Chiến tranh không phải trò đùa, không phải cứ đàm binh trên giấy thật giỏi, lập ra thật tốt kế hoạch là có thể dành được thắng lợi.
Muốn dành thắng lợi bao gồm ti tỉ những thứ từ vĩ mô như nắm được thiên thời, địa lợi, nhân hoà cho đến nhưng thứ cụ thể như là có kẻ chỉ huy phải thật sự thích hợp và có kinh nghiệm trận mạc, ngoài ra còn hi vọng kẻ địch phạm sai lầm, lộ sơ hơ, bla bla...
Vệ Nam hồi trẻ xuất thân thiên tử vũ lâm quân, sau thì theo Lý Thái Uý gia nhập Tàn Hồng Doanh trấn thủ phía nam Ái Châu, cùng đám Chiêm Thành tặc quân quần nhau cả chục năm, sau khi Lý Thái Uý mất, hắn trở lại làm một tên Thủ Thành Giáo Uý trấn thủ ở mặt Bắc kinh thành, nếu Lý Kế Nguyên không một lần nữa trở về, Đỗ Anh Vũ không ngoi lên trên mặt nước thì có lẽ lão Vệ sau vài năm cũng giải ngũ về quê, an hưởng nốt những tháng năm tuổi già cuối cùng.
Nhưng số phận chính là vậy, nó khiến họ Vệ đi theo một tên nhóc con một lần nữa trở lại chiến trường, giúp tên tiểu tử đó công thành đoạt đất, mặc dù có chút không chính quy cho lắm nhưng cũng chỉ là vấn đề tiểu tiết, Vệ Nam tỏ vẻ không quan tâm.
Cả một đời chinh chiến rèn cho hắn cách điều phối quân lính, nắm bắt thời cơ để dành đến kết quả tốt trên chiến trường, tương tự như chuyến đi Bạch Châu lần này, vốn dĩ ban đầu Đỗ Anh Vũ chỉ lệnh cho hắn tiếp ứng quân của Hoàng Thành mà thôi, nhưng khi hắn cảm thấy có thời cơ tốt liền mang người đánh chiếm luôn Bạch Châu cho tiểu công tử, Đỗ Anh Vũ mà biết chắc trong mơ cũng sẽ cười tỉnh mất.
Xét một cách tổng quan thì Bạch Châu tựa như một miếng gân gà, có cũng được, không có cũng chẳng sao cả, ở nơi này địa hình vô cùng xấu, bao phủ hầu hết là rừng rậm cùng núi đá vôi, không thích hợp để phát triển nông nghiệp nên cũng chẳng có ma nào tới đây ở sinh sống cũng như phát triển kinh tế cả.
Thế nhưng nơi này nằm chắn ngang trên tuyến đường từ Liêm Châu đi Hoành Châu, Liêm Châu đi Ung Châu, Liêm Châu đi đến mọi nơi trên thế giới!
Chỉ cần là đường bộ, đất liền thì tất phải đi qua Bạch Châu, thế nên cái khu vực này, giống như một chiếc xương hóc ở cổ họng, nếu không nhanh chóng loại bỏ thì mười phần khó chịu...
Đỗ Anh Vũ đã sớm biết khi Hoàng Thành mang người trở lại tất sẽ gặp phải sự truy cản của đám Bạch Châu Binh này, bản thân Đỗ tiểu tử là có chút ác độc khi hắn đúng là thật đang muốn dùng Hoàng Thành cùng đám dân cư xuôi nam lần này để cản bước Bạch Châu binh.
Tráng quân từ Hoành Châu chia quân xuất phát, Hoàng An Huy thì mang theo một ít lính tiến về hướng Đông, đánh nghi binh Quý Châu, mục đích đơn thuần là dọa để bọn hắn phải thủ yên bên trong thành không dám vọng động, trong khi đó Nông Chí Hùng thì mang phần lớn quân lính kiếm chỉ Ung Châu ở phía Tây một đường thẳng tiến.
Lúc này Hoành Châu thành gần như vườn không nhà trống, không có binh thủ hộ, nếu Bạch Châu binh mà từ phía nam xông lên đánh chiếm thì coi như xôi hỏng bỏng không, thế nên Đỗ Anh Vũ mới từng nói với Nông Chí Hùng rằng có thể đám lưu dân này sẽ cứu các ngươi một mạng là vì lẽ đó.
Ban đầu chỉ muốn lợi dụng bọn hắn như là vật cản đường, không nghĩ tới Hoa Nương đám người vậy mà tới đúng thời điểm, đánh đúng vị trị, nắm tốt thời cơ chiến cuộc, kết cục mang đến cho Đỗ Anh Vũ một thành quả bất ngờ mà hắn không có dự tính trước được.
Đương nhiên Đỗ Anh Vũ đám người vẫn còn đang loay hoay tìm cách sớm đi ra khỏi khu rừng ở mạn phía Bắc, hoàn toàn không biết đến việc này.
Thời tiết là quá nóng, vuốt lấy một mặt đầy mồ hôi, ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên không trung vẫn không ngừng đổ lửa, Đỗ tiểu tử hắn quyết định ban ngày hạ trại, đến tối mới đi chuyển để tiết kiệm thể lực cho đám người.
Lưu Kỷ lão nhân tuổi già những vẫn tỏ ra tương đối dẻo dai, một miệng quát tháo, chỉ huy đám thanh niên trai tráng khéo léo dựng trại xong xuôi thì lững thững đi đến trước mắt trên tiểu tử đang nấp dưới tán cây ngồi xổm, lão ngầm ngừng một chút rồi nói:
- Có chuyện này ta là muốn hỏi từ lâu...!A Vũ, ngươi là sao biết Nông Sở Vọng hắn là nội gián?
Đỗ Anh Vũ bị hỏi bất ngờ liền giật mình ngẩng đầu, trợn mặt nhìn Lưu Kỷ, đang muốn ba hoa chém gió nhưng nghĩ lại thành thật vẫn là tốt hơn, hắn liền thẳng thắn đáp:
- Lưu bá! Kì thật...!ta không có biết! Ta chỉ biết trong quân có nội gián nhưng cụ thể là ai thì vài ngày trước mới biết à!
Lưu Kỷ nghe vậy cũng gật gù cho là phải, lại nghĩ đến Nông Chí Hùng tình cảnh hiện tại sống chết chưa rõ, đã được người mang ra khỏi chiến trường liền giọng kìm được thở ngắn than dài, nói:
- Nhưng...! ngươi để Chí Hùng dấn thân làm mồi, dẫn dụ phản tặc cùng phục quân chui ra có phải hay không là quá mạo hiểm rồi, hắn lúc đó mà thật sự chết trên chiến trường thì toàn quân chúng ta tất sẽ tan đàn sẻ nghé!!
- Không phải còn có Lưu Bá hay sao? - Đỗ Anh Vũ nở một nụ cười ranh mãnh đáp:
- Nếu lúc đó ta cũng không chạy thoát được thì sao? - Lưu Kỷ trợn tròn mắt nhìn họ Đỗ, bản thân có chút cạn lời với cái tên tiểu tử này.
“Thì lúc đó không đánh nữa! Ta về nhà!” Đỗ tiểu tử bĩu môi nghĩ thầm nhưng không dám nói, chỉ manh manh nở nụ cười đáng yêu thánh thiện, khoa trương Lưu Kỷ anh minh thần võ, làm gì có chuyện không thể đánh lại được.
— QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ ưa đi binh nước hiểm, cái này ai quen biết hắn đều biết, hắn cũng không có phủ nhận, muốn đánh nhanh thắng nhanh, không dùng hiểm chiêu là không thể.
Làm cách nào để Tống binh thật sự tin là bọn hắn thua tan tác mà vẫn giữ được số lượng quân số đủ để xài, Đỗ tiểu tử suy đi tính lại thì cảm thấy chỉ có một cách đó chính là...!cho chủ tướng “chết” trận, không phải là được sao?
Chỉ cần Nông Chí Hùng “chết” trận, Tráng binh tác tác chạy tất sẽ không bị nghi ngờ.
Sau đó tất cả tập trung trở lại chỗ của Đỗ Anh Vũ, lén lút qua sông, nhắm vào mục tiêu tối thượng ngay từ đầu chính là thành Tân Châu.
Đánh Ung Châu là hư chiêu, nếu Nông Chí Hùng đêm đó không bị Cao Nghiêu Khanh đâm lén thì cũng sẽ bị Đỗ Anh Vũ từ đằng xa bắn lén để cho đúng từng bước trong kế hoạch, vậy nên trước đó Đỗ tiểu tử mới hỏi họ Nông hắn có dám liều hay không.
Họ Nông nói hắn dám!
Người tình ta nguyện, cứ vậy mà làm thôi!!
Đương nhiên không phải chỉ một mình Nông Chí Hùng là kẻ lấy thân làm mồi, Đỗ Anh Vũ cũng là...!
Chỉ có điều rõ ràng bị một tiểu mĩ nhân đè lên thì dễ chịu hơn là bị một gã trai tráng thông ass từ phía sau hàng ngàn lần, thế nên Đỗ Anh Vũ hoàn toàn thoải mái với điều này, không có một chút bóng ma tâm lý nào cả, Nông Chí Hùng mới có.
Hai người một già một trẻ, một đứng một ngồi xổm hàn huyên câu chuyện tựa như hai người bạn vong niên, đột nhiên Lưu Kỷ dường như nghĩ đến một điều gì đó, khẽ nhíu mày hỏi:
- A Vũ! Nếu như ngươi nói thì đám người Tống...!bọn hắn là biết rõ chúng ta có ý muốn phản, nhưng tại sao bọn hắn lại có vẻ như là đang làm ngơ đi, mặc kệ chúng ta?
“Là các ngươi muốn phản, không có ta, ta chỉ đơn thuần tới góp vui thôi” Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ trong đầu nhưng không có nói ra.
Hắn đưa tay mân mê cái cằm nhỏ của mình một hồi lâu sau đó mới hồi đáp:
- Lưu Bá, cái này ta không chắc lắm, chỉ có thể phóng đoán...!là vì bọn hắn đều là tướng môn xuất thân!!
Tướng môn?
Lưu Kỷ khuôn mặt già nua mộng bức.
Cái này thì có liên quan gì?
Không để Lưu Kỷ đợi lâu, Đỗ Anh Vũ giơ lên ngón tay trỏ, nói ra suy đoán của bản thân.
- Tướng môn muốn thăng tiến, chỉ có thể dựa vào một thứ...!đó là quân công!!
Lão Lưu đột nhiên cảm thấy như sét đánh ngnang tai, Đỗ Anh Vũ chỉ cần nói đến đây lão liền hiểu, ánh mắt lão trở nên trầm muộn, bàn tay không tự chủ nắm chặt lại.
Đỗ tiểu tử để ý đến chi tiết này, chỉ lắc đầu cười nhẹ, có chút bâng quơ nói:
- Bọn hắn biết chắc các ngươi chính là có vấn đề, không chờ các ngươi tự phát mà ngược lại kích động các ngươi, không thể không nói đó mới là cách tốt nhất, cái này gọi là chủ động khủng hoảng, thật tò mò không biết tên nào nghĩ ra điều này, ta thật muốn gặp hắn một lần!
- Chủ động khủng hoảng? - Lưu Kỷ có chút không hiểu liền mở miệng hỏi lại.
— QUẢNG CÁO —
Cụm từ này cũng là lần đầu tiên lão nghe thấy, lão Lưu là nghĩ đám người Tống là đang “dưỡng phỉ tự trọng” mà cảm thấy buồn bực thất vọng, nghĩ bản thân thì mưu toan đủ đường, gắng dành độc lập cho người Tráng nhưng kết quả trong mắt những kẻ kia, người Tráng chỉ là một đám phỉ tặc mà bọn hắn cố tình nuôi dưỡng không hơn, càng nghĩ lão càng cảm thấy bất lực.
Nói thật suy nghĩ của lão Lưu cũng không sai, đám Cao Nghiêu Khanh thật có ý muốn biến Tráng tộc thành một bãi săn quân công, một địa điểm để fam quái, dùng nó là thứ cho bọn hắn thăng tiến sau này.
Còn chủ động khủng khoảng của Đỗ Anh Vũ thì ý nghĩa có chút khác, tương tự như việc Đỗ Anh Vũ biết rõ bên trong nội bộ Tráng quân có vấn đề, vậy niên hắn liền chủ động để Nông Chí Hùng dẫn binh đi Ung Châu, trực tiếp kích động cái vấn đề này lên, sau mới từ từ dọn dẹp, cái này gọi là chủ động khủng hoảng.
Khủng hoảng bị động thường không cách nào kiềm hãm, nhưng nếu là khủng hoảng chủ động thì mọi việc vẫn luôn ở trong tầm kiểm soát.
Tiêm Vắc-xin vào cơ thể không phải là chủ động tạo vấn đề để cơ thể có sức đề kháng này sao, đám người Tống này cũng đang làm một cách tương tự.
Chỉ là bọn hắn không tính đến một việc là có một con Viruss lạ họ Đỗ cũng vô tình bị cuốn vào trong cuộc chiến này.
Đám Tống nhân muốn “dưỡng phỉ tự trọng” sao?
Đỗ Anh Vũ sẽ cho bọn hắn biết thế nào là “dưỡng hổ di họa!”
...
Cùng lúc này, tại quân doanh của Tống quân ở Ung Châu, Cao Nghiêu Khanh cùng đám người Lưu Kỹ, Liễu Xuyên và Lâm Vinh đang họp mặt.
Không khí ở giữa mơ hồ có chút căng cứng, Cao Nghiêu Khanh ánh mắt dừng lại trên người Liễu Xuyên, giọng điệu nhàn nhạt, hững hờ mà nói:
- Liễu Tri Châu! Ta hỏi ngươi...!đã 3 ngày rồi, tại sao đám người Bạch Châu vẫn chưa có tin tức gì?
Liễu Xuyên rụt đầu rụt cổ, cố nặn ra một nụ cười nho nhã hồi đáp:
- Cao công tử, có thể đường xá xa xôi, thế nên là...
- Thế nên là không một tin tức, không một động tĩnh nhưng ta vẫn phải tin là bọn hắn thật đang đến đây hay sao? - Cao Nghiêu Khanh phẫn nỗ gầm thét lên làm Liễu Xuyên giật nảy cả mình mẩy, chỉ biết hoảng hốt cúi đầu, liên tục thưa đáp:
- Hạ quan....!hạ quan nhất định sẽ cho người tìm hiểu, nhất định sẽ...
Cao Nghiêu Khanh nhướn mày, chán ghét nhìn tên nho quan trước mắt, gắt gỏng nói:
- Vậy ngươi còn đứng đó là gì? Còn không mau cút xuống điều tra...
- Dạ vâng! Dạ vâng! Hạ quan đi ngay!
Liễu Xuyên bộ dạng hãi hùng khiếp vía, vội vã khom người xin cáo lui.
Hắn vốn là văn quan, tại Tống Triều địa vị lớn hơn đám tướng lĩnh cùng cấp không biết bao nhiêu bậc, nhưng cái quan trọng là hắn đối diện với ai, Cao Nghiêu Khanh thân phận đủ đè chết họ Liễu như đè một con kiến, mặc kệ hắn hiện tại là chức sắc là võ quan đi chăng nữa thì Liễu Xuyên gan lớn đến đâu cũng không dám làm càn chống đối.
Nhìn thấy họ Liễu như chó cụp đuôi chạy ra khỏi lều trướng, Cao Nghiêu Khanh liền nghiêm giọng gọi lại:
— QUẢNG CÁO —
- Chờ chút đã!
Liễu Xuyên mới ra được đến cửa liền khựng người, sau thì khom lưng chắp tay quay đầu trở lại, bày ra đang vẻ kính cẩn lắng nghe.
Cao Nghiêu Khanh giơ lên 3 ngón tay, nhàn nhạt nói:
- Ba ngày! Ta cho người ba ngày phải có tin tức báo về, nếu không hậu quả tự ngươi biết, nhanh cút đi!
Liễu Xuyên nhìn thấy họ Cao phẩy phẩy tay liền như được đại xá, nhanh chóng biến mất, gấp rút chạy đi sắp xếp thám binh tiến về phía Đông do thám tình hình.
Ánh mắt của Cao Nghiêu Khanh chuyển đổi, đặt lên vị trí của Lâm Vinh khiến tên này mồ hôi vã ra như suối, không cần đợi hỏi liền đã chủ động báo cáo:
- Cao công tử! Khâm Châu binh là có tin tức, bọn hắn báo cáo là đang trên đường tới, hẳn vài ngày nữa là đến nơi.
Nhìn đám người này biểu lộ, Cao Nghiêu Khanh thật sự chẳng biết làm sao cho phải, thất vọng thở dài, chẳng nói chẳng rằng một mạch đi ra khỏi lều trướng, bỏ lại Lâm Vinh mộng bức không biết mình đã nói sai điều gì.
Lưu Kỹ thấy thế cũng đuổi theo sau, nhìn theo bóng lưng họ Cao tại giữa khoảng đất trống đang đứng đó ngẩng đầu nhìn mây ngắm trời, họ Lưu tiến lên, mở miệng dò hỏi:
- Sao vậy?
Cao Nghiêu Khanh quay đầu nhìn lại, hơi lắc nhẹ, không đáp.
Kì thật nội tâm của Cao công tử đang thất vọng vô cùng, hắn là cần người khác phải máy móc báo cáo cho có lệ sao?
Không có à!
Mẹ kiếp!!!
Đây là chiến tranh, là đánh trận, không phải là kiểm tra bài tập về nhà!!
Hắn là cần đồng đội chung sức, nếu không có khả năng thì ít nhất phải truyền đủ thông tin để cho hắn xử lý, con mẹ nó hỏi cái gì cũng không biết, hoặc chỉ có thể cho ra các đáp án mơ hồ qua loa lấy lệ...
Ta cần sao?!!
Đột nhiên Cao Nghiêu Khanh cảm thấy mình không sớm thì muộn cũng bị đám vô dụng này hố chết, hiện tại bên cạnh hắn may ra có Lưu Kỹ có thể dụng một chút nhưng hắn là quá trẻ tuổi, dễ mắc sai lầm.
Hiện tại, nội tâm họ Cao chỉ cầu mong Lưu Quang Thế có thể sớm tới đây càng nhanh càng tốt.
Hắn thật không muốn dùng cái đám vô dụng này thêm một chút nào nữa..