Jamie không phản bác, giải thích: “Cô Lộc mới tới phủ Kinh Á chơi lần đầu, không hiểu rõ tình hình bên này, chủ tôi cũng là nghĩ cho an toàn của cô.”
Không đi ra ngoài thì không đi ra ngoài vậy, vốn dĩ Sanh Ca cũng không có tâm trạng dạo phố, lại càng chẳng muốn tìm hiểu đặc sắc văn hóa của nước Âu Phi.
Điều cô quan tâm hơn hết là bao giờ Ninh Thừa Húc mới chịu lộ diện: “Chủ anh định bao giờ mới tới gặp tôi?”
“Có lẽ là đợi cô dùng xong bữa trưa, ông chủ sẽ tới.”
Jamie nói xong, nháy mắt với hai vệ sĩ da trắng đứng sau lưng, hai người này lập tức tới gần đòi lục soát người Tự Niên.
Tự Niên cảnh giác: “Làm gì vậy?”
Sanh Ca tiến lên một bước che cho Tự Niên, chất vấn đối phương: “Anh ta có ý gì vậy? Anh ta không tin tôi hay là sợ tôi sẽ làm chuyện gì gây nguy hại cho nước Âu Phi sao?”
Jamie giải thích: “Xin cô Lộc và vệ sĩ hợp tác với chúng tôi. Các cô tới nước Âu Phi thì việc kiểm tra xem có mang theo súng ống dao kéo bị cấm hay không là chuyện đương nhiên.”
“Trước khi lên máy bay đã kiểm tra xong cả rồi, sao lại vẽ vời thêm chuyện.” Sanh Ca cười lạnh.
“Xin lỗi, xin cô hợp tác với công việc của chúng tôi.”
Jamie không giải thích thêm gì, hai vệ sĩ kia nhanh chóng bước tới kiểm tra.
Sanh Ca là nữ, bọn họ không dám chạm vào cô nên gọi một người hầu gái tới kiểm tra Sanh Ca.
Kết quả đương nhiên là không hề lục soát ra bất kỳ thứ gì, Jamie sai người mở rương hành lý của hai người, trong rương của Sanh Ca có một chiếc máy bay nhỏ tinh xảo thu hút sự chú ý của Jamie.
Anh ta đang định cúi xuống cầm lên xem xét cẩn thận thì Sanh Ca ngăn lại.
“Cẩn thận! Đó là đồ chơi anh cả tặng cho tôi, không hề rẻ đâu, nếu làm hỏng thì ngay cả chủ của anh cũng không đền nổi! Huống hồ là anh!”
Jamie ngẩn người, đành phải rụt tay về.
Sau khi không tìm ra được vật phẩm gì nguy hiểm, Jamie sai vệ sĩ thu hết toàn bộ thiết bị liên lạc trong vali lại.
Laptop, tai nghe bluetooth, bút máy có chức năng ghi âm, hễ là đồ điện tử thì đều không bỏ sót, cuối cùng còn tịch thu cả điện thoại của Sanh Ca và Tự Niên, ngay cả đồng hồ điện tử trên tay Tự Niên cũng không bỏ sót.
Sanh Ca không thể nhịn nổi nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Thời đại này mà không có điện thoại thì sao có cảm giác an toàn được. Anh ta làm vậy có phải quá đáng quá không?”
Lần này, Jamie không hề bị lung lay, anh ta gập lưng thật sâu chào họ rồi nói: “Xin cô Lộc thứ lỗi, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, chờ chủ tôi tới, cô có thể tự mình hỏi.”
“Ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Nếu đã không thể thương lượng được thì cũng không cần hòa nhã với họ làm gì, cô thẳng thừng sai Tự Niên đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Tự Niên đóng sập cổng lại.
Hai người đứng sau bức rèm lụa mỏng màu trắng lẳng lặng quan sát.
Bên ngoài ngôi nhà, Jamie để lại hai vệ sĩ trông cửa, một mình leo lên xe Bentley bỏ đi.
Ngoại trừ hai vệ sĩ này, trong sân còn có một người hầu gái đang quét dọn.
Trong lúc Sanh Ca quan sát tình hình người ở bên ngoài thì Tư Niên cũng không hề rảnh rỗi.
Anh ta thuần thục kiểm tra toàn bộ gầm bàn, góc giường, đèn trần, bình hoa ở tất cả các phòng, cuối cùng tìm ra hai, ba chiếc máy nghe trộm cỡ nhỏ, bỏ xuống bàn trà.
Sanh Ca quan sát xong, đóng cửa sổ lại khóa kỹ rồi lại sô pha ngồi, cầm một chiếc máy nghe trộm lên ngắm nghía.
“Anh ta thật lắm trò vặt, ngay cả phòng ngủ của phụ nữ cũng nghe trộm, đúng là hạng cặn bã, biến thái!”
Nói xong, cô quẳng mạnh máy nghe trộm trên tay đi.
Tự Niên đón được, cầm chắc trong tay.
“Đừng vứt đi vội, tôi vẫn còn nhớ vị trí của chúng, đợi chúng ta bàn bạc xong sẽ lại trả nó về chỗ cũ. Ninh Thừa Húc có tính khôn khéo, đa nghi, cho dù cô mang chuyện này ra chất vấn anh ta, ngoài mặt anh ta đồng ý nhưng sau lưng anh ta sẽ lại nghĩ cách khác để lén theo dõi.”
Sanh Ca gật đầu, tỉnh táo sắp xếp lại mạch suy nghĩ: “Mở va li kiểm tra xem vừa rồi bị mất bao nhiêu thứ.”
Tự Niên lập tức đẩy va li hành lý tới.
Bọn người đó rất cảnh giác, vơ vét rất sạch sẽ, chỉ còn chừa lại mỗi chiếc máy bay nhỏ Lộc Sâm tặng cho cô.
Trước đây, Sanh Ca không biết bí mật của chiếc máy bay nhỏ này nên từng chê nó, mãi mấy ngày trước cô mới biết hóa ra nó là một trái bom nhỏ kiểu mới, phải thao tác một cách đặc biệt mới có thể kích nổ.
Vỏ bọc của chiếc máy bay nhỏ được làm bằng chất liệu đặc biệt có thể qua mặt mọi thiết bị kiểm tra an ninh.
Những thứ này chỉ là trò vặt đơn giản đối với cơ trưởng số một thế giới Lộc Sâm.
Ngón tay Sanh Ca vuốt nhẹ chiếc nhẫn ngọc lục bảo ở bàn tay phải, cặp mày thanh tú nghiêm túc, cô chìm vào suy tư.
Tự Niên thở dài: “Hiện tại ngoại trừ vũ khí boss Sâm và cậu Mặc đưa cho cô để phòng thân ra, những thứ khác đều đã bị lấy mất, nếu muốn dùng vũ lực cướp thuốc chữa trị thì e là không thể thực hiện được.”
“Hơn nữa, không có bất kỳ thiết bị liên lạc nào, chúng ta đã hoàn toàn mất liên lạc với phía nước Hoa, cô Sanh Ca tính làm thế nào?”
Sanh Ca im lặng rất lâu, chuyến này tới đây khó hơn cô tưởng rất nhiều.
Có điều Lộc Sanh Ca cô đây thích vượt khó xông lên!
“Sợ gì, đã tới đây rồi thì cứ gặp Ninh Thừa Húc đã rồi tính tiếp.”
Tự Niên gật đầu, anh ta nói cặn kẽ với Sanh Ca về những thông tin điều tra được liên quan tới hoàng gia nước Âu Phỉ.
Cùng lúc này, ở thành phố S, nước Hoa.
Bầu trời tối đen, đêm khuya đưa cả thành phố chìm vào yên lặng.
Văn phòng của Ninh Thừa Ân ở Cục điều tra Quốc gia vẫn sáng đèn.
“Cậu Ân, lúc chiều cậu Ngự đã rời phòng thí nghiệm về nhà họ Kỷ, đi cùng anh ta có cậu Mặc và cậu Hoa của nhà họ Lộc…”
Ninh Thừa Ân mặc quân trang, lạnh lùng ngồi trên ghế, vừa nghe báo cáo, vừa hút xì gà: “Hai tên nhà họ Lộc cũng đi theo anh ta về nhà họ Kỷ à? Không xuống xe giữa chừng sao?”
Bọn đàn em thành thật trả lời: “Không ạ.”
“Thế thì đúng là lạ thật.”
Ninh Thừa Ân hững hờ dụi tắt điếu thuốc, đôi mắt phượng màu hổ phách nghiêm túc suy tư: “Vậy lúc ra khỏi phòng thí nghiệm, trông Kỷ Ngự Đình thế nào?”
“Mặc áo khoác lông cáo màu đen, đeo kính đen, khí thế lạnh lùng, mặt mày vẫn đẹp trai như trước…”
Ninh Thừa Ân cau mày, nóng nảy gõ bàn nhắc nhở: “Tôi hỏi tình trạng của anh ta!”
Bọn đàn em run rẩy, nghiêm túc nhớ lại: “Được cậu Hoa dìu, đi rất nhanh, có vẻ như không có vấn đề gì, trạng thái rất tốt.”
“Dìu?”
Ninh Thừa Ân nhạy cảm bắt được từ khóa, cong khóe môi cười: “Trông càng bình thường thì càng chứng tỏ có vấn đề!”
Anh ta khép đôi mắt phượng lại: “Tiếp tục theo dõi, tranh thủ thời gian phái một nhóm tới nhà họ Kỷ tìm kiếm, mượn cớ là tới báo cáo tình hình nhiệm vụ trong cục một tháng qua. Tranh thủ cơ hội xem thử xem rốt cuộc anh ta có gì không ổn.”
“Vâng, cậu Ân.”
Đợi bọn đàn em đi rồi, Ninh Thừa Ân dụi tắt điếu xì gà trên tay, đôi mắt phượng cực kỳ thâm trầm.
Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Lúc Lộc Hoa đi tiểu đêm, anh ấy thấy hơi không yên tâm nên qua kiểm tra Kỷ Ngự Đình ở phòng ngủ chính.
Anh ấy ngáp một cái, dụi cặp mắt ngái ngủ, dựa vào ánh trăng mờ ngoài cửa sổ chiếu vào, anh ấy nhìn thấy chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính hoàn toàn không có bóng người.
“Kỷ Ngự Đình?”
Cơn buồn ngủ lập tức bay sạch, anh ấy bật đèn trần của phòng ngủ, phát hiện ra Kỷ Ngự Đình ngồi ở ban công, mặc áo ngủ mỏng tang, bóng lưng không nhúc nhích.
“Mẹ nó! Đêm hôm khuya khoắt, anh không ngủ được, chạy ra ban công ngắm trăng à?”
Quan trọng là giờ đang mùa đông, ngay cả trăng cũng không có, huống hồ anh cũng đâu nhìn thấy được!
Lộc Hoa dằn cơn tức xuống, lấy chiếc áo ngủ nhung dày trên giá treo đồ phủ thêm cho anh.
Đôi môi mỏng của anh đã cóng tới độ tím bầm, cả người lạnh như một tảng băng, không có chút hơi ấm nào, nhưng khuôn mặt lạnh nhạt này dường như đã chết lặng từ lâu.