Càng nói đến phía sau, sức lực của cô ta càng nhỏ, sự căm hận trong đáy mắt càng trở nên đậm hơn, nhưng dường như cô ta không có dũng khí đi đến mở cửa để chứng minh là đúng.
“Cô tự mình vào trong xem đi thì biết.”
Sanh Ca nhún vai không đồng ý, đột nhiên cánh cửa hoàn toàn mở ra, cô chỉ vào chỗ vừa rồi Phong Ngự Niên đứng: “Người đang ở đó!”
Trong lòng Mộ Chỉ Ninh cũng căng thẳng theo.
Cô ta nhìn chăm chú theo hướng mà Sanh Ca chỉ, nhưng phát hiện rằng ngoài bức tường ra thì trống không.
“Cô đang đùa với tôi đấy à?”
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Sanh Ca, đáy mắt tràn đầy ác ý.
Sanh Ca cũng sững sờ.
Vừa rồi rõ ràng người vẫn đứng ở đây, có lẽ nào anh còn biết khả năng đặc biệt gì sao?
Mộ Chỉ Ninh đang quan sát sắc mặt của cô, cảm thấy rằng hình như việc này có gì đó bất hợp lý, cô ta tức giận đẩy cô ra và đi vào trong, đẩy từng vách ngăn riêng ra rồi nhìn kỹ càng một lần.
Sanh Ca đang đứng sau lưng cô ta, cô cũng nhìn xem rốt cuộc Phong Ngự Niên đang trốn ở đâu?
Sau khi lần lượt kiểm tra qua một lần tất cả các vách ngăn, ánh mắt của hai người không hẹn mà cùng dừng lại ở vách ngăn cuối cùng vẫn chưa đóng cửa lại hoàn toàn.
Mộ Chỉ Ninh thở hổn hển và đẩy cửa ra thật mạnh!
Nhưng vẫn không có gì cả.
Nhưng Sanh Ca nhìn vào cửa sổ đang mở to ở phía bên phải vách ngăn, trong lòng cô hiểu rõ.
Không ngờ rằng đường đường là một người cầm quyền Phong Thị, có một ngày lại bị buộc phải trèo qua cửa sổ, hoảng loạn bỏ chạy, điều này khiến cô không khỏi không muốn bật cười.
Mộ Chỉ Ninh nhìn thấy sắc mặt tươi cười của cô, khuôn mặt cô ta sững sờ và bắt đầu nghi ngờ.
“Nếu như trong nhà vệ sinh chỉ có cô, vậy vừa rồi tại sao lại có tiếng chuông điện thoại?”
Sanh Ca xua tay, cô không trả lời.
Có nghĩa là, để cô ta tự mình đoán.
Mộ Chỉ Ninh tức giận nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Sanh Ca, cô và Ngự Niên đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa rồi, tôi cảnh cáo cô hãy tránh xa anh ấy ra một chút, nếu như bị tôi phát hiện rằng cô còn muốn quyến rũ anh ấy, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Sanh Ca nghe thấy thì bật cười, cô đáp lại mà không hề tỏ ra yếu thế: “Tôi là người không bao giờ gặm lại cỏ, nhưng nếu như cô chọc giận tôi, tôi sẽ không ngại đoạt lấy tất cả những thứ mà cô muốn, kể cả người.”
“Cô!”
Mộ Chỉ Ninh bị sự lạnh lùng trong đáy mắt cô làm cho kinh sợ, nhất thời không nghĩ ra được lời nào để phản bác lại cô.
Trước khi cô đi, cô còn quay đầu lại nhìn Mộ Chỉ Ninh một cái, nói một cách mỉa mai: “Đúng rồi, hãy quản lý người đàn ông chó chết của cô thật tốt nhé, đừng để anh ta đến chọc giận bổn tiểu thư nữa, bởi vì cô và anh ta đều khiến tôi buồn nôn.”
“Cô! Tiện nhân!”
Mộ Chỉ Ninh vô cùng tức giận, nhưng lại không có cách nào để làm khó dễ cô, cô ta chỉ hận tại sao tối hôm qua những người đó đã không thuận lợi.
Cô ta giậm chân căm hận, sau khi rửa tay xong thì đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Chỉ Ninh.”
Vừa đi được hai bước, một giọng nói quen thuộc sau lưng gọi cô ta lại.
Mộ Chỉ Ninh quay đầu, nhìn thấy Phong Ngự Niên bước ra khỏi nhà vệ sinh nam với sắc mặt bình tĩnh ung dung, cô ta lập tức nhẹ nhõm yên tâm.
Có lẽ là lúc đó cô ta quá căng thẳng rồi, tiếng chuông có thể từ nhà vệ sinh nam truyền ra?
“Ngự Niên, vừa rồi những lời mà em nói ở hành lang nhà vệ sinh, anh đều nghe thấy hết rồi sao?”
Phong Ngự Niên gật đầu: “Ừm.”
Mộ Chỉ Ninh lập tức đỏ mặt, cô ta không muốn để lại ấn tượng không tốt trong lòng Phong Ngự Niên với bộ dạng kêu gào như vừa rồi.
“Xin lỗi, đó là lỗi của em, vừa rồi em còn nghĩ rằng người trong nhà vệ sinh nữ là anh, nên em mới không kiểm soát được tâm trạng, sau này em tuyệt đối sẽ không nghi ngờ anh nữa, cũng tuyệt đối sẽ không lớn giọng la hét nữa.”
Phong Ngự Niên không nói gì cả, anh nhìn cô ta với vẻ giữ kín như bưng.
Khi nhìn thấy một tia xanh đen mờ mờ ảo ảo trong đáy mắt của cô ta, đột nhiên anh nhớ đến chuyện đêm qua cô ta đến tìm anh, anh không gặp, cô ta đứng ở cửa biệt thự gần nửa đêm, còn nói về chuyện của nhiều năm trước.
Mặc dù anh cảm thấy có ý đe dọa, nhưng vì lời hứa của đàn ông, anh cũng đồng ý yêu cầu đính hôn của cô ta.
Nhưng...
Không biết từ khi nào, Mộ Chỉ Ninh đã cho anh cảm giác càng ngày càng xa lạ, có khi thậm chí anh còn hoài nghi, cô gái xinh đẹp của nhiều năm trước có phải là cô ta không.
“Chỉ Ninh, ra nước ngoài mấy năm, hình như em đã thay đổi rất nhiều.”
Khi anh nói những lời này, trên mặt không có biểu cảm gì, nói xong thì lướt qua Mộ Chỉ Ninh và quay trở lại nhà hàng.
Nhưng Mộ Chỉ Ninh như bị sét đánh, cô ta sững sờ ngay tại chỗ.
Ngự Niên anh... tại sao lại nhìn cô ta với ánh mắt đó chứ?
Anh đã phát hiện ra được điều gì rồi sao?
...
Ngay khi Sanh Ca vừa ngồi lại vị trí của mình, Trác Tinh Hỏa đang muốn tìm cô, nhìn thấy cuối cùng cô cũng ra đây rồi, anh ta thở phào.
“Chị Sanh, sao chị đi lâu như vậy?”
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?” Sanh Ca chú ý đến sắc mặt của anh ta, cô hỏi ngược lại.
“Anh Hoa đã phái người đến tìm chị, nói là chuyện hôm qua chị nhờ anh ấy điều tra đã có manh mối rồi, bảo chị có thời gian thì quay về tìm anh ấy.”
“Được, tôi sẽ đi ngay.”
“Ơ ơ ơ! Dù thế nào thì chị cũng phải ăn hết cơm rồi hãy đi!”
Anh ta kêu lên một cách bất lực, còn Sanh Ca thì đã lái xe rời đi rồi.
Bên này sau khi Phong Ngự Niên ăn cơm xong thì cũng đưa Mộ Chỉ Ninh trở về khách sạn.
Nhìn thấy căn phòng vắng lặng, Mộ Chỉ Ninh có chút không vui lòng, cô ta kéo lấy tay anh làm nũng: “Ngự Niên, chúng ta đã đính hôn rồi, em không thể cùng anh trở về biệt thự sao?”
Phong Ngự Niên vô thức nhíu mày.
Lần trước rõ ràng anh đã nói với cô ta rằng căn biệt thự đó không được, tại sao cô ta còn nhắc tới vậy?
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng anh vẫn an ủi: “Chờ thêm chút nữa, anh sẽ bảo người nhanh chóng sắp xếp chỗ ở thích hợp cho em nhé.”
Mộ Chỉ Ninh nhạy bén nhận ra được sự không vui lòng của anh.
Trong lòng càng tủi thân.
Dựa vào cái gì mà Sanh Ca có thể bước vào căn biệt thự đó và làm bà chủ ba năm, nhưng cô ta thậm chí còn không được có tư cách bước vào chứ?
Nhưng cô ta không dám hỏi những lời này, cô ta biết rằng Phong Ngự Niên không thích người con gái ghen tuông hay cằn nhằn.
“Hoặc là không về biệt thự cũng được, khách sạn lạnh lẽo như vậy, Ngự Niên anh có thể ở lại với em không? Một đêm là được rồi.”
Giọng nói nũng nịu, khôn ngoan với bộ dạng tủi thân làm cho người khác yêu thương của cô ta thực sự khiến đàn ông khó có thể không động lòng.
Nhưng ngay cả nhìn cô ta một cái mà Phong Ngự Niên cũng không nhìn, sắc mặt giữ kín như bưng không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Công ty anh còn có việc, em nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Nói xong, anh buộc buông tay cô ta ra và rời đi.
Khi cánh cửa đóng lại một cách lạnh lùng, Mộ Chỉ Ninh ngồi bệch trên thảm trải sàn, trong hốc mắt ngấn lệ.
Tại sao sau khi về nước thì tất cả đều thay đổi vậy?
Ngự Niên không còn cưng chiều và yêu thương cô ta như trước nữa.
Chẳng lẽ... anh thật sự đã biết rồi sao?
Sắc mặt của Mộ Chỉ Ninh dần trở nên hoang mang.
Cô ta đang chán nản suy nghĩ, cánh cửa lại mở ra lần nữa, đôi giày da màu đen của đàn ông đập vào tầm mắt cô ta.
“Ngự Niên! Em biết anh...”
Cô ta đang phấn khích và hạnh phúc tột độ, chưa kịp nói hết lời, cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy người bước vào không phải là Phong Ngự Niên, mà là Lưu Niên.
Sắc mặt của cô lại chán nản lần nữa.
Lưu Niên nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô ta, anh ấy có chút đau lòng, nhưng vẫn phải rụt cổ lại và nói: “Cô Mộ, thật xin lỗi vì đã làm phiền cô, thực ra là tôi có chuyện gấp cần hỏi rõ cô.”
“Anh nói đi, tôi nhất định sẽ trả lời nghiêm túc.”
Nhìn thấy cô ta miễn cưỡng giữ nét mặt tươi cười, Lưu Niên càng đau lòng, anh ấy hỏi: “Tối qua cô Sanh Ca tan làm, lái xe giữa đường thì gặp một nhóm côn đồ chặn đường, tình huống này vô cùng nguy hiểm, cô có biết không?”
Mộ Chỉ Ninh sửng sốt: “Cái gì! Vậy Sanh Ca cô ấy không sao chứ?”
“Cô ấy không sao, tối hôm qua đúng lúc sếp cũng ở đó, ngài ấy đã xử lý đám cô đồn đó rồi, nhưng sếp đã bảo tôi điều tra ra kẻ xúi giục phía sau.” Anh ta nói xong, ngước mắt lên quan sát sắc mặt của Mộ Chỉ Ninh.
Mộ Chỉ Ninh dường như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Sau đó hình như cô ta đã hiểu được ý của Lưu Niên, cô ta nhìn anh ấy với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Vì vậy, anh đặc biệt đến đây hỏi tôi, là nghĩ rằng người đã phái người đến làm hại Sanh Ca, là tôi sao?”