Dũng giả chết bởi đao binh, trí giả vong tại mưu lược.
Liễu Xuyên không có dũng, trí cũng tầm thường, lý do hắn chết đơn giản là bởi chạy trốn sai cách.
Thân là kẻ đứng đầu một toà thành, chạy trốn lại tách đoàn đi lẻ, đơn thương độc mã lao vun vút trên đường, hắn không chết thì ai chết?
Thật nghĩ bản thân là nhân vật chính, có hào Quang vô hình bảo vệ?
Đỗ Anh Vũ cùng Liễu Xuyên chưa từng có duyên gặp mặt, nếu lần này là Đỗ Anh Vũ dẫn quân đến đánh Ung Châu Thành, vậy thì chắc chắn lựa chọn sẽ là bắt sống.
Nhưng đây là cuộc chiến của người Tráng, vậy thì Đỗ Anh Vũ hắn liền cảm thấy, Liễu Xuyên tốt hơn hết là vẫn nên đi chết đi.
Gối đầu lên tay, nằm ngả lưng trên con đò nhỏ, cảm nhận bản thân đang lênh đênh trôi nổi trên dòng nước Uất Giang, hưởng thụ những tia nắng ấm áp của buổi chiều hạ, Đỗ Anh Vũ đột nhiên ngẩng đầu hỏi Công Đàm:
- Công Đàm! Lần đầu tiên giết người ngươi có cảm giác gì?
Công Đàm tay vẫn đều đều xuôi mái chèo, khuôn mặt cương thi ngẫm nghĩ một hồi rồi mới đáp:
- Không có cảm giác gì cả!
Đỗ tiểu tử chợt vỗ tay đến đốp một cái, vui vẻ ra mặt nói:
- May thật, ta cũng vậy, ta nghĩ chỉ có một mình ta là bị như vậy thôi chứ, hiện tại người cũng thế, hẳn như thế mới là bình thường!
Công Đàm im lặng, nhất trời không biết phải nói điều gì.
“Công tử à! Ta thấy bình thường bởi vì ta được đào tạo trở thành sát thủ!”
“Ngươi với ta là không giống...”
Đó là suy nghĩ liên tục nhảy lên trong đầu của hắn lúc này, chỉ là khi nhìn thiếu niên trước mặt, hắn lại không thể nói ra thành lời.
Thật không muốn bóc mẽ.
Đỗ Anh Vũ kì thật là đang tự tìm điểm an ủi.
Hắn tại Mãnh Hổ Trại giết người, lúc nãy cũng bắn chết Liễu Xuyên.
Nhưng trong lòng hắn thật sự là không có một cảm giác gì hết!
Tội lỗi không! Hả hê cũng không!
Tựa như việc hắn dùng đao chặt một khúc cây, dùng tên bắn lên trên bia gỗ vậy.
Một chút cảm giác cũng không có, không hối hận, không áy náy, không sót thương, không u buồn....
Hắn đang lo bản thân mình bị mắng chứng vô cảm, điều này rất đáng sợ, nó sẽ khiến hắn cảm thấy việc giết người kì thật cũng không phải chuyện gì lớn lao.
Không có hàng rào tâm lý, Đỗ Anh Vũ e sợ một ngày nào đó bản thân sẽ biến thành kẻ Hiếu sát, cuồng sát.
Hơn thế nữa, Đỗ Anh Vũ cũng chợt nhận ra...!việc giết người hắn làm rất thuần thục.
Xuống tay không một tia mảy may giao động, cứ như thể trời sinh đã biết, hoàn toàn theo bản năng mà làm vậy.
Gần đây, tại U Châu hắn thường cảm thấy kì lạ, cũng mơ thấy những giấc mơ kì lạ.
Hắn từng mơ thấy mình cũng từng ở Ung Châu rồi, không phải là đi chơi ngắm cảnh mà đã đến đây giết người, không, là phải nói đại khai sát giới mới đúng.
Giết đến đôi tay mỏi nhừ, giết đến cùn cả lưỡi đao, giết đến xác chất thành núi, máu chảy thành sông, Giết đến thiên hôn địa ám! — QUẢNG CÁO —
Cứ mỗi lần mơ thấy thế hắn lại đổ mồ hôi lạnh bừng tỉnh.
Đâu có thì nửa đầu đau nhói.
Loại cảm giác này giống như có một đống ký ức mà người khác đang trực tiếp nhồi nhét vào đầu hắn vậy.
Tưởng tượng thế này nhé, kiểu như là một người thường bỗng một ngày nhớ ra mình là một kẻ giết người hàng loạt.
Cái cảm giác ấy...
Thật sự đáng sợ.
Chủ tớ hai người đi được một đoạn, đến khi cảm thấy khoảng cách này tương đối an toàn, bọn hắn mới đưa thuyền vào bờ.
Ở khoảng cách như thế này thì dẫu chiến sự có nổ ra ngay lập tức thì cũng không lan được tới đây được.
Nheo mắt nhìn về phía xa, nơi thành Ung Châu sắp tới khói lửa sẽ bắt đầu nổi lên, cảm xúc trong lòng Đỗ Anh Vũ hắn cũng tương đối phức tạp.
Nói cuộc chiến này do hắn khơi nào nửa đúng nửa sai.
Vùng đấy này vốn đã tồn tại mâu thuẫn giống nhau cái thế đạo này, nơi nơi đều có mâu thuẫn.
Đỗ Anh Vũ chỉ cho nó một cái lý do để biến mâu thuẫn này trở thành xung đột mà thôi.
Tương tự như cái chết của vị Thái tử Áo Hung dẫn đến chiến tranh thế giới thứ nhất cũng là như vậy.
Nguyên nhân dẫn xung đột không phải chỉ vì cái chết của một ai đó mà nó đa phần đến từ sự khác biệt!
Khác biệt về hệ tư tưởng, giai cấp, kinh tế và đặc biệt là về văn hoá!
Tâm lý của một tộc người có liên hệ chặt chẽ với văn hoá, tôn giáo, quá khứ lịch sử và hệ thống giá trị của người dân của dân tộc đó.
Sự khác biệt về văn hoá là một trong những nguyên nhân chủ yếu gây ra những xung đột cũng như phong trào ly khai của những tộc người thiểu số, những tộc người vốn có truyền thống văn hoá khác biệt với tộc người chiếm đa số cũng như tộc người cai trị.
Người Tráng muốn độc lập, người Hán muốn cái trị, kẻ có thể điều hoà mối quan hệ này mà Liễu Xuyên đã chết.
Hiện tại chỉ có thể đánh mà thôi!
...
Liễu Xuyên không phải là người duy nhất chết trong ngày hôm nay.
Toán quân tiên phong của Nông Chí Hùng gặp phục kích, dù đánh bại, đánh lui được quân địch cũng tử thương thảm trọng.
Tướng tiến phong người Tráng là Nông Hữu Lực tử trận, em trai của Nông Chí Hùng là Nông Chí Cường mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng bị trọng thương, hiện tại đang nắm quấn băng như xác ướp trong lều trại.
Nông Chí Hùng nhìn em trai nằm im bất động, sắc mặt âm trầm, sát khí mơ hồ muốn đục thủng lều vải, xông lên tận trời.
- Liễu Xuyên...!tốt...!tốt lắm! - Y khẽ gầm giọng, khuôn mặt hung tợn tựa như một đầu Hồng hoang mãnh thú khiến người ta không rét mà run.
Đám lính hầu không tự chủ được mà lui nhẹ một bước, cả người vã ra mồ hôi.
Áp lực của Tông Sư vô hình phát ra, đám lính quèn tự nhiên không chịu được.
Đứng cạnh họ Nông lúc này duy chỉ có Hoàng An Huy là thoải mái trụ lại được.
Họ Hoàng ánh mắt tiêu cự có chút không tập trung, nhãn thần không đổi từ nãy đến giờ, không hiểu là y đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ một chốc lát sau thì thấy hắn thần tình lộ vẻ nghi hoặc, liên tục nhẩm nhẩm nói: — QUẢNG CÁO —
- Không đúng! Không giống?
Tiếng nói của họ Hoàng tuy nhỏ nhưng làm sao qua được đôi tai của kẻ bên cạnh.
Nông Chí Hùng híp mắt nhìn sang, gặng hỏi;
- Không đúng cái gì? Không giống cái gì?
- Đây rõ ràng không phải phong cách của Liễu Xuyên, hắn không phải là loại người dám làm chuyện này.
- Hoàng An Huy câu này ngẫm nghĩ, hơi ngưng lại một chút rồi nói nốt đánh giá của mình:
- Chuyện lần này...!ta cảm thấy hết sức hoang đường, cứ như thể...!chúng ta mơ mơ màng màng bị một kẻ nào đó kéo vào bên trong cuộc chiến này vậy.
Nói Liễu Xuyên muốn cầu hoá hắn tin, nói Liễu Xuyên muốn phục kích giết người đánh chết Hoàng An Huy cũng không tin.
Dẫu biết Hoành An Huy nói rất có lý nhưng Nông Chí Hùng cũng không may mảy quan tâm, hắn bộ dạng lạnh lùng, trầm giọng đáp:
- Mặc kệ nguyên nhân nào, nhưng ái tướng của ta bị người Hán phục giết, em trai của ta cũng suýt nữa tử trận dưới tay bọn hắn, cái này là sự thật không thể chối cãi, thù này không trả, Nông Chí Hùng ta làm sao có mặt mũi mà đối diện với tộc nhân?
Hoàng An Huy khẽ mỉm cười, nhìn Nông Chí Hùng nói:
- Ngươi hiểu lầm! Ta không có ý cản người lại, chỉ là không muốn trở thành con rối của kẻ khác mà thôi, hơn nữa...
- Hơn nữa...!lần này chúng ta chỉ mang theo 4000 quân, quân tiên phong tổn thất không ít, lại không có công thành khí giới, lương thực cũng không đủ, Tống Quân có Ung Châu kiên thành làm phòng tuyến, bên trong quân giới khí giáp nhiều vô kể, quân lương cũng không có thiếu, ngươi nói chúng ta là đánh như thế nào? - Hoàng An Huy nghiêm nghị nói:
Tất cả những lời hắn nói đều là sự thật, Nông Chí Hùng cũng không thể phản bác, trong nhất thời lâm sao suy tư.
Hoàng An Huy cũng thở dài, mở miệng nói:
- Nếu lão Nguỵ có ở đây hẳn là có cách!
Nông Chí Hùng khuôn mặt ngưng trọng, lúc nghe họ Hoàng nhắc đến một kẻ họ Nguỵ liền tỏ ý không vui, nhưng cũng không có phản bác.
Người Tráng ở Quảng Tây có 4 dòng họ lớn, lần lượt là Nông, Hoàng, Vi, Nguỵ!
Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy là thủ lĩnh của hai họ Nông và Hoàng.
Còn kẻ vừa mới được nhắc ở trên là người suýt chút nữa trở thành thủ lĩnh của họ Nguỵ
Ngụy Bàng!
Kẻ này là Tráng tộc hiếm có trí giả, hiếm có Dũng giả, nếu không phải có xích mích với Nguỵ gia thì hẳn lúc này hắn đã là thủ lĩnh của toàn bộ người Tráng chứ không phải là Nông Chí Hùng.
Mặc cho Nông gia mạnh hơn Nguỵ gia rất nhiều.
Nhưng đây không phải là lúc bàn về chuyện này, bọn hắn là phải nghĩ xem nên đánh hay là không đánh.
Đột nhiên từ bên ngoài có một giọng gia nua vọng tới.
- Chúng ta phải đánh!
Nông, Hoàng hai người đều quay đầu nhìn sang, từ bên ngoài, một lão nhân mù tay chống quải trượng bước vào trong lều trại.
- Tế Ti đại nhân! - Hai gã trung niên đều sửng sốt hô lên.
- Hai vị tộc trưởng hữu lễ!
Lão nhân mù mỉm cười đáp lời, lão được hạ nhân dẫn đến sát bên giường bệnh, lần mò bắt mạch cho gã cốt đột đang nằm trên giường, thấy mạch đập ổn định lão mới thoáng an tâm.
— QUẢNG CÁO —
- Chúng ta không những phải đánh mà còn phải sớm đánh! - Lão nhân tiếp tục nói:
Hoàng An Huy thần sắc biểu lộ không hiểu liền chắp tay thỉnh giảng:
- Tế Ti đại nhân, thứ lỗi cho ta không hiểu, hiện tại chúng ta chỉ có hơn 3000 người có thể đánh, khí cụ công thành đều không có, quân địch lại có thành cao hỗ trợ, làm sao có thể đánh?!
Lão nhân mỉm cười, hoà ái giải đáp:
- Ai nói chúng ta chỉ có hơn 3000 người? Chúng ta là phải có hơn 5 vạn người mới đúng.
Nông Chí Hùng biểu lộ như hiểu ra, vội nói:
- Ý ngày là...
- Không sai! Bên trong Ung Châu thành hơn 5 vạn người Tráng đều là chúng ta đồng minh, còn gì có thể ngăn chúng ta phá thành này?
- Thế nhưng hiện tại cổng thành đã đóng, chúng ta làm sao có thể liên lạc với người bên trong? - Hoàng An Huy vẫn thấy có phần không được, liền thắc mắc.
Đáp lại hắn là một nụ cười tự tin của lão nhân mù, lão có chút thần bí nói:
- Ta là có cách vào được bên trong thành, chuyện này giao cho ta là được, các ngươi chuẩn bị, tối nay Dạ Tập, tất lấy thành này trong đêm.
Hai gã trung niên nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói cái gì!
Tế Ti đối với người Tráng địa vị tôn quý, hoàn toàn không kém tộc trưởng, nhưng lão nhân đã có tuổi, liệu có phải lão lẩm Cẩm hay không thì có trời mới biết được.
Lão già mù không biết thần sắc hai người lúc này, nhưng cũng đoán được một hai, lão cũng lười giải thích, từ trong túi áo, lão lấy ra một quả trứng gà rồi cười nói:
- Các ngươi nói đâu mà thứ gì?
- Trứng!
- Đúng! Là trứng, nhưng nó không đơn giản chỉ là một quả trứng, nó còn mang theo một loại thông điệp.
Lão nhân chân thành nói:
- Quả trứng này nếu phá bằng ngoại lực thì nó là sự hủy diệt, nhưng nếu được phá bằng nội lực, thì nó là Tân Sinh! Các người liệu có hiểu đạo lý trong đó sao?
Nông Chí Hùng suy nghĩ một chút, dùng giọng thăm dò để hỏi lại:
- Ý của Tế Ti là...!thành này phải từ bên trong phá ra chứ không phải là từ bên bên ngoài đánh vào?
Lão nhân mỉm cười đầu vừa gật vừa lắc, lão nói:
- Nông tộc trưởng nói đúng nhưng chưa đủ, Quả trứng tượng trưng cho chính người Tráng, chỉ có để cho bọn hắn tự phá gông xiềng thì dân tộc ta mới có thể chân chính đạt được Tân Sinh!
Lời nói của lão mù tuy nhẹ nhưng vào tai của hai gã trung niên thì như đinh tai nhức óc.
Một câu nói làm tỉnh bến mê.
Chiều hôm đó theo lệnh của hai vị tộc trưởng, Tráng Nhân quân đội bắt đầu bao vây lấy Ung Châu thành..