Cuối cùng thì Từ Bân cũng phát hiện ra trong bếp có thêm một chiếc nồi cơm điện, cô nhìn thấy cháo trắng và canh trứng ở bên trong đang tỏa hương, cảm xúc trong lòng Từ Bân có chút phức tạp.
"Tại sao Đỗ Nhược lại tốt với mình như thế nhỉ, lên được phòng khách lại xuống được phòng bếp, nếu mình cưới được cô thì tốt rồi."
Từ Bân nghĩ tới đây thì tâm trí bắt đầu giãy dụa, cô bắt đầu nghĩ đến khả năng mình với Đỗ Nhược có thể ở bên nhau hay không.
Tuy rằng công chức yêu cầu rất nhiều thứ nhưng nếu không phải chức cao thì cô cũng có thể tranh thủ một chút.
Từ Bân lại chẳng phải thánh mẫu, từ khi tốt nghiệp cô đã bắt đầu làm việc trong công ty của gia tộc, bây giờ số lượng quan hệ và tiền tài của cô cũng chẳng phải ít.
Cô cầm lấy muỗng múc canh trứng, muỗng đến bên miệng thì nhẹ nhàng thổi một chút.
"Nghĩ qua nghĩ lại thì nếu mình thật sự thích Đỗ Nhược, vậy thì thử một lần cũng không mất gì."
Đầu tháng 12, Phùng Liễu chính thức kết thúc hợp đồng thuê nhà với chủ nhà, sau khi xử lý xong thủ tục thì bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lạc Vân Sam vì muốn bản thân mình trông trưởng thành một chút, vì vậy trong chuyện chuyển nhà này nàng cũng không dám thúc giục Phùng Liễu, nàng chỉ lén lút sắp xếp lại nhà của mình, thư phòng và những phòng khác đều dành ra một nửa cho Phùng Liễu.
Thu dọn cũng gần hết đồ, đến cuối tuần thì Phùng Liễu chính thức chuyển nhà.
Lạc Vân Sam nhớ tới chuyện nàng đồng ý mời Từ Bân ăn cơm, nàng gọi ddiejn cho cô để nhờ cô sai một chàng trai khỏe mạnh tới giúp nàng dọn nhà.
Từ Bân nghe thấy Lạc Vân Sam nói thì liền thầm nói nàng thấy sắc quên bạn, thế nhưng cô nói xong thì cũng lập tức tới chỗ Lạc Vân Sam.
Từ Bân vẫn thích nhìn bộ dạng Lạc Vân Sam mềm như bông không có tính công kích, so với bộ dáng cao lãnh vô tình trên thương trường thì xinh đẹp hơn nhiều.
Phòng ở cũ của Phùng Liễu được cô thuê hai năm, bây giờ sắp xếp đồ mới phát hiện đồ đạc quá nhiều, ba người tới tới lui lui hơn nửa tiếng mới coi như gần xong.
- Này Vân Sam, chuyện tốt của cậu và cô giáo đã thành rồi, cậu tính khao tôi như thế nào đây?
Từ Bân nằm nhoài ra sô pha, cô vừa uống nước trái cây vừa nói.
- Tìm đối tượng cho cậu có được không?
Lạc Vân Sam nhướng mày nói, nàng tiện tay lấy cho Phùng Liễu một ly nước trái cây.
Nghe thấy Lạc Vân Sam định giới thiệu đối tượng cho mình, người đầu tiên Từ Bân nghĩ tới chính là Đỗ Nhược, sau khi thất thần một lúc cô nhanh chóng đáp lại nàng.
- Được thôi, cậu giới thiệu cho tôi đê!
Vẻ khác thường của Từ Bân không qua được mắt của Lạc Vân Sam, nàng cười hỏi.
- Cậu thích người như thế nào?
- Tôi thích...
Từ Bân vuốt cằm.
- Tôi thích kiểu mặt đẹp da trắng, ôn nhu săn sóc, thông minh hơn người, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
- Cậu đừng có mơ, Phùng Liễu là của mình tôi!
Lạc Vân Sam lãnh đạm nói.
"Gì cơ?"
Từ Bân sửng sốt một chút, sau đó cô mới phát hiện mình bị nhét đầy một mồm cẩu lương.
- Cậu yên tâm đi, tôi không động tới vợ bạn đâu.
Từ Bân ho nhẹ một tiếng, trong lòng cô bắt đầu tính toán.
- Cô Phùng có người bạn nào thích hợp hay còn độc thân không?
Phùng Liễu thấy Từ Bân hỏi thì cô cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, những người thích hợp với Từ Bân nói nhiều không nhiều mà ít cũng chẳng ít.
- Chỉ giới hạn trong giới tính nữ à?
Phùng Liễu hỏi.
- À, cái này thì...
Từ Bân chớp mắt, hình như cô cũng không kháng cự đàn ông.
- Chắc là đều được cả.
- Hừ!
Lạc Vân Sam nhướng mày, ánh mắt nàng thâm thúy nhìn chằm chằm Từ Bân.
- Đàn ông mặt đẹp da trắng, ôn nhu săn sóc không nhiều đâu, cậu chắc chắn là sẽ chọn người theo mẫu này à?
"Đàn ông như thế thì có khác gì tiểu bạch kiểm đâu."
- Đổi thành đàn ông thì tất nhiên chính là đẹp trai đa tài, hiểu ý người yêu rồi.
Từ Bân nhanh chóng phản bác.
- Dù sao thì đẹp là được.
- Thế thì cậu đi mà chọn người trong công ty giải trí con của tập đoàn nhà cậu đi, chắc chắn không thiếu.
Lạc Vân Sam không chút kiêng kị nói, nàng cố ý thử Từ Bân.
- Không giống nhau, thứ tôi muốn là tình yêu cơ mà!
Từ Bân nhướng mày nói.
- Tình yêu à?
Lạc Vân Sam cười nói.
- Thế thì cậu phải đợi dài cổ rồi.
- Quá đáng vừa!
Từ Bân mắng Lạc Vân Sam.
- Cô Phùng, cô mau dạy dỗ nàng đi, dù gì thì tôi cũng coi như chị của nàng, nàng nói với chị của mình như thế à?
Từ nãy tới giờ Phùng Liễu cũng không nói gì, cô yên lặng nhìn hai người này nói nhau, thỉnh thoảng sẽ vuốt ve bộ lông của Nhị Mộc, toàn bộ cuộc trò chuyện đều đóng vai hàng xóm hóng chuyện.
- Phùng Liễu là người của tôi, sao cô lại giúp cậu chứ!
Lạc Vân Sam cười, nàng đâm một dao vào chỗ đau của cô.
Từ Bân không thể nói lại Lạc Vân Sam, bình thường Lạc Vân Sam không nói nhiều nhưng khi ở với người quen mới bộc phát tính độc miệng của mình.
Tất nhiên cái thói độc miệng này gặp được Phùng Liễu liền thăng cấp thành "tình thoại cầu vồng".
Sau khi ầm ĩ với nhau một hồi, Lạc Vân Sam mới thực hiện lời hứa mời Từ Bân một bữa lớn, sau đó nàng còn đưa cô đi lượn trung tâm thương mại.
Các nàng đi quanh trung tâm thương mại nhưng Từ Bân vẫn luôn đi một mình ở phía trước, còn Phùng Liễu và Lạc Vân Sam nắm tay nhau chậm rãi đi phía sau, hai người ngồi nhìn Từ Bân thử đồ rồi đưa ra ý kiến.
Lúc Từ Bân vừa mới chọn được một chiếc váy đi vào phòng thử đồ, bỗng có một bóng dáng quen thuộc cũng đi vào cửa hàng.
- Chị Đỗ Nhược!
Phùng Liễu là người đầu tiên nhìn thấy Đỗ Nhược, cô vẫy tay với Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược thấy Phùng Liễu và Lạc Vân Sam thì có chút bất ngờ, cô cười với hai người rồi tới gần.
- Liễu Liễu! Chào cô Lạc!
Đỗ Nhược chào hai nàng.
- Vân Sam, nhìn tôi mặc váy này trông thế nào?
Đỗ Nhược và Phùng Liễu chưa nói được mấy câu thì Từ Bân đã thay xong váy đi ra ngoài.
Đỗ Nhược nghe thấy tiếng nói cũng nhìn sang, Từ Bân mặc một bộ váy dài màu đỏ, những đường cắt tuyệt vời trên váy có thể tôn lên đường cơ thể tuyệt đẹp của cô.
Chiếc váy có cổ thấp, tầm mắt Đỗ Nhược nhìn nhìn từ trên xuống dưới, cô còn có thể nhìn thấy phần ngực trắng như tuyết của Từ Bân.
- Rất đẹp!
Lạc Vân Sam nhìn Từ Bân rồi nói.
Màu đỏ rất hợp với da của cô, làn da của Từ Bân vốn rất trắng nay lại mặc váy đỏ thì càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô.
Ánh mắt Đỗ Nhược khẽ dao động, mắt cô nhìn Từ Bân có thêm vài phần tính chiếm hữu.
Từ Bân nghe được câu trả lời hài lòng mới nhìn Đỗ Nhược, tầm mắt hai người va vào nhau.
- Đỗ Nhược, cô cũng tới à?
Trong mắt Từ Bân có chút vui mừng, cô thẳng lưng, tự tin nói.
- Chủ nhiệm Đỗ, cô thấy tôi mặc váy này như thế nào?
- Rất xinh đẹp!
Đỗ Nhược thành thật nói.
- Váy đẹp à?
- Váy đẹp, cô cũng đẹp!
Đỗ Nhược bình tĩnh nói, trong mắt cô khôi phục lại vẻ điềm đạm thường ngày.