Bọn họ nói chuyện một hồi thì đã đi ra khỏi nhà giam, sau đó lên xe đi về phủ Công tước.
Không bao lâu sau, chiếc xe đã đến trước cổng phủ Công tước.
Tự Niên vừa xuống xe, trong nháy mắt tầm mắt của anh ta gần như là bị thu hút bởi thân hình cao to vô cùng quen thuộc đang ở trước cổng kia.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài màu tối, dáng người thẳng tắp, khí chất lạnh lùng cao ngạo, giống như là cố ý đứng trước cổng chờ anh ta vậy.
Mặc dù người này đã đeo khẩu trang và đội mũ, cả khuôn mặt đều được giấu kín trong bóng tối, nhưng liếc mắt một cái Tự Niên đã nhận ra được.
Trong chốc lát, hai hốc mắt của anh ta đỏ lên, như thể lên quên mất cả người đầy thương tích của mình, chẳng màng tới điều gì mà liều mạng nhào tới, ôm chầm lấy đối phương.
Người đàn ông bật cười, khẽ vỗ vào vai của anh ta, cất giọng chế giễu: “Mới nửa tháng không gặp, tính cách của cậu lại trở nên yếu đuối như vậy rồi sao?”
Tự Niên khẽ nhíu mày, không lên tiếng trả lời lại, cánh tay vẫn nắm chặt người kia, giống như đang cố tìm kiếm một chút ấm áp trên người anh trai vậy.
Cô gái “Tự Thủy” vừa mới được đổi tên kia, đi tới nhắc nhở: “Trên người anh Tự Niên còn có vết thương đó, anh vỗ nhẹ một chút, anh ấy sẽ bị đau!”
Người đàn ông giương đôi mắt đen láy liếc nhìn cô gái một cái, lẳng lặng rút cánh tay đang trên lưng Tự Niên về: “Xem ra chuyến đi này thu hoạch của cậu cũng không tệ, còn lừa được một cô gái dễ thương như vậy trở về.”
Tự Thủy nhe rằng cười khẽ: “Hi hi!”
Tự Niên: “…”
Cùng lúc đó, Ninh Thừa Húc đang ở trên xe trở về cung điện Arzee.
Anh ta nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh lùng u ám dặn dò Jamie: “Tối ngày mai, trước khi đưa Tự Niên lên máy bay, hãy tìm cách giết cậu ta, lấy lại thuốc trị virus siêu cấp trở về.”
“Nhưng mà… Thân thủ của cậu ta rất giỏi, nơi công cộng lại không thể dùng súng, cũng không thể phái tới quá nhiều người, như vậy sẽ thu hút sự chú ý của người khác, nếu làm như vậy người của chúng ta sợ rằng sẽ không phải là đối thủ của cậu ta.”
Ninh Thừa Húc híp mắt, vẻ lạnh lẽo trên gương mặt không hề giảm đi: “Vết thương trên người cậu ta vẫn chưa khỏi, cũng không thể liều mạng được, cứ làm theo làm tôi nói là được.”
“Vâng.”
Jamie đang ngồi ở ghế phó lái vừa lên tiếng trả lời lại, điện thoại trong tay bất chợt đổ chuông.
Biểu cảm của anh ta bất chợt trở nên nghiêm trọng, quay đầu nhìn về phía Ninh Thừa Húc: “Chủ nhân, người chúng ta phái đến nhà giam nói là không nhìn thấy Tự Niên nữa!”
Ninh Thừa Húc cau chặt mày lại: “Điều tra!”
Jamie gửi tin nhắn đi, mười phút sau, anh ta lại lần nữa bày ra vẻ mặt khó xử nhìn về phía Ninh Thừa Húc: “Chủ nhân, không điều tra được, cậu ta giống như là biến mất vào hư không vậy!”
“Rõ ràng là nhốt lại trong nhà giam, còn có xích chân giam lại, cậu muốn nói với tôi là cậu ta mọc cánh bay đi sao?” Ninh Thừa Húc tức giận nói: “Điều tra lại lần nữa! Xem hôm nay có ai từng đến nhà giam, xem bản ghi chép thăm hỏi tìm ra cho tôi!”
“Chủ nhân, mặc dù ngài có lệnh đặc xá mà trưởng công chúa cho, có thể tự do ra vào nhà giam, nhưng không có quyền hạn kiểm tra bản ghi chép thăm hỏi.”
Ninh Thừa Húc dần dần bình tĩnh lại: “Thôi đi, không tra nữa, cậu ta vẫn chưa có được thuốc, sẽ không rời khỏi nước Âu Phi đâu, ngày mai cậu ta nhất định sẽ xuất hiện!”
Tính toán ngày tháng, thân thể của Kỷ Ngự Đình chắc hẳn đã sắp khô héo đến cuối cùng rồi, ước chừng sẽ không còn mấy ngày nữa đâu.
Qua ngày mai nữa thôi là sắp kết thúc rồi sao?
Đêm nay, đã định trước là một đêm mất ngủ của tất cả mọi người.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vừa tảng sáng, Sanh Ca đã bị cô giúp việc đánh thức để chải đầu rửa mặt sau đó lại trang điểm.
Ninh Thừa Húc mua cho cô toàn bộ đồ trang điểm mới, tất cả đều là đồ không có chất phụ gia, không độc hại đối với phụ nữ mang thai. Sanh Ca không thích người khác trang điểm cho mình, cho nên cô vẫn tự mình trang điểm.
Một tiếng đồng hồ sau, Ninh Thừa Húc cử xe đón dâu tới, đón cô đi đến thánh đường Florence.
Trong thánh đường, khách khứa tề tựu, tất cả mọi người đều những nhân sĩ quý tộc tầng lớp thượng lưu trong hoàng thất.
Trưởng công chúa Lance Kelly và công tước Guy Sizer đều có mặt để giúp Ninh Thừa Húc tiếp đón các vị khách, nhưng công tước Guy Haro thì không đến.
Xuyên qua cửa số xe, Sanh Ca nhìn thoáng qua khung cảnh thánh đường náo nhiệt, gương mặt cô không chút biểu cảm nào, sau khi chiếc xe đón dây vòng ra cửa sau của thánh đường, Sanh Ca đi vào trong phòng nghỉ ngơi mà Ninh Thừa Húc đã chuẩn bị xong xuôi trước đó.
Cô chỉ mặc váy cưới, còn chưa bắt đầu búi tóc đội màn che đầu.
Nghi lễ đã sắp diễn ra, cô cầm lấy chiếc lược trên bàn, chuẩn bị bắt đầu búi tóc.
Bàn tay vừa mới đưa ra đến giữa chừng, lại bị một đôi bàn tay ấm áp khác nắm giữ.
Thông qua chiếc gương, cô ngước mắt nhìn lên.
Là Ninh Thừa Húc.
Cô lập tức rút bàn tay về, cất giọng nhàn nhạt hỏi: “Anh không đi tiếp đón khách khứa, vào đây làm gì?”
“Phía trước đã có mẹ và công tước Guy Sizer tiếp khách rồi, tôi có thể nhàn rỗi một lúc, qua đây giúp em búi tóc.” Ninh Thừa Húc nhặt chiếc lược từ trên bàn lên, nhẹ nhàng chải tóc giúp cô.
“Anh vậy mà lại biết búi tóc?”
Vẻ mặt Sanh Ca có chút không thể tin nổi.
“Mấy ngày trước, tôi dành chút thời gian tìm những bậc thầy tạo hình học được một chút.” Ninh Thừa Húc nở nụ cười đầy vẻ nuông chiều, đôi mắt phượng xanh thẳm kia giống hệt như những ngôi sao sáng vậy, vô cùng nghiêm túc chải mái tóc đen nhánh của cô.
Sanh Ca không ngăn cản, cứ im lặng ngồi tại chỗ, để tùy ý anh ta loay hoay với mái tóc của mình.
Động tác của anh ta rất thành thục, rất nhanh đã búi xong mái tóc dài của Sanh Ca, giúp cô đội màn che đầu lên, tiếp đó là vương miện thủy tinh sáng chói rực rỡ.
Trang điểm xong, anh ta nhìn Sanh Ca vô cùng xinh đẹp ở trong gương, sau đó khắc sâu từng chút một vẻ đẹp hoàng kim của cô vào trong lòng mình.
“Em Sanh, em chính là cô dâu xinh đẹp nhất! Cảnh tượng này, mười năm trước tôi đã từng tưởng tượng đến, mười năm nay, yêu em chính là điều duy nhất tôi không thấy hối hận.”
Sanh Ca rũ mắt xuống, không trả lời lại.
Cô người hầu gõ cửa nhắc nhở: “Cô Lộc, còn mười lăm phút nữa nghi lễ chính thức bắt đầu!”
“Tôi biết rồi.”
Sanh Ca lười biếng hướng về phía cửa hô lên một tiếng, cô đứng dậy chuẩn bị đi thay giày cao gót, trên đường đi đến đây, cô trực tiếp xỏ dép lê mà đến.
“Để tôi.”
Ninh Thừa Húc ấn vai cô xuống, bảo cô ngồi yên trên ghế.
Anh ta đi đến bên cạnh giá để giày cao gót, lấy ra một hộp giày tinh xảo, mở nắp hộp ra, bên trong chính là một đôi giày bệt đế mềm màu trắng.
Sanh Ca có hơi ngạc nhiên: “Anh chuẩn bị giày đế bệt từ lúc nào vậy? Hôm nay là hôn lễ của anh, chẳng phải anh vẫn luôn mong muốn một hôn lễ hoàn mỹ sao, làm gì có cô dâu nào không mang giày cao gót trong lúc làm lễ chứ?”
Ninh Thừa Húc khuỵu một gối xuống sàn, chậm rãi ngồi xuống bên chân cô, dáng vẻ chân thành dùng tay nâng lòng bàn chân của cô lên.
“Đây là hôn lễ của hai người chúng ta, đối với tôi, tôi chỉ cần cô dâu là em, thì đã là điều hoàn mỹ nhất rồi.”
Anh giúp cô mang đôi giày đế bệt vào, nói một cách nghiêm túc: “Tối hôm qua tôi có tìm hiểu rồi, phụ nữ mang thai tốt nhất là không nên đi giày cao gót, sẽ có ảnh hưởng không tốt đến thai nhi, cho nên khuya hôm qua đã chạy đi tìm một đôi giày đế mềm, chưa kịp nói với em.”
Sanh Ca ngơ ngác nhìn anh ta, trong lòng cô có chút rối rắm phức tạp.
Nếu như mà người anh ta yêu không phải là cô, mà là một người phụ nữ khác cũng yêu anh ta, chắc hẳn anh ta sẽ rất hạnh phúc nhỉ.
Chỉ tiếc là …
Cô chán nản rũ mắt xuống, cố kiềm chế những cảm xúc đau lòng cùng xúc động đang dần trỗi dậy trong lòng kia xuống.
Trong thánh đường khách khứa ngồi đầy chỗ, khúc nhạc kết hợp giữa nghệ sĩ đàn vĩ cầm và nghệ sĩ đàn dương cầm hòa tấu vang lên, vừa vui vẻ lại vừa thiêng liêng, trầm bổng du dương vô cùng êm tai.
Đi theo tiếng nhạc, Ninh Thừa Húc từ cửa thánh đường, đi từng bước từng bước trên thảm đỏ, dừng lại bên cạnh cha xứ.
Trên đôi mày của anh ta không che giấu được vẻ vui sướng, như thể trong cuộc đời này không có chuyện gì vui vẻ hơn chuyện ngày hôm nay.
Ngay khi vừa đúng giờ, khúc nhạc bất chợt thay đổi.
Sanh Ca mặc một chiếc váy cưới trắng tinh đuôi dài thướt tha, tay cầm bó hoa cưới, xuất hiện tại cửa thánh đường, cô nương theo hành khúc lễ kết hôn long trọng, chậm rãi bước lên thảm đỏ, đi về hướng của Ninh Thừa Húc.
Khi cô đi đến phía sau lưng bên cạnh cha xứ, vị cha xứ mới bắt đầu hỏi lời thề.
“Anh Lance Charles, anh có nguyện ý cưới cô Lộc Sanh Ca làm vợ không? Kể từ nay yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn cũng đều sẽ không bao giờ lìa xa cô ấy, cả đời tôn trọng cô ấy cho đến lúc chết đi.”
Ninh Thừa Húc nhìn chăm chú Sanh Ca, trong đôi mắt phảng phất nổi lên những vệt sáng nhỏ.
Anh ta gần như là không hề chần chừ do dự: “Tôi nguyện ý.”
Trưởng công chúa ngồi dưới hàng ghế đầu, bà ta vừa cảm động vừa vui mừng lấy khăn tay chấm nước mắt.
Trên đài, cha xứ lại nhìn về hướng Sanh Ca.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!