Cao Lão Trang.
Nhìn cái tên biển treo ở ngoài cổng tòa gia trang trước mặt.
Đỗ Anh Vũ có chút không kìm được nhổ nước bọt.
“Mẹ kiếp tên thiên tài nào đặt cái tên này.”
Tòa trang này cũng không lớn, được xây theo dạng ổ bảo khép kín, thời chiến cũng có thể vũ trang thành pháo đài.
Đám hài tử ngơ ngác nhìn Đỗ Anh Vũ ba người tiến vào trong trang, Đỗ Anh Vũ nhìn đám trẻ nhỏ thò lo mũi xanh có chút buồn cười, vẫy vẫy tay.
Đám trẻ liền chạy mất.
Tất nhiên là do 2 gã đằng sau Đỗ tiểu công tử có ngoại hình không được thân thiện lắm.
Từ trong trang có một gã thanh niên bước ra.
Tuổi ngoài 20, ngoại hình bình thường, có chút dân quê thô kệch.
Thanh tiến tới dò hỏi:
- Không biết ba vị đây là.....
Đỗ Anh Vũ cũng không kiêu ngạo, chắp tay nói:
- Tại hạ họ Đỗ, từ kinh thành tới, muốn gặp lão trang chủ.
Thanh niên vội đáp:
- Trang chủ là cha ta, không biết các vị đến làm gì, ta có thể chuyển lời.
Đỗ tiểu công tử hào sảng nói:
- Thì ra là thiếu trang chủ, Đỗ mỗ tới đây là muốn đặt một món hàng, mong thiếu trang chủ mời lão trang chủ giúp tại hạ một phen.
- Chuyện này...chuyện này.
- Thanh niên tỏ vẻ khó xử rồi nói tiếp:
Không biết các vị có hẹn trước.
Đỗ Anh Vũ nào để cho người kia có cơ hội từ chối, hắn liên dõng dạc nói:
- Chuyện này có can hệ tới tương lại toàn thể trên dưới Cao lão trang, mong thiếu trang chủ thuận tiện giúp ta, cũng chính là giúp Cao lão trang một lần.
Thanh niên không biết phải nói tiếp thế nào, liền đanh ậm ừ nói các vị chờ một lát rồi chạy vào bên trong.
Chốc lát sau, hắn liền quay lại nói:
- Mời ba vị theo ta.
Đỗ Anh Vũ ba người theo thanh niên dẫn đường tiến vào.
Dò hỏi một chút biết thanh niên gọi Cao Tùng, còn lão trang chủ gọi Cao Viễn.
Vừa tiến vào bên trong, Đỗ Anh Vũ đã nghe tiếng búa đập đinh tai nhức óc, hơi nóng liên tục phả vào mặt.
Một đám cường tráng trước mặt hắn mình trần như nhộng người kéo bễ, kẻ nện đe một đám bận bụi tới lui.
Ở chính giữa là một lão nhân tuổi ngoài 50, vóc dáng to lớn đang không ngừng nện búa.
Lão nhân thấy người tới liền hơi ngưng lại, quăng búa sang cho gã bên cạnh, lấy áo khoác lên người, tiến tới nhìn Đỗ Anh Vũ nói:
- Tiểu tử, là ngươi muốn tìm ta.
Trần Kình thấy thái độ của lão nhân liên quát:
-Không được vô lễ!
Đỗ Anh Vũ giơ tay ngăn hắn lại, tủm tỉm nhìn lão nhân nói:
- Chính là ta, ngài hẳn là Cao lão trang chủ Cao Viễn đi.
Cao Viễn liếc nhìn con trai hắn khiến gã thanh niên chột dạ, rụt cổ một cái.
Lão nhân liên thẳng thắn đáp:
- Chính lão phu, tiểu tử, có gì nói thẳng, ta không có thời gian.
Trần Kình sớm không ưa lão già trước mặt liền nói thẳng:
- Lão nhân, chúng ta tới muốn rèn một thanh kiếm....
Lão nhân nghe vậy, cười khẩy một cái rồi đáp:
- Không tiếp!
Trần Kính phẫn nỗ quát:
- Các ngươi rèn sắt, không tiếp đơn hàng là có ý gì? Còn muốn làm ăn nữa hay không?
Lão nhân mặc kệ gã to xác, toan quay người vào thì Đỗ Anh Vũ giơ tay ngăn lại, Đỗ tiểu công tử liếc mắt nhìn Trần Kình một cái ý bảo ngươi đừng nói nhiều, rồi quay sang lão nhân cười nói:
- Bọn thuộc hạ thiếu quản giáo, mong lão trang chủ chớ để tâm.
Không đánh người đang cười, lão nhân cũng coi như cho Đỗ Anh Vũ thể diện, đáp:
- Ta không nhận rèn vũ khí, chỉ giúp người rèn nông cụ, tiểu tử ngươi về đi.
Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền haha cười lớn một tràng làm đám người không hiểu ra sao.
Sau hắn nhìn lão trang chủ nói:
- Lão trang chủ có chút hiểu lầm tại hạ đi, ta đến đây không phải muốn nhờ lão trang chủ giúp ta rèn kiếm....
- Vậy người đến đây làm gì? - Cao Viễn có chút nghi hoặc.
Đỗ Anh Vũ hít một hơi dõng dạc nói:
- Ta đến đây là để giúp lão trang chủ rèn một thanh kiếm.
Một thanh tuyệt thế hảo kiếm.
Cả gian phòng xung quanh liên im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, mọi nguời trong phòng nhìn Đỗ Anh Vũ như một sinh vật lạ, rồi quay đầu nhìn nhau phình bụng cười to.
Cao Viễn cũng cười.
Hẳn thiếu niên này chuyên môn đến để tấu hài cho hắn.
Đỗ Anh Vũ thì bình chân như vại, miệng mỉm cười nhìn chăm chú vào lão trang chủ.
Cao Viễn nhìn thần sắc nghiêm túc trên mặt thiếu niên biết hắn không đùa liền lắc lắc đầu, vẫy tay nói:
- Ngươi về đi.
Ta không tiếp.
Đỗ Anh Vũ tất nhiên không dễ dàng như vậy nghe theo, hắn chắp tay nói:
- Mời lão trang chủ cũng các vị tráng sĩ ở đây nghe Đỗ mỗ nói rõ ràng rồi quyết cũng chưa muộn.
Không cần chờ được nhận sự cho phép, hắn liền nói:
- Đỗ mỗ hôm nay đường đột đến, là thất lễ ở đây xin được bồi tội.
Dứt câu hắn liền chắp tay một bái, sau liền nhìn Cao Viễn, hắn nói tiếp:
- Ta hiểu lão trang chủ ngài không phải không tiếp nhận đặt làm vũ khí, mà quan trọng là cho ai làm vũ khí.
Cao Viễn không phản đối, cũng không đồng tình.
Nhưng im lặng chính là thừa nhận.
Đỗ Anh Vũ vốn chỉ xin nói một lời, nhưng hắn mặc kệ, thao thao bất tuyệt nói tiếp:
- Ta biết thợ rèn cũng có kiêu ngạo của mình, cho kẻ khác chà đạp sản phẩm tâm huyết của mình, chẳng bằng không làm.
Đặc biệt là vũ khí.
Người xưa có câu bảo kiểm xứng anh hùng.
Bất cứ một người thợ rèn nào cũng muốn thanh kiếm của mình đi theo một người anh hùng, hoặc chí ít là một kẻ biết chân trọng....
Sau hắn lại chỉ vào bản thân nói tiếp:
- ....!chứ không phải dành cho đám công tử bột yêu thích khoe mẽ....kiểu như ta!
Một lời nói trúng tim đen, Cao Viễn lúc này cũng phải nhìn tiểu tử trước mặt bằng con mắt khác, vẫn im lặng chờ đợi hắn nói nốt.
Đỗ Anh Vũ thấy mình nhận được sự tán thành có chút cười khổ, quả nhiên làm gì trước vẫn phải qua một đợt tâng bốc trước, mà phải tâng bốc cho đúng.
Hắn chắp tay hướng về phía Cao Viễn, chân thành nói:
- Tiểu tử hôm nay đến, kì thật là muốn tự bản thân rèn 1 thanh kiếm, chỉ có chính mình ra sức mới biết được quý trọng.
Chỉ hận tuổi nhỏ, sức lực yếu ớt, kinh nghiệm không nhiều, nay cầu lão trang chủ cũng các vị tráng sĩ giúp ta một tay.
Thanh kiếm này ta tất sẽ tự mình rèn, chỉ cầu các vị cho mượn lò rèn, thoáng chỉ cái sai.....
Đỗ Anh Vũ hạ tư thế xuống mức cực thấp, đám người nhìn nhau, trong lòng dâng lên cảm giác nếu không giúp thiếu niên trước mặt thì thấy có lỗi.
Người ta cũng đã hạ mình như vậy rồi.
Lão trang chủ cũng cau mày đắt đo.
Đỗ Anh Vũ biết chính là lúc này.
Hắn muốn phóng đại chiêu.
- Chư vị không biết, tại hạ ở đâu lấy được một công thức, nghe đồn thổi là khoáng thế kì công, có thể rèn ra chân chính bảo kiếm chém sắt như bùn.
Tại hạ lấy làm nửa tin nửa ngờ, nhưng không có lửa làm sao cho khói.
Nay đến thử đúng sai, có kết quả mong mọi người cùng kiểm nghiệm.
Đòn quyết định chính là đánh vào tính hiếu kì.
Tò mò hại chết mèo.
Quả nhiên, nghe đến vậy.
Cao Viễn liền ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Ngươi, theo ta đi.
Đỗ Anh Vũ thấy vậy liền cười tươi đáp ứng, bảo 2 kết tuỳ tùng chờ bên ngoài.
Hắn liền móc ra tấm ngân phiếu 5000 lượng ném lên trên bàn.
Hào sảng nói:
- Ta dùng nó để làm vật thế chấp, nếu không thể rèn được thật sự bảo kiếm.
Dùng nó để làm tạ lỗi vì làm mất thời gian công sức của mọi người.
Cao Viễn nhìn tiểu tử khôn khéo trước mắt, cười mắng:
- Tiểu tử người, nếu thật rèn được thứ thần khí như ngươi nới thì sao?
Đỗ Anh Vũ nhanh nhảu đáp:
- Vậy thì dùng nó làm vật cảm tạ Cao lão trang đã toàn lực trợ giúp tại hạ, thần khí xuất phẩm từ Cao lão trang, số tiền này đáng là gì.
Cao Viễn có chút kinh ngạc, thành hay bại Cao Viễn đều không thiệt, đây là chuyện gì? Hắn liền nhìn kỹ thiếu niên kia lại một lần, không thể không nói thiếu niên trước mặt để lại cho hắn một bộ ấn tượng hoàn toàn mới, khôn khéo nhưng rất đại khí.
- Đỗ công tử, 5000 lượng bạc không phải số nhỏ, công tử cứ vậy đưa ra.
Nghe Cao Viễn đổi giọng không gọi tiểu tử, Đỗ Anh Vũ thầm nhủ, cắn câu rồi.
Hắn thần thái tự nhiên như không, chân thành đáp:
- Tiểu tử chính là tán tài đồng tử, chuyên đến Cao lão trang đưa lợi ích.
Cả đám cười ha ha.
Đỗ công tử cũng xắn tay áo đi theo Cao Viễn.
Hôm nay hắn tự bản thân muốn rèn thanh kiếm đầu tiên, cũng là thanh kiếm tốt nhất Đại Việt.
..................
Vài ngày sau.
- Thành! Kiếm thành rồi!
Cả đám nam nhân phấn khởi hò reo.
Đỗ tiểu công tử thì mệt phờ phạc, người cởi trần lấm lem bụi bẩn.
Cao Viễn nhìn thanh kiếm thép trước mắt, trong lòng còn có chút không tin nổi đây là hắn làm được.
Thanh kiếm làm theo phong cách kiếm 2 lưỡi phương bắc, nhưng thay vì mềm dẻo kiếm lại vô cùng cứng rắn.
Đặc biệt thanh kiếm mang theo những đường vân rất đặc biệt, khiến bản thân nó toát ra một loại mĩ cảm khác thường, rất mê người.
Không cần thử nghiệm, dựa vào kinh nghiệm của Cao Viễn hắn cũng có thể khẳng định thanh kiếm này tuyệt đối là một thanh thần binh lợi khí.
Nhớ lại mình nghe tiểu tử kia điều hành hướng dẫn cuối cùng đúc ra được thỏi thép Damascus đầy vân vện, trong lòng Cao Viễn cảm thán không thôi.
Damascus! Một cái tên kì lạ.
Còn đám vân vện, tiểu tử này cười đùa báo đó là chiến vân của thép....
Tất nhiên việc này Đỗ Anh Vũ chỉ nói cho mình Cao Viễn, hai người già trẻ hi hục đúc ra được thỏi thép Damascus là đã tốn sức chín trâu nhị hổ.
Xong xuôi, Đỗ tiểu công tử còn phải nhảy sang công việc giám sát đúc kiếm thành hình.
Cuối cùng, Đỗ Anh Vũ nhìn thành quả trước mặt, lòng chỉ có một suy nghĩ
“mẹ kiếp, quá mệt mỏi rồi, lần sau nhất quyết không làm.”
Cao Viễn thì trầm tư, hắn nhìn Đỗ Anh Vũ, liền đẩy tấm ngân phiếu trả về cho Đỗ tiểu công tử, hắn nói:
- Tiền, lão phu không thể nhận, công tử cầm về đi.
Đỗ Anh Vũ tất nhiên không nhận, quả quyết nói:
- Nào có chuyện như thế, Cao bá bá, đây là thỏa thuận ban đầu, tiền đã cho ra ta không thể cầm về.
Sau vài ngày cùng nhau làm việc, Đỗ Anh Vũ rất tự nhiên gọi Cao Viễn một tiếng bá bá.
Cao Viễn nhìn về phía thiếu niên, hắn nói thật:
- Công tử bí pháp lão phu vô tình học được, chính là giá trị liên thành, lão phu làm sao không biết đủ.
Công tử an tâm, Lão phu tại đây lập lời thề, không được công tử cho phép quyết không truyền thụ cho ai, sống để bụng, chết mang theo.
Còn tiền này, lão phu không thể nhận, nếu công tử sau này còn muốn lão phu có mặt mũi gặp công tử xin ngài thu về cho.
Đỗ Anh Vũ thầm nghĩ “ta còn đang tính toán cả Cao lão trang của ngươi theo ta đây, không có mặt mũi phải là ta mới đúng.”
Thấy Cao Viễn đúng là cầm tinh con lừa già, chèo kéo không nổi hắn.
Đỗ Anh Vũ đành nói:
- Đã vậy liền nhờ Cao bá bá giúp ta khắc chữ lên kiếm.
- Công tử muốn khắc chữ gì?
Đỗ Anh Vũ cười đáp :
- Ứng Thiên Phủ Cao thị!
Cao Viễn ngạc nhiên quá đỗi, hắn không muốn nhận tiền tài, Đỗ công tử lại muốn cho hắn danh tiếng, mà cái này thì lại quá mê người.
Tiền tài chết không thể theo hắn xuống mồ, nhưng danh tiếng thì có thể theo hắn vĩnh tồn.
Hắn sống đến tuổi này rồi, chỉ khát cầu danh vọng cho Cao lão trang, nay vị công tử trước mặt thành toàn cho hắn, Lão Cao liền có chút xoắn suýt.
Đại lễ này quá lớn, Cao Viễn có chút cầm nắm không được.
Sau cùng, Cao Viễn thở dài, xấu hổ bản thân còn không bằng đứa trẻ, người ta là cỡ nào phóng khoáng, còn hắn tuổi già mà còn không thoát được khỏi cám giỗ.
Cao Viễn chắp tay về phía Đỗ Anh Vũ, hắn nói:
- Tình nghĩa này của công tử, lão Cao ghi tạc trong lòng, sau này công tử có việc cần đến lão Cao tất không hai lời.
Dứt lời liền làm một cái thật sâu vái tạ.
Đỗ Anh Vũ mỉm cười.
“Thu phục Cao gia coi như xong.”
......................