để làm gì...
Nếu Đỗ Anh Hậu công việc chính là kết nối với thương nhân thì Quách Vân nhiệm vụ là đi tìm người, chính xác là tìm những công tượng có tay nghề, mặc kệ là uy bức lợi dụ hay chặn đường bắt cóc, bằng mọi thủ đoạn phải kiếm đủ 200 công tượng trở về mở xưởng đóng thuyền cho hắn.
Nói đến đây Dương Đoan Hoa khuôn mặt liền nghệt ra, lập tức hỏi:
- Công tượng đóng thuyền Đại Việt ta cũng có, việc quái gì phải đi xa như vậy?
Quách Vân thật thà, gãi đầu đáp:
- Đỗ Anh Vũ hắn nói công tượng nước ta mạnh ở đóng thuyền nhỏ đi sông, thế nhưng muốn ra biển cần phải có thuyền lớn, mà hiện tại đóng thuyền biển khó nơi nào bì được với nước Tống, hắn còn nói cái gì mà công nghệ mới thì phải học tập tiếp thu để tự thân lớn mạnh...
- Vậy các người định mang bọn hắn về Yên Hưng thành sao? - Dương Đoan Hoa hỏi tiếp:
Quách Vân lắc đầu, đáp:
- Không, chúng ta là trở về Quan Lạn Đảo!!
Quan Lạn Đảo?!
Dương Đoan Hoa chớp chớp đôi mắt phượng, đương lúc muốn tiếp tục tra hỏi thì từ phía xa đột nhiên có tiếng người tiến tới quấy rầy hai người, ngẩng đẩu nhìn lên thì hoá ra là người quen.
Kẻ đến là một thiếu niên đầu trọc, ánh mắt đỏ ngầu như lang sói, hắn hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Quách Vân, chỉ trú mục tới Dương Đoan Hoa đứng đó, chỉ mũi mâu về hướng nàng, nghiến răng nghiên lợi nói:
- Nữ nhân, cuối cũng cũng gặp lại ngươi...
Dương Đoan Hoa thấy người quen thì khẽ mỉm cười , lúc lắc cái cổ kêu răng rắc, hời hợt nói:
- Đúng lúc ta cũng đang chán, ngươi lại muốn tới giúp ta tiêu khiển sao?
Quách Vân nhìn thấy không khí sặc mùi thuốc súng giữa hai người thì tự biết điều lùi lại phía sau, dùng ánh mắt thương hại nhìn Ma Lang, thầm nghĩ “là một thằng điên muốn đi tìm chết đây mà.”
Huynh đệ...!bảo trọng!!!
Cách đó không xa, tại trung tâm thành Khâm Châu, Lê Nghi Phượng cùng Trần Kình đang đi dạo, đồng thời đánh giá một số mẫu đất ở phía trung tâm huyện thành, đến một tiệm cầm đồ trương đối khang trang thì nàng dừng lại, chú tâm nhìn tổng quan một chút rồi gật gù, quay sang phía lão Trần nhàn nhạt nói:
- Trần Thống Lĩnh, ta muốn nơi này...
Trần Kình có chút ngạc nhiên hỏi lại:
- Lê tiểu thư, không đi xem thêm sao?!
Lê Nghi Phượng lắc đầu, khẳng định đáp:
- Không cần, nơi này là được, Hồng Hạc Lâu phân nhánh Khâm Châu sẽ xây dựng ở đây!!
Bản thân Lê Nghi Phượng cũng có những toan tính của nàng.
....


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!