Đoạn thời gian này, mọi người bị cái vẻ đột nhiên “phồn hoa” tại Yên Hưng che mờ đi con mắt.
Tựa như đang ở trong ngày Tết Nguyên Tiêu khắp nơi đèn hoa rực rỡ vậy.
Mọi người đều bị cái ánh sáng huyền ảo đó khiến cho bị nhầm tưởng, ngỡ rằng bản thân đang đi lại giữa ban ngày nhưng kì thật tất cả vẫn ở trong đêm tối chẳng có điều gì thay đổi.
Yên Hưng vẫn nghèo, khắp nơi vẫn đề cả cũ cả mới đều còn tồn đọng.
Mấy tháng gần đây, dân số của Yên Hưng tăng đột biến, chính sách phúc lợi tại nơi này đối với người dân, thương nhân, công tượng các loại đều là quá tốt, thu hút dân của các vùng lân cận đến đây lập nghiệp.
Việc này tự nhiên là tốt nhưng đi kèm theo đó là những vấn đề mới phát sinh.
Tô Hiến Thành hiện tại là người thực sự cảm nhận được cái áp lực này.
Dạo gần đây hắn ngủ mỗi ngày không quá 2 canh giờ, cả người gày tọp đi, việc tăng ca, tăng giờ làm không phải chỉ diễn ra trên một mình hắn mà nó xảy ra ở tất cả các bộ, ban, ngành thuộc tầng lớp lãnh đạo tại Đông Hải lãnh địa.
Ký xuống một bản văn chương, Tô thư sinh hơi dựa lưng ra đằng sau ghế, hắn lúc này cảm giác toàn thân như thoát lực.
“Mẹ kiếp! Tiểu tử kia nói thật đúng.”
Tô Hiến Thành chẹp miệng, chửi thề một câu.
Hắn nhớ lại những điều mà Đỗ Anh Vũ đã nói trước lúc rời đi, lúc đó Đỗ tiểu tử nói tất cả bọn hắn đều là những kẻ đang đi trên dây, và toàn bộ toà lãnh địa này là một toà vương quốc bong bóng mộng mơ.
Đi không cẩn thận sẽ ngã tan xương, vườn quốc bong bóng hơi không cẩn thận sẽ vỡ nát.
Sao lại nói như vậy?
Vì đám người Đỗ Anh Vũ, Tô Hiến Thành đều là một đám nghiệp dư, mọi thứ hoạt động nhìn thì có vẻ rất hệ thống nhưng chỉ cần sai một bước thì tất cả sụp đổ.
Vấn đề khủng hoảng này Đỗ Anh Vũ đã sớm nghĩ ra, nó giống như là việc cái quán ăn nhỏ lúc đầu tiên chỉ phải phục vụ cho một nhóm nhỏ thực khách, mọi việc đều rất trơn chu.
Nhưng nếu đùng một cái, số lượng khách tăng đột biến, mà hiệu xuất làm việc khó có thể theo kịp, điều đó đồng nghĩa chất lượng phục vụ sẽ giảm.
Mất lòng khách cũ, không đáp ứng được khách mới.
Hệ thống liền sụp đổ.
Tương tự như vậy, lúc đầu Tô Hiến Thành chỉ quản lý vài trăm người, mọi thứ đều ổn.
Nhưng khi tăng lên 1000 người, 2000 người?
Bắt đầu sẽ xuất hiện quá sức.
Rồi đến 5000 người, 1 vạn người thì sao?
Tô Hiến Thành bắt đầu cảm thấy nhớ nhà, cảm thấy hối hận khi nghe theo tên tiểu quỷ đầu kia mà từ bỏ Quốc Tử Giám chạy tới đây.
Đây không phải là làm quan.
Đây là làm khổ sai!
Két!
Cánh cửa từ từ mở ra, một tiểu nha hoàn xinh đẹp thanh tú tay bê khay trà tiến vào bên trong.
Tô Hiến Thành một bên lấy tay day trán, một bên mở miệng nói chuyện:
- A Tú à! Để trà ở đó đi.
Thiếu nữ A Tú dạ một tiếng rồi nhẹ nhàng đặt ly trà gừng lên trên bàn, nàng không có rời đi mà nhẹ nhàng tiến ra phía sau, giúp đỡ Tô Hiến Thành day day cái đầu.
Hành động này khiến A Thành thoảng giật mình, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu nữ mặt đỏ ửng như trái đào chín mọng, làm người ta thật muốn cắn một cái.
Thiếu nữ này chính là con gái của trưởng thôn, mấy tháng trước Đỗ Anh Vũ bày kề “Anh hùng cứu mĩ nhân” để thu hảo cảm từ đám lưu dân, nàng chính là người bị cuốn vào bên trong đó.
Lúc đó Tô Hiến Thành xuất hiện tựa như Bạch Mã hoàng tử, in một dấu ấn đậm sâu vào bên trong trái tim thiếu nữ.
Để rồi bây giờ cái thôn “lậu” nhỏ đó đã trở thành Yên Hưng Thành, cha nàng cũng theo đó cũng trở thành người có quan chức, nhưng A Tú vẫn một mực sống chết phải trở làm một tiểu nha hoàn cho thư sinh họ Tô.
Tô Hiến Thành hơi tránh né, sau thì quay lại nhìn nàng, nghiêm mặt nói:
— QUẢNG CÁO —
- A Tú! Không cần phải như vậy!
- Lão gia! Ta làm gì không đúng sao? - Thiếu nữ cúi đầu, hơi lè ra cái lưỡi nhỏ, chớp chớp mắt nói.
- Ngươi không cần phải phục vụ ta đến mức như vậy! - Họ Tô đáy lòng cười khổ, thiếu nữ tâm tình hắn có thể cảm nhận được, nhưng hắn không thể đáp lại nàng, thật không muốn nàng phí Hoài thành Xuân ở đây.
Phí tổn thanh xuân hắn là không trả nổi.
A Tú giống như không hiểu hoặc là nàng tỏ ra vẻ không hiểu, khuôn mặt vẫn ngây thơ vô tội đáp:
- Vậy lão gia muốn ta phục vụ như thế nào?
- Không cần gọi ta lão gia!
- Vậy thì chủ nhân...
- Càng không!
- Ách! Ta tới không đúng lúc rồi! Thất lễ thất lễ! - Đột nhiên có một âm thanh thứ 3 xông lên quấy rối hai người.
Tô Hiến Thành cùng A Tú nhìn lại thì thấy ở ngoài cửa thanh niên Đào Thuấn đứng đó, dùng ánh mắt như đang xem kịch nhìn hai người.
A Tú mặt đỏ bừng bừng, ôm mặt chạy trối chết.
Đào Công tử thì ha ha cười, nhìn Tô Hiến Thành, làm một bộ ông cụ non lắc đầu nói:
- Khó tiêu thụ nhất là mỹ nhân ân, ha ha, Tô Tế Tửu, ta thấy A Tú xinh đẹp có lòng như vậy, ngươi làm gì mà cứ phải “xa người ngàn dặm” với nàng?
Tô Hiến Thành mắt trắng dã liếc họ Đào, bĩu môi nói:
- Đào Tế Tửu không phải đến đây để xem chuyện cười của ta đấy chứ?
- Tô huynh đệ! Ta thật lòng đấy, A Tú và ngươi rất hợp, ngươi đến với nàng, để lại Đoàn tiểu thư cho ta! Thế nào? - Đào Thuấn lộ nanh sói, tỏ vẻ lưu manh nói:
Tố Hiến Thành nhìn hắn, cười như không cười đáp:
- Được! Chuyện này ta sẽ kể lại từng câu từng chữ cho Phạm tiểu thư.
- Ây đừng! Người anh em! Ta sai rồi! - Đào Thuấn ngay lập tức nhận thua, hai nam nhân nhìn nhau cười một tiếng.
Hai người này năm trước còn vì một nữ nhân mà đánh nhau đến mức lên phường, hiện tại lại có thể ngồi lại với nhau như huynh đệ, tất cả chỉ nhờ vào một câu
Đồng bệnh tương liên!
Đông Hải lãnh địa phát triển, tỉ lệ phạm tội cũng ra tăng đột biến, Tham Luật Viện của Đào Thuấn xử không biết bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, có thể nói sau Tô Hiến Thành thì khổ sở nhất chính là hắn.
Tô, Đào hai người nhìn nhau thở dài.
Không cần phải nói thêm câu nào cả, đau khổ đều in ở trong mắt.
Đào Thuấn cảm khái nói:
- Đỗ tiểu tử lúc trước từng nói lãnh địa này nhất định sẽ khủng hoảng, hắn phải đi để tìm cách cứu nó, lúc đó ta tưởng hắn nói xạo, ai ngờ lại là thật!
Tô Hiến Thành gật gù, chán nản đáp:
- Dân cư tăng, việc sắp xếp chỗ ở cũng càng lúc càng khó khăn, giá lương thực lại bắt đầu tăng rồi, ta đang nghĩ cách bình ổn nó trở lại.
- Ồ! Hai người cũng ở sao? Ta đang định tìm cả hai người đây.
Từ ngoài cửa, một thanh âm nữ nhân nhu mì vang lên, phong hoa tuyết đại Quách Ngọc Như xuất hiện, trên tay nàng còn cầm theo một đống sổ sách giấy tờ.
Đỗ Anh Vũ lúc còn ở thì việc quân cơ cùng tài chính là hắn quản, hiện tại hắn đi, Quách Ngọc Như phải kiêm nhiệm cả việc tài chính của hắn để lại.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy Quách mỹ nhân mang theo một đống sổ sách xuất hiện, Tô Hiến Thành hết hồn, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, hắn thận trọng dò hỏi:
- Quách Tế Tửu! Cái...!cái này là...
Quách Ngọc Như mỉm cười hiền dịu, lời nói nhẹ tựa lông Hồng nhưng đến tai người khác thì nặng tựa ngàn cân.
- Cái này là số sách thu chi cùng chi phí phát sinh trong quân đội trong nửa tháng nay, Tô Tế Tửu mời xem qua!
Ách!
Tô Hiến Thành nhìn một chồng giấy tờ, cảm thấy cuộc đời này sinh không thể luyến, giọng run run nói:
- Sao nhiều thế này!
Quách Ngọc Như vẫn giữ bộ mặt ôn nhu, từ tốn giải thích:
- Tân binh bổ sung tự nhiên sẽ có nhiều vấn đề phát sinh, từ đãi ngộ đến ăn ở đi lại, quân tư trang bị, tất cả đều cần tiền...
Đông Hải lãnh địa muốn mở rộng tự nhiên là phải tuyển thêm một đợt Tân binh mới, dù sao Đỗ Anh Vũ là mang đi không ít người.
May mắn thay, hạng mục triệu tập cũng như rèn luyện Tân binh này có người tiếp nhận.
Mâu Du Đô vừa đến còn chưa ấm chỗ đã phải lĩnh cái trách nhiệm này.
Hành trình họ Mâu đến Đông Hải cũng khá lòng vòng, hắn xuất phát từ kinh thành nhưng không phải đi thẳng về Đông Hải mà trước lên Chân Đăng, chịu sự nhờ cậy của Lê Nghi Phượng mà mang sắt từ Chân Đăng vận chuyển đến Đông Hải, kết cục nghỉ ngơi chưa được bao lâu lại tiếp tục công tác, lão Mâu thật là khổ không thế tả.
Tô Hiến Thành lật qua vài trang rồi nhìn thẳng vào trang cuối, số tiền hiện lên khiến hắn ngã gục.
Không nhiều không ít, làm tròn 1 vạn quan!
Mẹ kiếp!
Hiện tại Đông Hải lãnh địa lấy đâu ra số tiền như vậy?
Tô thư sinh thiếu chút thổ huyết ngất tại chỗ.
Bậy giờ hắn đã hiểu tại sao Đỗ Anh Vũ luôn treo trên mình câu nói “Không có tiền” rồi!
Bần thân suy tư một hồi lâu, sau cùng Tô Hiến Thành cắn răng đưa ra quyết định.
Đào cái số vàng mà Đỗ Anh Vũ giấu ở dưới đất lên.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng tròn treo cao như chiếc mâm bạc, Tô Hiến Thành thở dài nói thầm:
“Đỗ tiểu tử! Đừng trách ta! Ta cũng là hết cách rồi!”
...
“Hắt xì!”
“Mẹ kiếp! Là ai nhắc ta?”
Đỗ Anh Vũ ngồi xổm trên núi, day day cái mũi nhỏ thầm nghĩ.
Sau đó hắn rất nhanh trở lại bình thường, quay sang bên cạnh nhìn Hoàng Thành, bộ dạng cười cười nói:
- Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ, à nhớ rồi, chuyện là ngày xưa từng có thời gian ta bị mất ngủ trầm trọng, vào những lúc không ngủ được, ta thường hay ra ban công hút thuốc.
- Hút...!thuốc là cái gì?
Hoàng Thành mắt trợn tròn, cảm thấy não không đủ dùng, không hiểu thiếu niên này đang nói cái mẹ gì.
Nhưng vừa nhìn thấy thiếu niên kia rút ra bội đao, nhìn mình cười như không cười hắn lại im bặc, Đỗ Anh Vũ thì hừ lạnh, nói:
— QUẢNG CÁO —
- Đừng có ngắt lời ta, người nói phải có người nghe.
Ách! Chúng ta tiếp tục! Ở đó ta thấy có một con gián, có lẽ vì lúc đó ta cô độc, buồn đến phát chán, thể là ta lại ngồi tâm sự với nó.
- Ta kể cho nó về cuộc đời của ta, kể cho nó về những khó khăn, những áp lực đang đè nặng lên ta!
- Tiếp theo sau là gì người biết sao?
Đỗ Anh Vũ đột ngột hỏi, Hoàng Thành giật mình một chút, sau đó ngậm chặt miệng, liên tục lắc đầu.
Đỗ tiểu tử tiếu dung hiển lộ, cười rạng rỡ:
- Sau đó, Khi điếu thuốc trên tay tàn lụi, ta rút ra chiếc dép đập chết con gián đấy!
Hoàng Thành nghe đến đây chợt rùng mình, nhìn lại thấy Đỗ Anh Vũ bộ dạng vẫn vậy, vẫn mỉm cười, giọng non nớt vẫn đều đều phát ra:
- Không có cách nào! Nó...!đã biết quá nhiều rồi!
Nói xong xuôi, Đỗ Anh Vũ phủi mông đứng dậy, rút ra thanh bội đao, làm một tư thế chuẩn bị chặt đầu.
Hoàng Thành hốt hoảng, mồ hôi vã ra như suối, vội vàng nói:
- Hoàng Thành nguyện trung thành với công tử, chuyện ngày hôm nay ta thề sống để bụng, chết mang theo, nếu có ý phản bội nguyện ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây!!!
Sinh tử một đường trước mắt, Hoàng Thành ngay lập tức chọn đường sống, lời thề độc địa cũng tuôn ra, chỉ mong có thể giữ lại một mạng.
Đỗ Anh Vũ ồ lên một tiếng, cười híp mắt rồi vùng đao xuống.
Xoẹt một tiềng.
Đầu của Hoàng Thành vẫn còn trên cổ, ngược lại dây trói đã đứt ra.
Giữ lại được tính mạng nhưng họ Hoàng cảm thấy dường như thần hồn của mình đã bay mất.
Đỗ Anh Vũ kéo Hoàng Thành đứng dậy, phủi phủi đất cát dính trên người hắn, mở miệng nói:
- Hoàng Thống Binh không cần phải thề độc địa như vậy, giữa người với người tín nhiệm ta là vẫn có, thế nhưng...
- Thế nhưng nếu ngươi dám phản bội ta, cả nhà người ở Hợp Phố sẽ phải đối diện với thanh đao này, ngươi rõ rồi chứ?!
Hoàng Thành sởn cả gai gốc, vội vã gật đầu, hắn thật tin kẻ này có thể làm được, vì lúc nhìn vào mắt của thiếu niên này, hắn cảm thấy không phải đôi mắt của một con người.
Mà giống đôi mắt của dã thú!
Đỗ Anh Vũ lại trở lại dáng vẻ thiếu niên ngây thơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ về một hướng đang sáng rực, cười tươi nói:
- Mà ngươi cũng chẳng thể trở lại được nữa rồi! Nhìn xem! Nó cháy rồi! Tất cả đều là nhờ công của các ngươi đấy, ha ha!
Cháy?
Cái gì cháy?
Hoàng Thành vội vã quay đầu nhìn theo hướng chỉ tay của Đỗ Anh Vũ, sau thì há hốc mồm.
Cái...!cái này là
Ung Châu?
Cháy rồi!
Đập vào mắt hắn lúc này, Ung Châu Thành đang chìm trong biển lửa..