Lộc Hoa hơi chột dạ, thực ra gần đây anh ấy cũng có gọi điện thoại mấy lần cho bên Sanh Ca, nhưng đều tắt máy.
Anh cả cũng là vì nguyên nhân này nên đã bắt tay vào điều tra về sự an toàn của Sanh Ca.
Nhưng vào giây phút Kỷ Ngự Đình sắp phải làm phẫu thuật này, Lộc Hoa không thể nói sự thật, chỉ có thể bịa ra vài lời để anh yên tâm.
“Nhóc con không sao, hôm trước nó mới gửi tin nhắn cho tôi. Cậu yên tâm làm phẫu thuật đi, đừng nghĩ gì cả, xử lý chuyện của Kỷ Dũng và Ninh Thừa Ân trước mắt trước, nhóc con sẽ không có chuyện gì đâu.”
Kỷ Ngự Đình vẫn nắm lấy tay Lộc Hoa không buông: “Sanh Sanh gửi tin nhắn cho anh sao? Cô ấy nói gì?”
“À thì…”
Lộc Hoa ngây ra, nghĩ nghĩ: “Nó nói tất cả mọi chuyện ở bên kia đều rất ổn thoả, bảo chúng ta đừng lo lắng, rồi… hỏi thăm về sức khỏe của cậu hai câu, nói chung là đợi thị lực của cậu hồi phục rồi, sẽ có thể tự mình nhìn tin nhắn của nó, không phải sao?”
Kỷ Ngự Đình không nói gì nữa, hàng mày nhíu chặt lại.
Trái tim của anh vẫn nôn nóng bất an như cũ.
Lộc Hoa nhân lúc sức lực của Kỷ Ngự Đình buông ra một chút, lập tức kéo tay anh ra khỏi cánh tay mình, để các y tá đẩy anh vào trong.
Sau khi Kỷ Ngự Đình vào trong, Lộc Hoa ngồi ở ngoài hành lang chờ đợi.
Anh ấy ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đèn đỏ của phòng phẫu thuật không chớp mắt, cũng đang nghĩ đến chuyện của Sanh Ca.
Đã qua bảy ngày rồi, nhóc con từng nói, trễ nhất là trong vòng nửa tháng sẽ đem theo thuốc giải virus siêu cấp về, cô nhất định không thể xảy ra chuyện!
…
Có Lộc Mặc đích thân cầm dao mổ, cuộc phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi.
Hơn ba tiếng đồng hồ là kết thúc.
Tác dụng của thuốc gây mê vẫn còn nên Kỷ Ngự Đình được đẩy vào phòng bệnh quan sát.
Lộc Hoa đi theo, trông chừng bên cạnh Kỷ Ngự Đình suốt một ngày, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, giữa chừng Chu Tiểu Tinh có đến đưa cơm hai lần.
Lộc Hoa cảm thấy không bình thường, gọi Lộc Mặc đến: “Anh hai, người bình thường tiêm thuốc gây mê, sao có thể ngủ lâu như vậy?”
Lộc Mặc đeo khẩu trang, vừa ghi chép số liệu trên màn hình giám sát của Kỷ Ngự Đình, vừa chậm rãi trả lời: “Em nói là người bình thường, còn trong người của Kỷ Ngự Đình có virus, cậu ta được xem là người bình thường sao?”
“…”
Lộc Hoa nghẹn họng, liếc Kỷ Ngự Đình đang nằm trên giường bệnh hôn mê chưa tỉnh một cái, nhỏ giọng nói: “Anh, sao em cảm thấy anh giống như đang mắng cậu ta vậy?”
Lộc Mặc không tiếp lời, ghi chép số liệu xong thì đóng cửa đi ra ngoài.
Lộc Hoa bất lực lắc đầu, im lặng đồng tình với cậu em rể tương lai Kỷ Ngự Đình này.
Anh cả trông có vẻ nóng tính, không dễ chọc, thực ra lại rất dễ nói chuyện.
Ngược lại là anh hai thì kiệm lời ít nói, trông như không để tâm đến bất kỳ chuyện gì, nhưng thực ra lại là người ghi thù nhất, bụng dạ đen tối nhất.
Sau này nếu như Kỷ Ngự Đình thật sự cưới nhóc con, có lẽ cửa ải của Lộc Mặc là khó vượt qua nhất.
Hai ngày sau, nước Âu Phi.
Buổi chiều, từ sớm Ninh Thừa Húc đã cho người mang đến mười bộ lễ phục tối cao cấp tinh xảo, để cho Sanh Ca lựa chọn.
Sanh Ca nhìn một cái đã nhìn trúng chiếc váy xoè bằng satin màu xanh nhạt, phối hợp với một cái khăn choàng lông màu trắng, có chút hương vị như tiên từ trên trời.
Tự Niên đứng đợi trong phòng khách, nhìn thấy Sanh Ca sau khi trang điểm xong, mặc lễ phục xuống lầu, tròng mắt anh ta sắp rớt ra, thậm chí có một giây phút anh ta quên mất cả hít thở.
Tự Niên lập tức cúi đầu, đánh thức lý trí của bản thân mình.
Cô Sanh Ca là của boss! Chỉ có thể là của boss!
Cho dù có đẹp thế nào cũng không thể nhìn nhiều hơn!
Sanh Ca để ý thấy anh ta chỉ nhìn một cái rồi rời mắt ngay, cô cụp mắt kiểm tra bộ váy của mình: “Sao vậy? Không đẹp sao?”
“Không… rất đẹp.”
Vành tai Tự Niên hơi đỏ, khôi phục lại sự bình tĩnh, rất nhanh đã chú ý đến màu sắc của bộ lễ phục, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà màu này, có hơi quá mức không?”
Trên đời này, không có bao nhiêu người đàn ông thích màu xanh lá, nếu như sau khi Ninh Thừa Húc biết được sự thật, nhìn lại bộ váy này, liệu có cảm thấy là cô cố tình khiêu khích anh ta không?
“Anh ta có thích hay không không quan trọng, tôi thích là được rồi, trước giờ tôi chưa từng tin mấy thứ như đội mũ xanh, là do tính cách của con người làm càn mà thôi.”
Cốc cốc.
Sanh Ca vừa nói xong, tiếng gõ cửa vang lên.
Tự Niên đeo gương mặt xấu đến không nói nên lời đi mở cửa.
Trong tay Ninh Thừa Húc cầm một bó hoa hồng trắng, một tay chống bên cửa, chóp mũi hít mùi hoa hồng một cách tao nhã.
“Em Sanh, sửa soạn xong chưa?”
Ninh Thừa Húc đưa bó hoa hồng trong tay qua, đôi mắt phương màu xanh đậm hơi nâng lên, lúc chạm vào gương mặt xấu như quỷ của Tự Niên thì lập tức mất hết hứng thú.
“Sao lại là cậu?” Ninh Thừa Húc híp mắt một cách nham hiểm, không muốn nhìn thấy Tự Niên lần thứ hai.
Tự Niên nhìn thấy hết phản ứng của anh ta, nhịn cười nói: “Anh Lance, cô chủ đã sửa soạn xong, có thể đi được rồi.”
Nói xong, Tự Niên nhích qua bên cạnh một bước lớn, để anh ta nhìn.
Gương mặt đẹp đến rung động lòng người của Sanh Ca bỗng chốc đập vào mắt Ninh Thừa Húc.
Có sự làm nền của gương mặt Tự Niên, gương mặt vốn dĩ đã đẹp của Sanh Ca lại càng đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Đôi mắt xanh đậm của Ninh Thừa Húc chất chứa ánh sáng, ánh mắt nhìn về phía Sanh Ca vừa si mê vừa vui mừng.
“Em Sanh quả thật là báu vật trên đời này, em nhăn mày một cái hay cười một cái thôi cũng đủ khiến tôi say mê.”
Hàng mày thanh tú của Sanh Ca hơi cau lại, không thích ánh mắt nhìn chằm chằm của anh ta lắm, lại càng không thích nghe anh ta nói những lời âu yếm buồn nôn này.
Cô rũ mắt xuống, không tỏ vẻ gì: “Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian.”
Sanh Ca vòng qua Ninh Thừa Húc, đi lướt qua bên người anh ta, bị bó hoa hồng trắng tinh xảo trong tay anh ta chặn lại ánh nhìn.
Ninh Thừa Húc đưa bó hoa hồng trắng đến trước mặt cô: “Hoa hồng trắng cao quý, vô cùng xứng đôi với em Sanh.”
Sanh Ca quay đầu nhìn vào mắt anh ta.
Cô hiểu rõ ý trong lời nói của anh ta, nếu như là bình thường, cô sẽ châm chọc vài câu, súc sinh sao có thể nhắc đến chữ xứng hay không chứ?
Nhưng hôm nay, cô vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, tạm thời không thể chọc giận Ninh Thừa Húc.
Nghĩ đến những chuyện này, Sanh Ca nhận lấy bó hoa trong tay anh ta, sắc mặt vẫn rét lạnh như cũ, không hề quay đầu mà đi về phía xe.
Ninh Thừa Húc vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô châm chọc, nhưng lại thấy Sanh Ca không nói câu nào mà nhận lấy hoa hồng.
Ninh Thừa Húc vui mừng không thôi, nhìn về phía Tự Niên đứng yên bất động ở bên cửa: “Cô chủ nhà cậu nhận hoa của tôi, vậy có phải có nghĩa là cô ấy đã bắt đầu thử chấp nhận tôi rồi không?”
Đầu của Tự Niên cúi xuống càng thấp hơn: “Tâm tư của cô chủ, làm sao tôi có thể đoán ra được.”
Ninh Thừa Húc cười đến xấu xa, phân tích như đúng rồi, lập tức quay đầu đuổi theo bước chân của Sanh Ca.
Tự Niên im lặng đi theo sau.
Không lâu sau, bọn họ đã đến trước cửa Hoàng Cung.
Lần trước đến đây, Ninh Thừa Húc đưa cô vào từ cửa hông phía đông.
Nhưng lần này là tiệc tối, cửa chính của Hoàng Cung mở rộng, các quý bà và các quý ông với trang phục lộng lẫy đang đứng trò chuyện, từ từ đi vào cung điện.
Trong bãi xe đậu đầy các loại xe sang trọng, người đến đều là đám công tước tài phiệt có máu mặt của nước Phi Âu.
Ninh Thừa Húc nhỏ giọng nhắc nhở: “Trong buổi tiệc có rất nhiều người, em nhất định phải theo sát tôi, cẩn thận đừng đi lạc mất.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!