Ngay ban đầu, Đỗ Anh Vũ là muốn hỏi Lê Nghi Phương tại sao nàng lại đến đây?
Nhưng lại cảm thấy câu hỏi này quá mức ngu xuẩn nên hắn đổi lại.
Kết cục thì hắn lại chọn ra câu hỏi càng ngu xuẩn hơn!
Nguyên tắc không bao giờ nhắc đến Tiền bạc trước mặt nữ nhân hắn đã quên đi mất!
Con mẹ nó!
Quá mất mặt rồi!
Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này là có thể thông cảm được.
Dạo gần đây áp lực tiền bạc đè nặng khiến Đỗ Anh Vũ đầu óc có chút căng cứng rồi, hiện tại hắn nhìn ai cũng buột mồm hỏi có tiền không?
Nghèo thật sự rất đáng sợ!
Trở về hiện tại, nhìn thấy Lê Nghi Phượng đùng đùng bỏ đi hắn liền biết hỏng chuyện rồi!
Đang toan làm sao chữa ngượng thì thấy Lê Nghi Phượng quay đầu nhìn hắn, cười hỏi:
- Ta được cái gì?
Cái khoảnh khắc này, nàng toàn thân thân như tỏa ra vô số ánh sáng của kim tiền lấp lánh.
Một thiên sứ tiền tài!
Loé sáng khiến Đỗ tiểu tử như muốn mù mắt chó.
Hắn vội che mắt lại, hốt hoảng kêu:
- Đừng cười như vậy, ta là sẽ bị rám nắng mất!
Lê Nghi Phượng : ???
“tên dở hơi này lại nói cái thứ ngôn ngữ gì rồi?!!” Lê cô nương chẳng hiểu ra làm sao!
Quen biết cũng một thời gian, Lê quận chúa cũng có như đã quen với việc Đỗ tiểu tử thỉnh thoảng lại xổ ra vài câu văn nghệ nghe thì lợi hại nhưng chẳng hiểu gì cả!
Đỗ Anh Vũ cũng có phần chột dạ, thói quen tán gái xàm sau bao năm vẫn chưa thay đổi, hắn ngại ngùng gãi đầu, lòng thầm nghĩ “quên béng đi mất, các cô nương thời này tương đối đơn thuần một chút! Bóng gió là các nàng không hiểu được!”
Đỗ Anh Vũ chấm dứt ngẫm nghĩ, đôi chân lon ton chạy đến bên nàng, hoá thân thành cún nhỏ, manh manh nói:
- Nghi Phượng Phú bà, cầu bao nuôi!!!
Lê Nghi Phượng trông thấy thì có chút dở khóc dở cười!
Đỗ Anh Vũ thì muôn vàn bất đắc dĩ.
Bề ngoài thì làm ra vẻ đáng yêu nhưng trong lòng hắn thì đối với bản thân hành động nổi hết cả da gà, nhưng hết cách rồi, phải làm cách này để chữa lại cái câu hỏi ngu xuẩn lúc ban nãy.
Ít nhất là để cho nàng nghĩ rằng hắn từ đầu đến cuối là đang đùa!
Hắn là thiếu tiền thật nhưng cũng chưa đến mức phải cầu cạnh nàng!
May mắn thay, có lẽ Lê Nghi Phượng là thật nghĩ theo như vậy, vẻ mặt nàng lộ vẻ ngạo kiều, mũi nhỏ hất lên trời, giả giọng đáp:
- Tiền bà đây không thiếu, quan trọng ngươi phải ngoan!
Kì thật Đỗ Anh Vũ lúc này hoàn toàn không biết rằng trong lòng thiếu nữ họ Lê cũng đang muôn phần ngượng ngùng...
Nàng cũng không phải thuộc tuýt người thích đùa giỡn kiểu như thế này.
Nàng không phải là trời sinh diễn xuất Hoa Nương.
Cũng không phải là không tim không phổi Dương Đoan Hoa.
Là một người thành thục nghiêm túc...!Lê Nghi Phượng không giỡn kiểu này.
“Chỉ cần hắn vui vẻ là được!” Lê Nghi Phượng thầm an ủi bản thân.— QUẢNG CÁO —
Nhưng thiếu nữ là không ngăn được trong lòng cười khổ bất đắc dĩ!
Trách ai bây giờ?
Ai bảo nàng lại nhìn trúng tiểu lang quân này, ai bảo hắn lại là người trong vận mệnh mà nàng đang tìm kiếm cơ chứ.
Đâm lao theo lao...
Dù lí do là gì thì khi đã lựa chọn đều phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Ít nhất vào thời điểm hiện tại, nàng vẫn là phải chờ Đỗ Anh Vũ trưởng thành...
Hoặc là nhớ lại hết thẩy!
Nghĩ lại cũng kì hoa!
Một kẻ phải đóng vai cho phù hợp với đứa trẻ 9 tuổi! Một kẻ vì để phối hợp với người kia nên cũng phải diễn theo.
Nội tâm cả hai đều khổ sở nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài.
Thiếu nam thiếu nữ nhìn nhau hi hi ha ha nhưng trong lòng đều ngượng muốn chui xuống lỗ!
Phải chi một trong hai người có ai đó nói ra “thôi không phải diễn nữa, chúng ta đều là người trưởng thành, nói chuyện bình thường đi!” thì tốt biết bao nhiêu!
Mất mặt là có thật, nhưng ích lợi thì không phải là không có, ít nhất không khí giữa hai người thoáng chốc lộ vẻ tự nhiên hơn nhiều.
Đỗ Anh Vũ một bên nhảy chân sáo, một bên quay sang nhìn thiếu nữ bên cạnh, cười cười nói:
- Nghi Phượng, ngươi có thể đến thăm ta...!ta thật lòng rất vui vẻ!
Cái này không phải là Đỗ Anh Vũ nói dối, từ trên người tiểu nữ nhân này, Đỗ Anh Vũ là luôn có một cảm giác quen thuộc.
Cái loại cảm giác này luôn vô tình khiến cho hắn mê muội, tin tưởng, cũng như thoải mái!
Đỗ Anh Vũ đã không ít lần có ý nghĩ rằng tiểu nha đầu này có tà thuật, nghe nói vùng cao là có tà thuật gọi là “chài”, nam nhân dính phải sẽ mê muội nữ nhân làm phép.
Đỗ Anh Vũ là đang nghi ngờ bản thân mình bị dính rồi!
Lê quận chúa không biết trong đầu óc của tên kia đang suy nghĩ nhiều thứ cổ quái như vậy, nàng lúc này có chút ngoài lạnh trong nóng, nhàn nhạt đáp lại:
- Đừng có tự mình đa tình, ta là đưa em gái ra biển, tiện thể là nhận ủy thác của Lê bá phụ, mang thứ này đến cho ngươi.
Nàng vừa nói, vừa như làm ảo thuật rút ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa cho họ Đỗ.
Đỗ Anh Vũ ngơ ngác nhận lấy, lòng vẫn không ngưng thắc mắc thứ này là nàng cất giấu ở đâu vậy?
Uhm, còn rất thơm!!
Lê Nghi Phượng đột nhiên nhìn hắn chằm chằm, lời nói bỗng trở nên băng lãnh.
- Thứ trước khi đi ta đưa cho ngươi, tại sao lại không mặc lấy!
Ách!
Sao lại đổi giọng rồi?!
Nhưng Đỗ tiểu công tử rất nhanh lập tức nhớ đến cái nội giáp mà nàng đưa cho hắn trước khi đi liền chột dạ.
Có phần xuề xoà cười một tiếng, ngại ngùng mà đáp:
- À! Cái đó thì ngươi cũng biết đấy, mặc nội giáp cởi ra cởi vào rất phiền phức, ta là cất giữ nó cẩn thận, khi nào cần thiết nhất định sẽ mặc lấy, ngươi yên tâm.
Nghe đến đây tiểu nữ nhân liền nổi xung, trách mắng hắn:
- Yên tâm cái quỷ! Ta đưa cho ngươi là để ngươi cất giữ sao? Tiểu tử ngươi bây giờ đã là đường đường một Tiết Độ Sứ, có mệnh hệ gì thì phải làm thế nào? Giả dụ bây giờ ta muốn giết ngươi, ngươi phải làm thế nào?
Tiểu nữ nhân đột nhiên bão nổi khiến Đỗ tiểu tử sợ hãi ngoác mồm, nội tâm lại có chút ấm...
— QUẢNG CÁO —
Cảm giác được quan tâm cũng không tệ cho lắm!
Đỗ Anh Vũ quay đầu nhìn lại, hắn nhìn khuôn dung lạnh lùng xinh đẹp của nàng không chớp, Lê Nghi Phượng cũng nghiêng đầu qua nhìn hắn, thần sắc thoáng ủng hồng, da thịt nàng trắng tựa tuyết, môi nhỏ đỏ thẫm như Anh Đào, kiều diễm ướt át...
Đỗ Anh Vũ trong nội tâm im lặng lại lần nữa bỗng nhiên nhúc nhích, vô ý thức đến một lời thủ thỉ tâm tình:
- Nếu ngươi thật muốn giết ta thì không cần phải tốn sức tiếp cận làm gì, chỉ cần người nói với ta là đủ!!!
Lê Nghi Phượng lúc nào nghe qua lời tâm tình kiểu như vậy! Nàng chỉ cảm giác thấy trái tim mình ”Đông” lên một tiếng, khẽ nhảy một nhịp, sau đó là có chút ngọt ngào, tê tê, dần khuếch tán ra, đầu óc nàng bỗng nhiên trống rỗng.
“Thình thịch!” tiếng tim đập loạn như trống trong ngực dồn dập, muốn nói ra câu nhưng miệng đắng lưỡi khô không nói lên lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ hồng thấu đến tận cổ, cuối cùng nửa ngày mới nghẹn ra được một câu.
- Tiểu tử ngươi thật không phải thứ gì tốt!!
...
Sắc trời đã muộn, đã đến lúc phải trở lại.
Lê, Đỗ hai người lên xe trở lại quân doanh.
Đỗ Anh Vũ thì vẫn phải thường trực tá túc tại doanh trại, Lê Nghi Phượng thì vướng bận em gái, được sắp xếp ở lại bên trong Sơn cốc huyện thành.
Dịch trạm tại huyện thành là mới xây dựng.
Tô Chính Tô lão đại là vị khách đầu tiên.
Tiếp theo chính là Lê gia hai chị em.
Vừa về đến dịch trạm, lão trung niên hộ vệ của Lê Nghi Phượng đã chờ sẵn từ lâu.
Nếu có Đỗ Anh Vũ ở đây hẳn sẽ nhận ra vì lão nhân này chính là thủ lĩnh của Hạc Vệ bảo hộ Đỗ tiểu tử ngày đó.
Đội Hạc Vệ dưới tay lão có thể khiến Tông Sư Nguỵ Bàng cũng phải nhượng bộ lui binh, nay nhiệm vụ bảo vệ Lê Nghi Phượng cùng Lê Xuân Lan hai chị em vẫn chính là hắn.
Nhìn thấy trưởng quận chúa xuống xe, hắn vội tiến lên, thấp giọng báo cáo:
- Quận chúa! Tiếp cận thất bại, đối phương hai người thực hư đều là Tông sư cảnh giới!
Lê Nghi Phượng nhìu mày, lạnh băng nói:
- Ta biết rồi! Lui xuống đi!
Nhưng vào đúng lúc đó, từ phía xa bỗng tiếng âm thanh tựa như tiếng đàn ngân tới.
Kèm theo đó là một cỗ khí tức tựa như bài Sơn đảo Hải cùng nhau xung kích.
“Âm ba công!” Lão hộ vệ ngay lập tức nhận ra, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ hốt hoảng, vội vàng hét lớn:
- Quận chúa! Nguy hiểm! Cẩn thận!!!
Vừa nói dứt câu, lão thân thể nhanh như điện chắn ngang trước mắt thiếu nữ họ Lê, từ bên hông rút ra Thanh kiếm hướng về phía khoảng không bổ tới.
Lưỡi kiếm như cùng với một thứ gì đó vô hình va đụng, từ bên trong phát ra tiếng “choang” trầm đục.
Đón láy công kích, Lão hộ vệ cảm giác như mình vừa bổ kiến vào một toà bay đến Sơn thạch!
Nặng nề, cứng cáp!
Toàn thân hắn cơ bắp như muốn căng phồng, kình lực còn dư nhập thân khiên hắn không thể không bị bức lui về phía sau.
Gồng hết sức mình, khó khăn lắm hắn mới có thể khựng người lại được.
Khuôn mặt căng thẳng như lâm đại địch! Hướng mắt nhìn về phương xa trước mặt, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang ôm đàn không biết từ lúc nào đã ngồi ở đó, hắn vội vàng hướng về xung quanh quát lớn:
- Bảo bộ quận chúa!
Ngay lập tức, một đám người như u linh từ đâu xuất hiện, lấy Lê Nghi Phượng làm trung tâm mà bao bọc lấy.— QUẢNG CÁO —
Khí thế âm lãnh như một đám câu hồn sứ giả.
Vị nữ nhân kia đối diện diện với thế trận của Hạc Vệ vẫn một bộ bình chân như vại, khuôn dung ôn nhu hiền thục, mềm mại như nước mỉm cười, ánh mắt của nàng vẫn chưa từng lúc nào rời khỏi Lê Nghi Phượng.
Lê Nghi Phượng cũng chẳng khác là bao, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn đối phương chằm chằm, mặc kệ bản thân vừa mới trải qua ám sát hụt nhưng chưa từng giờ khắc nào nàng biến sắc.
Lê quận chúa giơ tay ngăn lại đám thuộc hạ, thong dong tự tại bước lên phía trước một bước, mặc kệ lời can ngăn của lão hộ vệ.
Lê Nghi Phượng một đường tiến tới, lúc khoảng cách còn khoảng 10 bước chân là chạm đến đối phương thì họ Lê mới dừng cước bộ, nhàn nhạt nói:
- Ta cược người không dám giết ta!
Nữ nhân ôm đàn khoé miệng khẽ mỉm cười, đáp:
- Ngươi nên cảm thấy may mắn khi đây là địa bàn của hắn, quản tốt đám thuộc hạ, lần sau sẽ không đơn giản chỉ cảnh cáo như vậy thôi đâu!
Thua người nhưng không thua khí thế, Lê Nghi Phượng có phần khiêu khích nói:
- Sao? Ngươi sợ sao?
- Ta sợ? Sợ phải chính là ngươi đi, vừa mới tới liền muốn xếp người giết ta! Người bao năm nay vẫn không có chút gì thay đổi! - Nữ nhân hừ lạnh, mắt nàng cong lại như vầng trăng khuyết, âm dương quái khí lời nói phát ra:
- Năm đó họ Dương ngươi bại bởi Ỷ Lan, ta không biết ngươi là làm cách nào trọng sinh một thế, nhưng đúng là ông trời có mắt, lại để ngươi sống lại thành họ Lê ha ha, thật là chết cười ta rồi!
Mặc kệ lời châm chọc, Lê Nghi Phượng lúc nào không đứng bên cạnh Đỗ Anh Vũ thì sẽ không bị biến thành dễ xúc động, thiếu kiểm soát, nàng ngay tại chỗ đáp lại:
- Nhưng ít nhất ta là không thua bởi họ Tạ! Đừng nghĩ ta không điều tra qua, Mục Yên Hầu Lý Thường Hiến chỉ có một người con trai duy nhất là Quách Công Bình, Quách Gia nhất tộc cũng không có một ai gọi là Quách Ngọc Như cả, ngươi rốt cuộc từ là đâu xuất hiện thì bản thân ngươi hẳn biết rõ nhất...
Nữ nhân đối diện với với Lê Nghi Phượng chẳng phải ai khác ngoài Quách Ngọc Như,
Lời nói của Lê Nghi Phượng đối với Quách Ngọc Như khiến nàng cảm giác như bị đâm thấu tim gan, sắc mặt liền đanh lại, vẻ ôn nhu thường thấy biến mất tiêu, toàn thân khí tức như núi lửa muốn bùng phát, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thượng Dương! Cái tính thích soi mói của ngươi vẫn không chút nào thay đổi!
Lê Nghi Phượng cũng chẳng ngại ngùng gật đầu, mỉm cười trêu tức đáp:
- Thuần Khanh à Thuần Khanh, ngươi là vẫn nhu nhược yếu đuối, hèn mọn như vậy, muốn làm người nhà họ Quách đến phát điên rồi, ha ha, nhưng hắn bây giờ lại thành họ Đỗ, làm sao bây giờ? Hiện tại đổi họ vẫn còn kịp nha.
Quách Ngọc Như giọng như muốn gầm thét, phẫn nộ quát lớn:
- Ta chính là người họ Quách! Sính lễ đưa dâu, cưới hỏi đàng hoàng, kẻ lăng loàn không biết xấu hổ như ngươi cũng xứng nói ra câu đó? Thân làm Thái Tử phi lại tư thông với thần tử, hại hắn cả một đời không còn mặt mũi làm một nam nhân bình thường, không có mặt mũi đối diện với Tiên đế, hại chúng ta nhà tan cửa nát, ngươi còn nói ngươi yêu hắn? Ta nhổ vào! Ma nữ nhà người chỉ có yêu bản thân mình mà thôi! Thánh Tông Tiên Đế cả một đời không chạm ngươi chính là vì ngài ấy ghê tởm ngươi!
Lê Nghi Phượng lúc này cũng cực đỉnh phẫn nộ, nhịn không được mà quát ngược:
- Hắn vốn chính là của ta, ngay từ đầu người hắn chọn là ta, người là cái thá gì mà đòi xứng với hắn? Quách gia phu nhân? Ha ha, còn không phải vì hắn thương hại ngươi! Tân hôn Yến hắn ở đâu? Là ở chỗ ta! Hắn cả đời chưa từng chạm vào ngươi, lão trinh nữ! Thế nào? Muốn cướp lấy cái không phải của mình, sướng hay không sướng?! Tiểu biệt thắng Tân hôn, tiểu biệt sẽ mãi thắng Tân hôn ha ha!
Lê Nghi Phượng mất đi vẻ điềm nhiên lãnh ngạo vốn có, Quách Ngọc Như ôn nhu hiền thục cũng đã biến mất, giờ đây hai người như hoá thân thành hai bà điên liên tục chửi bới, công kích đối phương.
May hắn cả hai đều còn giữ lại cho mình một tia lý trí, biết đây là địa bàn của Đỗ Anh Vũ, nên chỉ dừng ở động khẩu chứ không động thủ.
Không khí giương cung bạt kiếm chỉ thực sự bị gián đoạn bởi một người tỉnh giấc.
Lê Xuân Lan mới tỉnh ngủ, khuôn mặt bầu bĩnh có phần xuẩn manh, nàng dụi dụi mắt đi ra khỏi dịch trạm.
Vừa ra đến nơi liền thấy tỷ tỷ của mình đang cùng Quách lão sư đàm thoại.
Nhìn giữa hai người có vẻ rất to tiếng nhưng kì lạ là không có chút thanh âm nào chuyền được ra ngoài!
Có kẻ mới xuất hiện ngay lập tức khiến hai nữ nhân điên tỉnh lại, vội vã lấy lại sự phong độ...
Chỉ là chưa kịp thu về khí thế, lúc hai người nhìn sang làm tiểu quận chúa sợ hãi, suýt chút nữa tè ra quần, khuôn mặt bầu bĩnh cười nhìn như khóc, lắp bắp nói:
- Tỷ...tỷ tỷ! Quách...!lão sư...!chào...!chào buổi tối!!!.