“Ngôn Tâm đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Mộ Kiến Đức tắt tivi, hỏi.
“Ngôn Tâm bị Lộc Hoa dẫn đi, nói là tìm một bác sĩ làm phẫu thuật cho nó. Nhưng phẫu thuật lại xảy ra vấn đề, Ngôn Tâm đã hu hu…”
Vân Mỹ khóc đến chết đi sống lại, vẻ mặt bi thương, lại tiếp tục khóc: “Tôi đến nhà Lộc Hoa hỏi cho ra lẽ, nhưng cậu ta lại không chịu trả lại con gái đã mất cho tôi, còn đuổi tôi ra ngoài!”
Bà ta ôm ngực khóc nức nở.
Mộ Kiến Đức vội vàng rót cho bà ta một ly nước, đỡ bà ta ngồi xuống, vỗ nhẹ lên lưng bà ta, giúp bà ta điều khí.
“Vậy phải làm sao đây? Lộc Hoa không phải là người mà nhà họ Mộ chúng ta có thể trêu vào.”
Nghe tin dữ của con gái, Mộ Kiến Đức cũng đỏ viền mắt. Thế nhưng đối phương là Lộc Hoa…
Một bên là xác của con gái, bên kia là Lộc Hoa một tay che trời trong giới giải trí, huống hồ sau lưng còn có nhà họ Lộc giàu nhất thành phố S chống lưng. Cho dù ông ta hết sức đau xót cho cái chết của con gái, nhưng muốn khiến cho Lộc Hoa phải trả giá, cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Ông ta bị kẹp ở giữa, lọt vào thế khó xử.
Mộ Chỉ Ninh ngồi một bên, lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa không thèm che giấu.
Vân Mỹ bình tĩnh lại từ trong bi thương, lập tức nhìn thấy cô ta đang ngồi một bên cười cong mắt, bà ta càng tức giận đến run người, chỉ vào cô ta chửi ầm lên.
“Con khốn, là mày khắc con gái tao! Nếu như không phải mày là sao Tang môn, thì sao lúc đó Ngôn Tâm lại xảy ra tai nạn xe! Bây giờ lại khiến tao người đầu bạc tiễn người đầu xanh!”
Mộ Chỉ Ninh hừ lạnh một tiếng, bật cười: “Không phải tôi khiến chị ta uống say rồi tông xe, cũng chẳng phải tôi đưa chị ta vào tay Lộc Hoa, ép người ta làm phẫu thuật cho chị ta. Chị ta chết thì có liên quan gì đến tôi? Bà ít ngậm máu phun người đi, nước bẩn gì cũng hất lên người tôi.”
Cô ta ghét bỏ trợn mắt một cái, đặt mạnh ly thủy tinh trong tay xuống bàn trà.
“Chính là con khốn mày. Không thì sao tối hôm qua mày lại biết trước Ngôn Tâm đã mất! Mày còn dám ngụy biện! Hôm nay tao sẽ đánh chết mày!”
Vân Mỹ tức giận vô cùng, nắm lấy cái điều khiển tivi trên bàn trà, ném về phía cô ta.
“Đều dừng hết lại! Ra thể thống gì nữa!”
Mộ Kiến Đức quát to một tiếng, hai người không thể không dừng lại.
Mộ Chỉ Ninh xê dịch về một bên sô pha, duy trì khoảng cách với Vân Mỹ, nhàn nhạt nói: “Ngày mai chính là ngày mà Ngự Niên muốn nói rõ cho mọi người. Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này, công khai tin dữ của chị.”
“Mày có ý gì? Ngôn Tâm đã ra đi rồi, mày còn muốn lợi dụng nó như vậy?”
Vân Mỹ lại kích động lên. Mộ Kiến Đức vội vàng kéo bà ta lại, ra hiệu Mộ Chỉ Ninh tiếp tục nói.
“Ngày mai chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp báo. Song song với việc công bố tin dữ của Mộ Ngôn Tâm, chúng ta sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Sanh Ca, như vậy sẽ không đắc tội với Lộc Hoa, còn có thể chiếm ưu thế dư luận trước mặt quần chúng.”
Cô ta đã lập kế hoạch cho buổi họp báo ngày mai từ rất lâu rồi.
Cho dù Sanh Ca có chết, cô ta cũng phải khiến cho danh tiếng của con khốn này chìm trong bụi đất, khiến cô bị tất cả mọi người phỉ nhổ!
Mộ Kiến Đức suy tư trong một lát, gật đầu đồng ý đề nghị của cô ta.
“Vậy thì nghe theo lời con, con sắp xếp chuyện này cho tốt.”
Mộ Kiến Đức buồn bã ỉu xìu, trên mặt vẫn là nét bi thương, thở dài một hơi, dẫn Vân Mỹ lên lầu.
Trên mạng, bởi vì chỉ còn cách ngày công bố nói rõ một ngày cuối cùng, tất cả truyền thông vẫn tiếp tục theo dõi chuyện này. Quần chúng hóng hớt cũng đều đang đợi sự thật được vạch trần.
Đêm nay có lẽ là một đêm trằn trọc, khó ngủ của rất nhiều người.
Sanh Ca đương nhiên cũng không quên, đợi chờ vở kịch lớn ngày mai lên sân khấu.
Đêm khuya yên tĩnh, cô vẫn vô cùng tỉnh táo, không hề buồn ngủ.
Sau khi lật qua lật lại trên giường mấy lần, cô lại xuống giường, đi đến trước tủ nhón chân, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ ở trên đầu tủ.
Cô nhẹ nhàng mở hộp gỗ nhỏ đó ra, lấy ra một bức ảnh ở dưới đáy hộp.
Đó là một bức ảnh kết hôn của cô và Phong Ngự Niên, cũng là bức ảnh duy nhất.
Nếu như không phải năm đó ông cụ Phong ép anh và cô chụp một bức mặc đồ cưới, có lẽ cuộc hôn nhân ba năm có tiếng mà không có miếng này đến cuối cùng, ngay cả một bức ảnh chụp chung cũng sẽ không có.
Cô nắm chặt bức ảnh đó, ánh mắt sâu thẳm.
Bởi vì dùng sức mà đốt ngón tay có hơi trắng đi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Cô nhìn rất say sưa, đến nỗi Lộc Hoa gõ cửa vài lần cũng không nghe.
Lộc Hoa im lặng đứng bên cạnh cửa nhìn cô, âm thầm thở dài trong lòng.
Phong Ngự Niên lạnh nhạt vô tình với cô như thế, chẳng lẽ cô vẫn không buông được?
Anh ấy đang muốn đi vào khuyên giải an ủi, động tác tiếp theo của Sanh Ca đã khiến anh ấy sửng sốt ngay tại chỗ.
Cô cầm kéo lên, canh ngay giữa bức ảnh đó, không chút do dự cắt nó ra làm đôi, sau đó lại cắt một nửa có Phong Ngự Niên thành từng mảnh vụn.
“Con bé này, em đang làm gì?"
Lộc Hoa đi vào, vỗ vai an ủi cô: “Anh còn tưởng là em không buông bỏ được, lại nhớ đến cậu ta…”
“Sao có thể.”
Sanh Ca cười lạnh, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên vô cùng ác liệt.
“Cuộc hôn nhân ba năm này, món nợ mà anh ta đã nợ em, đã đến lúc phải trả rồi.”
Đêm dài đằng đẳng.
Không cách nào yên tâm đi vào giấc ngủ còn có Mộ Chỉ Ninh đang lật tới lật lui trên giường.
Cả ngày hôm nay, Phong Ngự Niên đều không liên lạc với cô ta. Cô ta bận chuẩn bị cho buổi họp báo ngày mai, cũng không thể gọi điện cho anh được.
Ngày mai chính là ngày anh hứa sẽ nói rõ cho mọi người.
Không nói vài câu với anh, cô ta luôn cảm thấy trong lòng không yên tâm.
Cô ta tựa lên đầu giường ngồi dậy, mò được điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, mở danh bạ, gọi đến số của anh.
Trong điện thoại kêu lên một tràn tiếng báo số bận.
Trước sau đều không có người nhấc máy, chỉ có một giọng nữ quen thuộc nói rằng: “Thuê báo quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
Ngày thường vì công việc, thỉnh thoảng Phong Ngự Niên sẽ để chế độ im lặng, nhưng chưa từng tắt máy.
Mộ Chỉ Ninh sửng sốt, đang muốn gọi lại, tiếng chuông điện thoại đã kêu lên trước.
Sau khi thấy rõ tên được lưu trên màn hình, cô ta nhận cuộc gọi, lòng nóng như lửa đốt hỏi: “Ngự Niên đâu? Anh ấy đang ở đâu?”
“Cô Mộ, tôi đang ở cổng sau của biệt thự nhà họ Mộ, cô có thể tự đi xuống một chuyến không?”
Giọng nói trong điện thoại vô cùng yếu ớt.
Mộ Chỉ Ninh cả kinh, vội vàng thay một bộ thường phục, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Lưu Niên đợi ở cổng sau không ngừng nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng cô ta đang vội vội vàng vàng đi về phía anh ấy.
“Sao anh lại đến đây? Ngự Niên không ở cùng anh sao? Vì sao anh ấy không nhận điện thoại của tôi?” Trên mặt Mộ Chỉ Ninh tràn đầy sự nghi hoặc cùng bất an.
Cô ta liếc nhìn Lưu Niên đang cúi đầu không nói.
Nương theo ánh đèn lờ mờ, lúc này mới thấy được tóc tai anh ấy bù xù, trên quần áo có vài lỗ thủng, trên mặt còn có vết thương, cả người đều toát ra mùi máu tươi.
"Anh làm sao vậy? Là ai đã làm anh bị thương đến mức này?" Cảm xúc của cô ta thay đổi từ nghi hoặc thành khiếp sợ, trong lòng lại càng lo sợ bất an hơn.
“Sau khi sếp biết tin Sanh Ca nhảy máy bay, đã trực tiếp lái xe qua tìm người, đến bây giờ vẫn chưa về. Khoảng cách giữa các cột anten ở chỗ đó quá xa, chắc là sếp không thể nhận được cuộc gọi của cô. Hơn nữa… có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn anh ấy không thể trở về được.”
“Cái gì?! Anh ấy đi tìm Sanh Ca rồi?”
Mộ Chỉ Ninh sốt ruột, vội vàng hỏi: “Vậy có phải là kế hoạch của tôi đã bị lộ rồi không?”