Một ngày trước.
Trại bến đò Uất Giang phía Đông Ung Châu.
Đám nam tử khuân vác tại bến cố gắng tranh thủ thời gian để mang hàng hoá lên thuyền, chuẩn bị chuyển đến Hàng Châu.
Hỗ Gia Vận tiêu đội có thuyền riêng, trú tại Ung Châu, kì thật từ lúc đến Ung Châu thì Hỗ Gia người có thể xuất hành lúc nào cũng được, chỉ phụ thuộc vào thương thế của Hổ Tam Nương, lúc này vết thương nàng không đáng ngại thì lúc đó liền có thể đi.
Chỉ có điều Đỗ Anh Vũ không hiểu, dựa theo quan sát của hắn thì nàng hẳn là đã lành từ sớm rồi, những chỉ đến khi bị Đỗ Anh Vũ bắt quả tang phát hiện ra nàng mới chịu rời đi.
Đỗ tiểu tử cũng từng có suy nghĩ yy tự sướng rằng hẳn là mị lực bản thân quá mạnh, khiến đối phương giả thương để ở lại bên mình lâu thêm một chút!!
Nhưng rất nhanh sau đó thì đáp án này hắn gạt phắt đi.
Một thằng nhóc dù có đẹp đẽ đến đâu cũng chỉ là một thằng nhóc không hơn không kém.
Mọi người sẽ chỉ thấy nó đáng yêu chứ không thể cảm thấy được một tia mị lực cuốn hút nào hết cả.
Vậy nên là đáp án mị lực nam nhân của Đỗ Anh Vũ níu kéo nàng liền không phải.
Vậy thì chỉ còn một đáp án, Hổ Tam Nương là muốn biết kết cục sau cùng của Mãnh Hổ trại.
Hiện tại đã biết đáp án, nàng đã có thể thỏa lòng rời đi.
Đỗ Anh Vũ mỉm cười nhìn nàng, bộ dạng tự nhiên sáng sủa của thiếu nữ này khiến hắn rất có thiện cảm với cô nàng này.
Hổ Tam Nương đem lại cho Đỗ Anh Vũ một loại cảm giác đặc biệt, vẻ đẹp chân thật tựa như vẻ đẹp của thanh xuân vườn trường vậy, hắn thật hi vọng nàng có thể mãi giữ mãi được sơ tâm giống như lúc này, nhìn nàng, Đỗ Anh Vũ giang ra vòng tay, cười nói:
- Tam Nương! Chúng ta suy cho cùng cũng coi như là từng chung một cũi, trải qua hoạn nạn với nhau, hiện tại đến lúc tạm biệt, không biết lúc nào mới gặp lại, tới, ôm một cái!
Hỗ Tam Nương nghiến răng ken két, lườm nguýt một hồi, hừ lạnh:
- Tiểu sắc lang, mơ tưởng...hừ!
- Không muốn thì thôi! Làm như ta thèm lắm ý! - Đỗ tiểu tử bĩu môi, tại chỗ đỗi lại.
Lý Sư Sư đứng bên cạnh nhìn hai con người này thì lắc đầu cười, nàng hướng về Đỗ Anh Vũ, bất ngờ làm một cái vạn phúc hành lễ, rồi tiếp sau đó thì bất ngờ ôm lấy hắn, nàng cúi đầu thì thầm như rót mật vào tai:
- A Vũ! Lúc nào gặp lại...!Lý tỷ sẽ cho người biết một bí mật!
Nói xong liền, nàng liền buông hắn ra, cười một cái phong tình vạn chủng, ném cho hắn một tia mị nhãn rồi quay đầu bước lên thuyền.
Mỹ nhân rồi, hương khí vẫn còn y nguyên.
Nói thật Đỗ Anh Vũ không thích kiểu người như Lý Sư Sư, nàng quá giả tạo, mà hắn thì lại không thích đồ giả.
Uhm...!
Nhưng mà nếu nàng chịu...!thì hắn cảm thấy bản thân vẫn có thể miễn cưỡng mà nhận lấy.
- Tiểu tử! Lại đây! - Giọng khàn khàn của Hổ Tam Nương kéo Đỗ tiểu tử trở về với thực tại, liếc xéo cô nàng này, Đỗ công tử ngạo kiều đáp:
- Hiện tại muốn ta? Đáng tiếc! Chậm!
- Có lại đây không?
- Có!!!
Hai tiểu thân ảnh làm một cái hữu nghị ôm ấp, nhưng chỉ vì chênh lệch về chiều cao khiến mặt của hắn va chạm vào hai cái khối mềm mềm thơm thơm của nàng.
Cái này Đỗ Anh Vũ hắn thật không cố ý! Thề luôn!
Đột nhiên, Hỗ Tam Nương cúi đầu, in một dấu son lên trên trán của hắn.
Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn điểm nước, lướt qua rồi thôi.
- Dung! - Nàng thấp giọng, cộc lốc nói ra một từ
- Cái gì? - Đỗ Anh Vũ mộng bức.
- Tiểu sắc lang! Nhớ lấy! Bản cô nương gọi...!
Hỗ Dung! — QUẢNG CÁO —
Lúc Đỗ Anh Vũ hoàn hồn trở lại thì tiểu nương tử này đã chạy đi mất, bỏ lại sau lưng một thiếu niên lắc đầu cười khổ.
Đỗ tiểu tử vẫy vẫy tay nhỏ, hô lớn:
- Hỗ Dung! Bảo trọng!
Thiếu nữ đi đến nửa đường, khựng người lại rồi quay đầu, mắt cười híp tịt không thấy mặt trời, cười lộ ra cái răng khểnh của mình.
Nàng năm đó tròn 16 tuổi.
Hình ảnh của nàng lúc thực sự để lại cho hắn ấn tượng khó có thể phai nhạt.
Đây có lẽ cũng thời khắc tươi đẹp nhất của Hỗ Tam Nương.
Nhìn con thuyền rời đi, mỗi lúc một xa, rồi từ từ mất hút phía cuối chân trời, Đỗ Anh Vũ bàn tay bỗng nắm chắt lại.
Theo những gì hắn biết thì cả hai nữ nhân này số phận tương lai đều ảm đảm thất sắc.
Đặc biệt là Hổ Tam Nương!
Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn đã muốn giữ nàng lại.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn buông tay.
Phận bèo nước gặp nhau.
Hắn là cái thá gì mà quyết định cuộc đời của nàng.
Bần thần một hồi lâu, Đỗ Anh Vũ cũng quay đầu trở lại với thực tại, cuộc đời của người khác hắn không có tư cách quyết định.
Nhưng cuộc đời của hắn thì có thể!
- Công Đàm! - Đỗ tiểu công tử cất tiếng gọi lớn.
Gã mặt cương thi lại đột ngột xuất hiện như ma quỷ giữa bàn ngày.
- Gọi Triệu Sầm cũng Chu Bá Thông đến đây, ngày mai sẽ là ngày trọng đại đấy.
Gã tuỳ tùng khẽ gật đầu, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
...
Câu chuyện trở về với thời điểm hiện tại, khi toàn quân của Ung Châu thành đã tan tác như chim muông.
Đám người Tráng đại thắng trở về, trên mặt kẻ nào cũng vui mừng khấp khởi.
Chẳng cần tù binh, cũng chẳng cần chiến lợi phẩm.
Đối với bọn hắn, thắng lợi chính là phần thưởng cao quý nhất.
Nông Hữu Lực cùng tên thủ lĩnh Mãnh Hổ trại tự nhiên là người đi đầu, bản thân Nông Hữu Lực muốn nhượng ngựa cho gã tộc Phó của mình nhưng bị y từ chối, y nói muốn cùng huynh đệ Mãnh Hổ trại đi bộ với nhau.
Nịnh bợ không thành, Nông Hữu Lực cũng không có cưỡng cầu.
Nhảy xuống ngựa, hắn cũng cùng mọi người đi bộ.
Đám Tráng quân lúc này thật sự giống một băng đảng hơn là một nhóm quân đội chính quy.
Bọn hắn lại một lần nữa hành quân đi qua bãi cỏ lau lúc trước, có lẽ vì qua được một lần nên lần này chẳng còn kẻ nào thèm cảnh giác đối với nơi này, toàn quân ưỡn ngực, dùng một bộ thế giới này là của bố mày mà đi qua.
Trong đám cỏ lau khẽ phát ra những tiếng xào xạt.
- Đến rồi! Đến rồi!
Nấp trong đó nhìn trộm, một tên binh tốt thấy đám người Tráng đi tới liền vội vàng quay đầu báo tin.
- Đến bao người?
- Hình như vẫn vậy, không...!còn gia tăng!
— QUẢNG CÁO —
- Con mẹ nó! Đám Ung Châu binh này thật sự là phế vật! Đánh nhau một hồi, quân địch không chết lại còn tăng số lượng, cái này là quá ảo ma rồi
- Tất cả câm mồm lại cho ta!
Hoàng Thành vội vàng chi huy đám người rút ra quân nỏ, trực chờ bắn, hắn liếc sang bên cạnh, nhìn mấy tên lính xì xầm to nhỏ liền nổi đóa, quát mắng.
- Vương Nhị Cẩu, một lát nữa nhắm thẳng hàng đầu mà bắn cho ta, các ngươi cũng thế, tất cả nhắm vào hàng đầu nghe rõ chưa.
Hoàng Thành nhìn tay thiện xạ Vương Nhị Cẩu trong đội, cẩn thận dặn dò một hồi.
- Phó thủ lĩnh an tâm! Hắc hắc! Có thần khí này trong tay, tất sẽ đánh cho bọn hắn không còn manh giáp.
- Vương Nhị Cẩu vuốt ve cỗ quân nổ trên tay, ánh mắt mê ly, cười nói.
Trên tay bọn hắn cầm lúc này chính là thần khí của Đại Tống - Thần Tý nỗ.
Loại quân nỏ này bọn hắn chỉ nghe chứ chưa từng nhìn thấy, nghe đồn đây là vũ khí chuyên dụng để khắc chế kị binh của Liêu Quốc cũng như Tây Hạ.
Hiện tại có thể đến tay bọn hắn, cái này phải cảm ơn Chu Bá Thông.
Cả đám đều hướng về họ Chu, quăng một đợt mị nhãn khiến hắn sợ đến gai người.
Thần tý nỗ thuộc về Ung Châu Binh, đám người của Triệu Sầm ở lại Ung Châu doanh trại 2 ngày nghỉ ngơi nạp lương thực, 2 ngày này Hợp Phố binh đều bị Ung Châu binh đàn áp, sỉ nhục.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bọn hắn phải cắn răng mà chịu, vậy nên trước lúc trở về Chu Bá Thông trộm lấy một hòm quân nỏ, xem như trả thủ nhẹ nhàng.
Hợp Phố Liêm Châu binh vốn dĩ phải trở lại nhưng vì kế hoạch của Đỗ Anh Vũ mà thay đổi lộ trình, cả đội quân đóng trại ở gần Ung Châu rồi trước khi buổi hành hình diễn ra, bọn hắn một lần nữa quay trở về nơi này phục kích.
Triệu Sầm lúc này tập trung vô cùng, biểu hiện của hắn lần này cũng sẽ đại biểu cho tương lai của hắn dưới trướng Mizukune.
Chu Bá Thông nói tiểu thư không cần người vô dụng, lại vô cũng yêu thích nhân tài, nếu hắn có giá trị, hoàn toàn có thể được bồi dưỡng làm một tướng quân đúng nghĩa.
- Tất cả chuẩn bị! - Họ Triệu xốc lên tinh thần, chăm chăm nhìn đám người tiến tới càng lúc càng gần, đến khi khoảng cách phù hợp liền ngay lập tức hạ lệnh.
- Bắn!
Tiếng hô của Triệu Sầm vừa vang lên, cả đám Hợp Phố binh bật người ra khỏi bụi lau, dựng lên cung tiễn nhắm vào đoàn người đang đến mà bắn.
“Hưu! Hưu! Hưu!”
Chờ đợi đã lâu, nay cơ hôi đã tới, Liêm Châu binh ra sức xả đạn về phía đối phương.
Đặc biệt Vương Nhị Cẩu cùng đám lính may mắn được sử dụng Thần Tý Nố thì nhắm thẳng vào hàng đầu tiên, liên tục xạ bắn.
Những mũi tên có cường độ nhanh, mạnh bắn ra liên tục tựa như súng máy.
“Chuyện gì vậy?!”
“A! Mắt của ta!!”
“Có phục binh! Mọi người coi chừng!!”
“Thuẫn binh! Thuẫn binh ở đâu??!!”
“A!”
Đám người Tráng còn đang vui mừng vì chiến thắng, chủ quan không để ý thì bất ngờ bị đánh úp, nhất thời không kịp để thuẫn binh xếp trận, thương vong là không đong đếm được!
Bắn hết một đợt tên áp chế lấy lợi thế.
Triệu Sầm nâng lên trường thương, hét lớn một tiếng rồi dẫn đầu xông lên:
- Các huynh đệ! Lên!
Liêm Châu binh cũng nhanh chóng chạy theo thống lĩnh của mình, xách lên vũ khí cận chiến, xông lên trên bờ, lao vào đánh giáp lá cà với quân đội người Tráng.
Nhóm người của Chu Bá Thông thì không vội vã xông tới mà tất cả đều nhìn về phía họ Chu.
Nhận được một cái gật đầu của hắn, đám người mới xông xáo hẳn lên, cùng quân đội người Tráng tiến hành tiến hành cận thân mà đánh thành đoàn.
Tại con đường đi qua hàng lau sậy, một cuộc chiến bất ngờ xảy ra.
Đám người Tráng đánh chết cũng không thể ngờ tới chuyện này.
— QUẢNG CÁO —
Không phải là diễn kịch đánh trận giả hay sao?
Sao lại thành ra như thế này rồi!!
Tiếng chém giết, tiếng kim loại và vào nhau, cùng tiếng kêu thảm thiết vang khắp của một khu vực.
Mà cùng lúc đó, ở một nơi khác không xa.
Bên bờ sông Uất Giang.
Đỗ tiểu công tử sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc thì bản thân hắn cũng đã phục kích, đứng chờ ở nơi này nửa ngày, trạng thái kiên nhẫn đợi con mồi của mình đi ngang qua.
Lúc này, Đỗ Anh Vũ thân thể nhỏ bé đứng trên con đò chạy ngay sát bờ sông Uất Giang, nheo mắt nhìn lên bờ, rất nhanh hắn có thể nhìn thấy một bóng người đang đến.
Là một trung niên nho sĩ cưỡi ngựa đang hớt ha hớt hải chạy qua nơi này.
- Đến rồi!
Đỗ tiểu tử ánh mắt sáng lên, mỉm cười rạng ngời, ngay lập tức từ dưới thân thuyền hắn cầm lên một bộ cung tiễn.
Người nhỏ sức yếu nhưng 2 thạch cung hắn vẫn là sử dụng được.
Đặt mũi tên lên cung, dựng thẳng người, chân đứng tấn.
Lấy hết sức bình sinh kéo căng mũi tên, nheo mắt hướng về thân ảnh cưỡi ngựa đang chạy lướt qua.
Thân ảnh càng lúc càng rõ ràng.
Đến khi khoảng cách ước chừng là một trăm bước.
Đây là khoảng cách hoàn hảo!
Kế hoạch dựng màn kịch cướp pháp trường là của Đỗ Anh Vũ là thông qua gã họ Nông để nói cho Liễu Xuyên.
Tất cả những chuyện hắn làm từ lúc bước chân vào địa phận Ung Châu chính là để đợi cái thời khắc này mà thôi.
Khuyên Mãnh Hồ trại quy hàng, dùng Triệu Sầm mang bọn hắn về Ung Châu.
Tản phát lời đồn đại, thắp lên ngọn lửa mâu thuẫn giữa hai tộc người, ép Liễu Xuyên không thể không làm theo theo cách của hắn.
Hiện tại Liễu Xuyên không còn thành cao để trốn, không còn binh giáp bảo hộ.
Chỉ còn đơn độc một mình, lạc đàn hốt hoàn chạy trở về Ung Châu thành.
“Chính là lúc này!” Đỗ Anh Vũ trong lòng reo hò lên một câu.
Hắn buông tay.
“Păng!~”
Thả ra mũi tên bắn lên trên bờ.
Giống như ngày đó tại Yên Hưng thủy xạ trường tập bắn, khoảng cách cũng y hệt như vậy.
Và lúc đó Đỗ Anh Vũ bắn tên luôn luôn trúng đích.
Nhìn theo mũi tên vẽ thành một đường cong tuyệt mĩ, ánh lên như chớp, một mạch phóng về hướng gã cưỡi ngựa đi ngang qua.
Đến đây Đỗ tiểu tử liền quay đầu, không thèm nhìn kết quả, hắn nhìn gã lái đò Công Đàm, mỉm cười nói:
- Đi thôi! Chúng ta trở về!
Ngay chính lúc Đỗ Anh Vũ quay đầu, thì mũi tên mà hắn bắn ra đã tới đích, nó xâm nhập vào da thịt của kẻ cưỡi ngựa xấu số, khiến hắn bị giặt về đằng sau một chút, rồi từ trên ngựa lăn lông lốc xuống dưới đất.
Và rất lâu, rất lâu sau đó đều không có dấu hiệu một lần nữa đứng dậy..