- Này, mặt sắt, ngươi có đi đúng đường không vậy?
Vi Oánh Phi thúc ngựa đuổi theo theo Công Đàm, gọi với với theo.
Công Đàm dường như không để tâm đến nàng ta, vẫn thúc ngựa một mạch đi tiếp, băng qua một dải cao nguyên đất vàng, đến một đoạn đường khuất bị chia ra làm 2 ngả mới hơi dừng lại, híp mắt quan sát một lúc, rồi liền ngoặt lối bên trái mà đi, trước khi đi vẫn không quên báo cho nhóm người phía sau.
- Lối này.
- Này, người thật sự có biết đường không vậy hay là đoán mò không thôi? - Vi Oánh Phí đối với cái tên này có phần hết nói nổi, mẹ kiếp nửa ngày mới nặn ra được một chữ, vậy mà lúc đầu tiên nàng còn cảm thấy tên này thú vị.
Nàng bắt đầu cảm thấy chán ngán chuyến đi lần này.
Lúc trước, Vi Oánh Phi tại chỗ của Lưu Kỷ làm mình làm mẩy thực chất chỉ là làm dáng, việc Nông thị cùng Hoàng thị muốn động binh biến nàng là biết từ lâu, không tham dự một phần là vì lười biếng, bản thân nàng cũng tương đối thỏa mãn với thế cục hiện tại, và hơn hết chính là cảm thấy việc không mời mà tới thì có chút mất mặt!
Thật vậy!
Đủ mọi nguyên do khiến cho Vi Oánh Phi cùng Vi thị rời xa không lội cái vũng bùn này.
Không chỉ riêng nàng mà hầu hết các thị tộc khác đối với cuộc chiến lần này đều lựa chọn bàng quang đứng nhìn, lý do thì vô vàn, nhưng chung quy đều là cảm thấy việc hi sinh tộc nhân đổi lấy một thứ lợi ích phù phiếm có mĩ danh là độc lập tự chủ là không đáng, vùng đất của bọn hắn đa phần nằm ở phía Tây, người Tống cũng không có đả động gì đến, quyền tự chủ của bọn hắn vấn có đủ, thuế má nhân khẩu phải đóng thì càng là một câu chuyện cười, chỉ cần thỉnh thoảng giao nộp lên một ít nông sản liền được, vậy nên chẳng có lý do gì khiến bọn phải liều mạng chiến đấu cả.
Thế nhưng Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy lại suy nghĩ khác, không phải bọn hắn có tư tưởng bài ngoại mà cả hai người đều cho rằng đây chính kế hoạch lạt mềm buộc chặt, nước ấm hầm ếch mà Tống quốc dành cho bọn hắn bấy lâu nay, nếu cứ tiếp tục để yên như vậy thì cuối cùng cả vùng đất này biến thành của người Tống lúc nào không hay.
Nhìn theo thực tế thì hàng trăm năm về trước, lấy Tương Giang làm ranh giới thì người Hán bọn hắn đa phần chỉ ở mạn phía bắc tỉnh, dân Hán đều chỉ ở quanh quẩn hai vùng Quế, Liễu mà sinh sống, phía nam chỉ duy có thành Ung Châu làm địa điểm trao đổi hàng hoá giữa hai tộc mà thôi.
Lúc đó Quảng Tây mặc dù trên danh nghĩa là là một phần của trung nguyên nhưng đây vẫn là thiên hạ của người Tráng, bọn hắn nắm quyền lực bá chủ tại đây.
Để rồi khi Tống quốc thôn tính các nước khác tạo thành một thể thống nhất là Tống Triều ngày ngay nay, bọn hắn mở rộng giao thương đường biển, từ đó các chính sách di dân xuống phía nam ngày càng nhiều, đỉnh điểm chính là vào cái thời kỳ có một kẻ gọi Vương An Thạch làm cải cách, sau thì mượn lý do gây chiến với Đại Việt mà xua dân xuống đóng quân các nơi trong Quảng Tây, lập đồn điền doanh trại, trưng thu ruộng đất lân cận, nói là nhắm vào người Việt nhưng mơ hồ chiếm đất của người Tráng lúc nào không hay.
Cả Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy đều cảm nhận rõ ràng điều này, con sông thủa nhỏ của bọn hắn ngày nào hiện tại giống như không còn thuộc về bọn hắn nữa, cả hai người họ đều không muốn mặc cho việc này cứ thế tiếp diễn, bọn hắn chính là muốn giải phóng vùng đất của mình.
Chỉ là trên đời những kẻ ngu muội bảo thủ lại rất đông, mặc cho hai người này có tộc trưởng đi chăng nữa thì khi động chạm đến lợi ích cá nhân thì vẫn sẽ vấp phải rất nhiều ý kiến trái chiều của các tù trưởng của các nhóm thị tộc khác.
Thế cho nên cuộc chiến lần này, bọn hắn gần như chỉ sử dụng quân thân tín của mình chứ không quá mượn sức từ bộ tộc của mình.
Thân cô thế cô, lương thực hậu phương gần như không có, Vi Oánh Phi cho rằng việc hai người này chống lại con quái vật không lồ phương Bắc gần như cầm chắc thất bại, vậy nên nàng ta mới không tham gia, ấy chỉ là cho đến khi tình lang của nàng trở lại, nói với nàng hắn lần này cũng muốn tham chiến, hỏi nàng có theo hắn không hay không?
Trong mắt Vi Oánh Phi, Nguỵ Bàng một khi là thật sự muốn làm thì không gì có thể cản được hắn, không mất thời gian nghĩ ngợi quá lâu, nàng cũng nhập cuộc.
Lực lượng của nàng phân nửa đều ném cho Ngụy Bàng, số còn lại thì theo bản thân chặn giết quân cứu viện từ Bạch Châu của quân Tống, chỉ là nàng chậm một bước, lúc đến nơi thứ nàng thấy chỉ còn là một Bạch Châu tan hoang cùng lá chiến kỳ Phượng Hoàng tung bay phấp phới chướng mắt.
Từ lúc đó Vi Oánh Phi đối với chủ nhân của lá cờ này cảm thấy hứng thú, liền cùng tên mặt cương thi Công Đàm một đường lên mạn bắc, thử xem thằng nhãi con Đỗ Anh Vũ này rốt cuộc là kẻ như thế nào mà Nguỵ Bàng cũng coi trọng hắn.
Mãi miết suy nghĩ, đột nhiên thấy Công Đàm phía trước gìm lại cương ngựa, Vi Oánh Phi cùng theo đó mà dừng lại.
Trước mắt đám người là một đống tàn tích lửa trại, Công Đàm rất nhanh phi thân xuống kiểm tra, thấy tro tàn còn ấm, hẳn người đi không có xa, nhìn theo vệt bánh xe ngựa một đường chạy thẳng về hướng Tây, Công Đàm khẽ nhíu mày.
Vi Oánh Phi mang theo đám người truy đuổi hơn một ngày mới tìm dấu vết, lại thấy tên này đột nhiên lề mề liền khó chịu, mở miệng thúc dục:
- Sao vậy mặt sắt, còn không nhanh lên đường, không muốn cứu công tử nhà ngươi sao?
Công Đàm trầm tư một hồi rồi đứng dậy, một lần nữa phi người lên trên ngựa, nhưng hắn không có đi theo vệt xe ngựa là chạy một mạch xuống phía nam, hành động đột ngột này khiến Vi Oánh Phi mộng bức í ới gọi theo, hỏi hắn sao lại đi đường này.
— QUẢNG CÁO —
Công Đàm không ngoái đầu, lạnh giọng đơn giản đáp:
- Dấu vết là giả, có người cố tình làm ra!
- Ây, sao ngươi biết là giả?
- Vết hằn của bánh xe! đất nơi này không mềm, đã lâu không mưa bánh xe không thể hằn sâu như vậy.
Dứt câu, hắn không quan tâm đến nữ nhân phía sau nữa, gấp rút chạy về hướng phía nam.
Theo lộ trình này thì chỉ khoảng 1 ngày nữa Công Đàm liền đuổi đến Ải Côn Lôn.
!
Ải Côn Lôn, Nam Hùng Quan!
Dù là bất cứ cái là cái tên gì đi chăng nữa thì Đỗ Anh Vũ hắn cuối cùng vẫn là đến được cái ngọn đèo hiểm trở này.
Nơi này được xây từ thời Tần sau khi phương Bắc chiếm được Lĩnh Nam, qua nhiều nhiều triều đại đến thời Tống mới có danh là Côn Lôn Quan như hiện tại.
Tất nhiên Côn Lôn quan là không sánh nổi với Vạn Lý Trường Thành được xây cùng thời, cũng không cách nào so được với Hàm Cốc Quan hiểm địa phía Tây nhưng nơi này vẫn là một chốt chặn hiểm yếu che chắn cho các triều đại phương Bắc ở mặt phía nam.
Để mà so sánh thì nó cùng Ải Chi Lăng của Đại Việt địa thế rất tương đồng.
Sau mấy ngày đường xe mệt mỏi, đoạn đường sỏi đá rung lắc khiến Đỗ Anh Vũ cảm thấy toàn thân giống như tan vỡ, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, hắn nhảy bổ xuống xe, dưới cái nhìn nghi hoạch của đám người xung quanh mà vặn vẹo thân mình, tập thể dục.
Răng rắc!!
Ưm!!!
Xương khớp toàn thân kêu răng rắc khiến cho Đỗ tiểu công tử cả người thư sướng, kìm không nổi mà khẽ kêu lên một tiếng dâm tiện.
Tần Minh đứng ngoài nhìn vào thì đối với cái thằng nhóc này thật hết nói nổi, con mẹ nó thằng nhóc này thật sự không biết hoàn cảnh của mình hiện tại hay sao?
Mẹ kiếp, có thể cho chúng ta mặt mũi có được không?
Nhưng cổ nhân nói chẳng ai đánh kẻ đang cười, thằng nhóc này từ khi bị bắt thì một đường quá ngoan ngoãn, quá nhu thuận hợp tác, vậy nên Tần Minh cũng không có lý do gì để làm khó họ Đỗ cả, trên hết Cao Nghiêu Khanh muốn gặp một Đỗ Anh Vũ lành lặn, vậy nên Đỗ cổng tử kiếp tù binh tương đối thoải mái, nếu là có vấn đề chỉ là việc cái xe ngựa này quá cùi, đường xá quá xấu khiến Đỗ tiểu tử đau hông, đau lưng, đau đủ thứ mà thôi.
Trọng binh tại Ải Côn Lôn giống như không có quá để tâm đến đám người này, Tần Minh sau khi bàn giao với tên chỉ huy nơi này thì hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi, hắn tiến đến chỗ của Đỗ Anh Vũ, vẻ mặt hung ác nói:
- Đỗ công tử, xem ra ngài là phải nằm lại nơi này thật rồi!!
Đỗ Anh Vũ vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, run rẩy nói:
- Tần Minh, chúng ta xem như cũng là quen biết một hồi, ngươi thả ta ra được không?
Ách!
Nhìn thấy họ Tần khuôn mặt nghệt ra thì Đỗ tiểu tử nhịn không nổi, phá lên cười, tiến lên vỗ vỗ vào tay hắn, nói: — QUẢNG CÁO —
- Đùa chút thôi, đóng cho ta một chiếc quan tài vừa vặn liền đủ!
Nhìn Đỗ Anh Vũ cả người trấn định không chút lo âu, Tần Minh thật sự không biết rốt cuộc trái tim của tên này làm bằng cái gì nữa.
Chẳng mấy chốc bầu trời chuyển tối, đám người Tần Minh dưới chân quan ải nổi nửa hạ trại, Đỗ Anh Vũ ngồi xuống bên cạnh đám người thoải mái y hệt như thể bọn hắn vốn cùng một phe.
- Mãnh Hổ Trại?!
Ngồi quanh đống lửa, Đỗ Anh Vũ ngột ngột ngẩng đầu, miệng cười như không cười, hướng về Tần Minh nói một câu không đầu không cuối.
Tần Minh lúc này cũng dúi dúi một ít thịt thú rừng vừa mới săn được vào trong đống lửa, hơ hơ nướng thịt, nghe Đỗ Anh Vũ nói vậy trước tiên là mộng bức, sau thì nghiêm nghị, cuối cùng khuôn mặt liền lại bình thường không đáp.
Thế nhưng chỉ cần một chút biểu cảm vậy thôi đủ để Đỗ tiểu tử biết mình đoán đúng, cười khì khì nói tiếp:
- Quả nhiên không sai mà!
Tân Minh tỏ vẻ chẳng quan trọng, hời hợt nói:
- Đoán được thì làm sao? Ngươi có thể làm gì?
Không sai, chỗ giấu lương thực của Cao Nghiêu Khanh lựa chọn chính là Mãnh Hổ Trại, địa phương này từ sau khi Lưu Kỷ rời đi đều đã bỏ hoang, người Tráng hẳn cũng không có ngờ tới việc nhà cũ của mình lại bị đối phương sử dụng làm kho chứa lương.
Ban đầu Đỗ Anh Vũ nghĩ nếu không phải Tân Châu thì nơi chứa lương cho quân của Cao Nghiêu Khanh hẳn sẽ đặt tại Côn Lôn Quan, nhưng khi đến đây hắn liền phủ định, thứ nhất thì có vẻ địa phương này là quá dễ đoán, luôn bị người Tráng chú mục để tâm tới, thứ hai chính là nơi này kho hàng hoàn toàn không phù hợp để cất giấu một lượng lớn lương thực quân nhu yếu phẩm, hùng quan địa hình có thể xây dựng được đều được dựng làm tường thành, kho hàng nhỏ bé chứa không nổi, vậy nên xưa nay lương thực đồ quân nhu tại nơi này luôn được đặt tại Tân Châu thành.
Ung Châu thành bản thân cũng có thể chứa đựng nhưng bốn phía cổng thành đều bị phá hủy không có kịp tu sửa, kho hàng của thành Ung Châu trong trận chiến đầu tiên cũng bị bén lửa cháy rụi, hơn nữa ánh mắt của người Tráng cũng tập trung nhiều ở nơi đó, nếu có động tĩnh gì hẳn sẽ biết ngay.
Suy đi tính lại, Đỗ Anh Vũ chợt nhớ tới toà sơn trại nằm ở phía Tây Bắc Ung Châu, nơi hắn cùng Lưu Kỷ lần đầu tiên gặp gỡ, nếu biến toàn bộ nơi đó thành một kho hàng thì hoàn toàn có thể chứa đựng số lượng quân lương khổng lồ của quân Tống, hơn nữa khoảng cách từ đó đến Ung Châu lại rất gần, đường xá dẫu có chút khó đi nhưng cũng không phải là vấn đề lớn.
Nghĩ đến việc này, Đỗ Anh Vũ tối hôm nay mới thử mở miệng thăm dò một chút.
Thấy thái độ của Tần Mình, hiện tại hắn có thể khẳng định quân lương của Tống binh 9 phần đặt tại nơi này.
Còn chuyện Tần Minh nói Đỗ tiểu tử hắn dẫu có biết cũng chẳng thể làm được gì thì chính là mười phần sai lầm!!!
Đỗ Anh Vũ nhìn dáng vẻ khinh khỉnh của Tần Minh, cả người đột nhiên vận sức lấy hơi, ngửa đầu lên trời, thét lớn:
- Tống quân đặt lương tại Mãnh Hổ trại!!!!
Hành động đột ngột của Đỗ Anh Vũ khiến Tần Mình bất ngờ, khựng người chân trối nhìn hắn, đến khi thấy tiểu tử kia mỉm cười bí ẩn nhìn mình thì hắn mới vỡ lẽ, vội vàng chồm người phóng tới bịp mồm tên tiểu tử này lại.
Ánh mắt họ Tần đảo điên, ngó đông ngó tây một hồi, chỉ cần trong bóng tối phía tiếng cây phát ra một tiếng động cũng hắn hoảng hốt.
“Con mẹ nó, tiểu tử này thật không thể không đề phòng hắn!!”
Tân Minh thấp giọng chửi bậy, hắn nhíu mày, nhìn cái tên nhóc con tưởng chừng như nhu thuận này lại khiến Tần Minh cảm thấy rất khó xử, không biết bản thân có nên hành hung hắn một trận hay không.
“Hừ!”
Miệng hắn hừ lạnh một tiếng, đối với Đỗ Anh Vũ nói: — QUẢNG CÁO —
- Công tử đã ăn xong rồi thì nên đi ngủ thôi!
Dứt câu, Tần Minh liền quay đầu, ra lệnh cho đám thuộc hạ lôi Đỗ Anh Vũ trở lại phòng biệt giam.
Đỗ công tử mắt trắng dã liếc họ Tần, có chút uể oái nói:
- Không phải chứ? Ta chỉ là đùa chút thôi mà!!
Nhưng mặc kệ Đỗ Anh Vũ có kháng cáo thế nào thì hắn vẫn bị một đám to con lôi kéo đi, chỉ bọn hắn không để ý rằng Đỗ tiểu tử dù một đường ing ỏi kháng nghị nhưng tiếu dung trên khuôn mặt hắn vẫn a mờ nhạt hiện lộ!
Vì hắn đã nhìn thấy cách đó không xa, một gã tiểu binh khi đi lướt qua người hắn, tên này khẽ kéo xuống chiếc mũ giáp, che đậy đi khuôn mặt cương thi không xúc cảm của mình.
Sau khi Đỗ Anh Vũ bị tống giam, không khí xung quanh cũng an tĩnh trở lại, một tên thuộc hạ chạy đến bên chỗ Tần Minh, thấp giọng dò hỏi:
- Lão đại, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? Vẫn theo lộ trình cũ hay là!
Tần Minh sau một hồi nghiêm nghị trầm mặc thì lắc đầu nói:
- Tạm thời án binh bất động, ngươi cho người chạy đến chỗ của công tử, thông báo mọi chuyện rồi chờ công tử quyết định.
- Rõ! - Tên thuộc hạ chắp tay nhận lệnh, trong đêm tối liền rời đi.
Để lại nơi này Tần Minh lẳng lặng một mình đứng đó, đăm chiêu không biết rốt cuộc tên nhóc này đang tính toán chuyện gì.
Dù chỉ là làm việc cho Đỗ Anh Vũ một thời gian ngắn ngủi nhưng Tần Minh biết rõ tên này không phải là kẻ bắn tên không đích.
Hắn tuyệt không phải đơn thuần nổi điên.
Đỗ cổng tử nằm trong phòng biệt giam mà biết Tần Minh suy nghĩ nhiều như vậy hẳn sẽ lập tức thanh minh.
Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta đơn thuần chỉ là tuỳ hứng mà thôi!!
Trong đêm đó không chỉ có mình người của Tần Minh rời ra khỏi quan ải, con có một tên khác nhân lúc trời tối cũng lén lút rời đi, chạy tới khu rừng phía đông, chỗ đó có Vi Oánh Phi cùng người của nàng đang chờ sẵn.
Vừa thấy người trở lại, nàng liền bật dậy hỏi:
- Sao, thấy công tử nhà người sao?
Công Đàm tháo xuống chiếc mũ giáp, khẽ gật đầu, rồi lạnh giọng nói:
- Công tử có lệnh! truyền ra thông tin! lương thực của địch nhân đặt tại Mãnh Hỗ Trại!!
Vi Oánh Phi khẽ nhướn mày, nàng đúng là thật không nghĩ tới quân lương của Tống đặt tại nơi đó.
!.