Vốn dĩ một tiểu nhân vật như Phan An là không đáng để cả Lý Dương Quang cũng Đỗ Anh Vũ quan tâm nhiều đến vậy.
Nhưng ai bảo hắn lại là manh mối để tìm hiểu xem kẻ đứng đằng sau là ai.
Từ việc sắp xếp để Dương Đoan Hoa bắt hắn lại, rồi để Đỗ Anh Hậu ở sẵn bên trong tạo cảm giác đồng cảm cho đến cuối cùng là Đào Thuấn xuất hiện giải cứu bọn hắn ra, từng bước từng bước rất đơn giản nhưng có thể nhanh chóng tạo dựng niềm tin với Phan An, bỏ đi sự đề phòng nơi hắn.
Dùng nửa ngày thời gian để xoay con hàng này như xoay chong chóng, cho hắn một loạt cảm xúc thăng trầm lẫn lộn đan xen.
Nếu là kẻ sõi đời thì rất có thể sẽ nhìn ra sơ hở trong đó, nhưng nếu chỉ dùng để đối phó với một con chim non mới vào đời thì hoàn toàn đủ rồi.
Đỗ Anh Vũ từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
Dù sao hắn cùng Phan An lúc trước là có va chạm, nếu Đỗ Anh Vũ xuất hiện thì cho dù Phan An có là thiểu năng trí tuệ đi chăng nữa thì cũng phải biết tự chủ mà đề phòng.
Thời gian trôi đi rất nhanh, quanh đi quẩn lại là đã đến tối.
Đến lúc Đỗ Anh Vũ nhóm người chuyển sang bước thứ 2.
Đỗ công tử nhắm mắt tĩnh tọa trên xe ngựa, ngón tay nhỏ gõ liên tục vào đùi, chỉ đến khi Công Đàm từ bên ngoài thông báo thì Đỗ Anh Vũ với mở mắt ra.
Bước xuống xe, nhìn theo nhóm hai người vừa mới được Đào Thuấn cứu thoát khỏi chốn ngục tù, nay lại tiến vào con hẻm nổi tiếng nhất Hồng Phường để ăn mừng một phen, Đỗ Anh Vũ cũng mỉm cười, tu chỉnh sửa sang lại phục trang, rồi khoan thai như tản bộ, nhẹ nhàng bước vào Giáo Phường Ty.
Ở phía trước mặt, Đào Thuấn cùng Đỗ Anh Hậu hiện đang mang theo chim non Phan An đi mở mang tầm mắt.
Phan An như gã nhà quê lên tỉnh, từ lúc bước vào Giáo Phường Ty là trợn mắt há mồm, thỉnh thoảng lại như hiếu kì bảo bảo, lúc thắc mắc cái này, lúc là hỏi cái kia.
Đào Thuấn thì nhập vai, trở lại làm hắn của trước kia, ngày từ lúc bước vào Giáo Phường Ty là một đám oanh Oanh Yến Yến lượn lờ trước mặt hắn, nũng nịu hô Đào công tử liên tục.
Đến lúc này Phan An mới thật sự buông lỏng cảnh giác, nhìn về phía Đáo Thuấn, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ, trong lòng hô lớn :”Tiền bối! Mang ta!!”
Đào Thuấn sau hơn một tháng mất tích, lại một lần nữa xuất hiện tại Giáo Phường Ty liền hấp dẫn đám công tử ca tại kinh thành tiến tới hỏi thăm, có thể xem như hắn khi xưa nhân duyên cũng tương đối tối, mọi người đều nể mặt hắn.
Đào công tử thỉnh thoảng lại kéo Phan An tiến lên, giới thiệu hắn với mọi người làm Phan An cảm thấy một phen thụ sủng nhược kinh.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn được hưởng cái cảm giác này, cái cảm giác đứng giữa đám quý tộc, được bọn hắn đón chào khiến Phan An thật sự là như đi trên mây, toàn thân khoan khoái.
Lúc trước đi với Nguyễn Dương, hắn đa phần chỉ là vật làm nền không hơn không kém.
Hơn nữa Nguyễn Dương bản thân cũng không phải xuất thân kinh thành, vậy nên vòng tròn này Nguyễn công tử cũng chẳng thể gia nhập nổi, chỉ có lúc này đi với Đào Thuấn, Phan An mới thật sự có cơ hội được kết giao với mọi người.
“Quả nhiên phúc họa đan xen, nếu ta không gặp nạn, làm sao có thể gặp được Đỗ huynh đệ, rồi từ đó mà quen biết Đào công tử cơ chứ!”
Phan An từ tận đáy lòng cảm khái một tiếng.
Nhân dịp Đào Thuấn trở lại, cả đám công tử tụ tập nhau lại, tại một toà Sơn son thiếp vàng sầm uất Thanh Lâu tổ chức tiệc rượu.
Phan An lần đầu trộn lẫn giữa vòng tròn quyền quý, hưởng thụ sơn hào Hải vị, rượu ngon, còn có người đẹp ngồi bên cạnh phục vụ, có thể nói là vui sướng quên hết cả trời đất.
Lúc này nếu có ai đó hỏi cha hắn là ai, sợ đáp án không phải là Phan Điền mà là Đào Thuấn mất!
Tiệc Tùng đến nửa đêm, mỗi người trong đám công tử lại chọn cho mình một ca cơ, chui vào phòng đàm chuyện nhân sinh vui sướng.
Phan An cũng có phần sốt sắng, khâu này hắn chờ đã rất lâu.— QUẢNG CÁO —
Đang chuẩn bị hướng về một cô nương tóm lấy thì Đào Thuấn bắt hắn lại.
Đào Công tử nhàn nhạt nói:
- Phan huynh đệ, đây chỉ là một đám dong chi tục phấn, đâu thể xứng với chúng ta, đi theo ta, ta dẫn ngươi đến tìm hàng chất lượng cao.
Phan An nghe vậy mắt sáng như đuốc, các cô nương ở nơi này hắn nhìn đều rất ưng ý, vậy mà lại không nhập vào pháp nhãn của Đào Thuấn, lòng thầm cảm giác mình thật là quê mùa.
Cứ như vậy, 3 người kéo nhau rời khỏi tiệc rượu, loạng choạng tiến về sâu bên trong hẻm, lúc dừng chân lại thì đã đứng dưới cổng của một toà trang nhã viện tử
Văn Nhã Viện tấm biển tương đối điệu thấp nhưng nhìn qua là thấy.
Phan An có chút không thể tin được, quay lại hỏi Đào Thuấn thật là nơi này.
Đào Thuấn nháy mắt, nhếch miệng cười nói:
- Văn Nhã Viện tại Giáo Phường Ty như một đóa Hoa Sen độc lập giữa ao bùn, nơi này chỉ là tiền tài không đều là không thể vào nổi, chỉ có thân phận đặc biệt mới có thể tiến vào.
Nói dứt lời, Đào Thuấn tiến lên một bước, thì thầm nói chuyện với tên canh cổng, như là được thông báo từ trước, gã canh cổng cũng không làm khó dễ ba người, mở cửa rồi dẫn đường bọn hắn tiến vào bên trong.
So với những toà Thanh Lâu viện tử bên ngoài thì Văn Nhã Viện đúng như tên gọi, không có mùi rượu thịt phấn son, mà thay vào đó là một sự trang nhã tĩnh lặng, Phan An có cảm giác mình đang đi vào một toà thiền viện chứ không phải là một Thanh Lâu.
Ba người được tên canh cổng dẫn đường tiến tới một căn phòng nhã nhặn, bên trong lư hương được đốt sẵn, mùi trầm hương xông lên sực nức cả căn phòng.
Tại nơi đây đèn đuốc có phần mờ mờ ảo ảo, không gian ngập tràn sương khói làm cho người ta cảm thấy như đang phiêu du tiên cảnh.
Phan An là một kẻ không hiểu gì về nghệ thuật sắp đặt, nhưng nhìn trang trí trong phòng cũng cảm thấy rất thích mắt, xông một ít khói trầm hương lên người, toàn thân liền thư sướng.
Ba vị công tử ngồi uống trà, đàm truyện gió trăng rồi khả ố cười một hồi thì hạ nhân thông báo là “hàng” đã tới, họ Phan sốt sắng không chờ được nữa.
Tiến vào nhã phòng là một váy trắng che mặt cô nương.
Dù không nhìn thấy rõ mặt của nàng nhưng chỉ cần thông qua ánh mắt điệu bộ, vóc dáng cử chỉ liền biết đây là tuyệt phẩm.
Đỗ Anh Hậu quay sang nhìn gương mặt như háu đói của Phan An liền bỉ ổi cười một tiếng, xong nói:
- Phan huynh đệ, chúng ta không ở đây làm kì đà, quấy rầy huynh cùng mĩ nhân đàm chuyện, xin phép cáo lui.
Đào Thuấn cũng đứng dậy, quăng về họ Phan ánh mắt nam nhân đều hiểu, nháy mắt rồi nói:
- Phan huynh, xuân tiêu nhất khắc, đáng giá ngàn vàng, chúng ta là phải đi thôi ha ha.
Phan An cười ngượng nhưng không giữ 2 kẻ đó lại, nói đùa, hắn là đi chơi gái, giữ lại làm gì, đứng ngoài xem cuộc vui à.
Chắp tay cáo từ, tiễn biệt hai người ra khỏi phòng, Phan An có chút không chờ nổi nữa, liền vồ tới mĩ nhân, đáng tiếc vồ hụt, mĩ nhân là tránh được.
— QUẢNG CÁO —
Nàng khanh khách cười một tiếng, xong thì ỏn ẻn, nhỏ nhẹ nói:
- Công tử, đêm còn dài, sao phải vội vã như vậy, đợi thiếp thân một chút, thiếp thân có cái này muốn cho công tử xem.
Hoá thân thành trư ca Phan An có phần sốt ruột, nhưng không muốn lần đầu tiên liền mất phong độ, cũng cười nói:
- Được rồi mĩ nhân, nàng là muốn cho ta xem thứ gì?
Mĩ nữ che miệng cười, khanh Khánh nói:
- Ta là muốn mời công tử xem thiếp thân...
Vừa nói dứt lời, nàng tay nhẹ nhàng uyển chuyển nâng lên, chân hơi kiễng, toàn thân bồng bềnh như bay, ở nơi hai chân trần có treo lục lạc, hai tay thon cầm hai cái chuông nhỏ, cứ theo nàng nhảy múa là lại phát ra âm thanh như ru hồn người.
Vũ điệu, cử chỉ, ánh mắt, âm thanh, mùi hương...tất cả những thứ đấy như hoà quện vào nhau, tạo thành một loại ma tuý khiến Phan An cảm thấy bản thân dần mất kiểm soát, ánh mắt mờ dần.
Khuôn mặt hắn càng lúc càng đờ đẫn.
Thiếu nữ nhẹ nhàng tiến về phía hắn, nhẹ giọng nói:
- Nói cho ta biết..ngươi là ai?
Lúc này Phan An như một con rối, ánh mắt ngây dại ra, miệng không tự chủ mà đáp:
- Ta là....Phan An...!
*
Ngay tại căn phòng bên cạnh, Đỗ Anh Vũ ngồi vắt chân chữ ngũ, một bên uống trà, hưởng thụ mĩ nhân ở đằng sau lưng nắm vai xoa bóp, thi thoảng chỉ hơi ngoái đầu, nhắc nàng về độ nặng nhẹ khi dùng lực.
Nhìn thì có vẻ là rất hưởng thụ nhưng thật ra Đỗ Anh Vũ đang cực kì tập trung, căng tai chuẩn bị nghe ngóng phòng bên.
Tại căn phòng này, Đào Thuấn cũng Đỗ Anh Hậu cũng là vừa tới, hai người bọn hắn cũng là tập trung cao độ.
Nhưng không phải là tập trung về phía phòng bên cạnh, mà lại là tập trung nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang đứng phía sau lưng Đỗ tiểu tử.
“Mĩ nhân này là...người Tây vực sao?” Cả hai đều thầm nghĩ.
So với vóc dáng thon thả của các người đẹp Đông Á thì vưu vật trước mắt hai người có phần phồn thực hơn, ngực tấn công, Mông phòng thủ, vóc dáng chính là hình đồng hồ cát, thân hình ma quỷ của nàng kết hợp với bộ phục trang Ả-Rập mà Đỗ Anh Vũ dựa vào trí nhớ kiếp trước tự tay thiết kế càng khiến cho nàng đốt mắt người nhìn.
Khuôn mặt che vải lụa, trên đầu chùm khăn, chỉ để lộ ra hai con ngươi màu xanh Ngọc bích càng tăng thêm phần Huyền bí cho mĩ nhân.
Đỗ Anh Hậu có chút không nhịn được mà buột miệng hỏi:
- Mặt hàng này còn không?— QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ lườm hắn, rồi liếc sang phía Đào Thuấn, nhận thấy hai con hàng này chỉ tập trung vào thị tì của mình liền thở dài.
Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời!!!
Đỗ tiểu tử cũng chẳng muốn hai tên này nán lại làm gì, nhanh chóng xua tay đuổi hai kẻ này ra về, nhiệm vụ của bọn hắn coi như chấm dứt.
Dù có phần nuối tiếc nhưng bọn hắn vẫn là ngoan ngoãn nghe lệnh của Đỗ Anh Vũ, lặng lẽ mở cửa ra về.
Không có người khác, quả nhiên có thể tập trung hơn rất nhiều, Đỗ Anh Vũ định thần, lắng nghe Hoa Nương ở phía bên đối diện thôi miên tra hỏi.
Không sai, Mỹ nhân nhảy múa ở phía bên kia phòng chính là Hoa Nương, bản thân nàng cũng là một bước trọng yếu ở trong kế hoạch lần này.
Khả năng thôi miên của nàng Đỗ Anh Vũ cũng là từng được hưởng qua, vậy nên mức độ tin tưởng chính là 10 phần nắm chắc.
Tăng thêm tất cả các loại điều kiện mà Đỗ Anh Vũ trước đó thiết kế khiến Phan An nội tâm buông lỏng, kết hợp với m dưỡng thần hương làm cho Hoa Nương thậm trí còn có thể gieo vào trong đầu Phan công tử một loại ám thị, để mỗi lần về sau nhận được loại ám thị này, Phan An sẽ không tự chủ mà biến thành một con rối, kể từ đó sẽ cắm ở bên cạnh Phan Điền trở thành một quân cờ bí mật.
Thủ đoạn này có phần không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng chỉ cần Phan An không muốn tìm chết thì Đỗ Anh Vũ cũng sẽ không hại hắn.
Chỉ cần hắn ngoan ngoãn là được.
Sau một hồi...
Việc tra hỏi của phòng bên cạnh cũng đã xong xuôi.
Đỗ tiểu tử sau khi nghe hết thì sắc mặt biến ảo vô cùng, cuối cùng thì nhíu mày trầm tư.
Hắn là nhận được rất nhiều thông tin quan trọng.
Trong đó, việc Phan An cùng Nguyễn Dương quen biết là không liên quan gì đến Phan Điền!
Bản thân Phan An khi lên kinh thành mới quen biết Nguyễn Dương, cả hai đều không phải là kinh thành quý tộc nên có phần bị xa lánh, thế mới tiến tới cùng nhau bão đoàn sưởi ấm.
Như vậy là không có cơ sở nào có chứng minh Phan Điền cùng Nguyễn thị cũng như Thành Chiêu Hầu liên quan.
Mọi luận điểm trước kia đều vứt sạch.
Manh mối đứt đoạn!
“Vậy chuyện này rột cuộc là như thế nào?” Đỗ Anh Vũ âm thầm tự hỏi..