Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ - Sanh Ca

Sanh Ca giơ cần cổ thiên nga lên, ánh mắt hướng về phía Phong Thanh Thanh trên mặt đất.

"Anh cứ tự đi hỏi Phong Thanh Thanh không phải là sẽ biết à."

Bây giờ Phong Thanh Thanh còn đang ho khan, mặt đỏ hết lên rồi, cô ta chỉ tay về phía Sanh Ca đầy phẫn nộ nhưng lại nói không nên lời.

Thấy tình hình này, Mộ Chí Ninh thất vọng nhìn về phía Sanh Ca, đau lòng nói: "Sanh Ca, nói thế nào thì Thanh Thanh cũng có một nửa là chị em của em, tuy vừa rồi ở cửa khách sạn em ấy nói chuyện không dễ nghe, nhưng con bé cũng đã xin lỗi rồi, sao em có thể trả thù nó như vậy? ”

"Nó mới chỉ là đứa nhỏ, trước kia rõ ràng là Sanh Ca trước rất lương thiện, sao bây giờ lại biến thành như vậy?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nghĩ rằng Sanh Ca cố ý trả thù.

Phong Thanh Thanh cũng phối hợp gật đầu liên tục, vừa ho vừa khóc vô cùng đáng thương.

Đám người bắt đầu xì xào bàn tán, nạn nhân đường đường là thiên kim nhà họ Phong, lợi thế nhất định sẽ nghiêng về phía Phong Thanh Thanh, mọi người nhao nhao tố cáo Sanh Ca.

Phong Ngự Niên không tỏ thái độ gì, vẫn luôn nhìn Sanh Ca, ánh mắt nặng nề.

Sanh Ca bị anh nhìn chằm chằm, khó chịu hết cả người, cô cười lạnh hỏi: "Tính tình em gái anh thế nào, anh là người hiểu rõ nhất, anh cũng cảm thấy tôi đang cố tình trả thù cô ta sao? ”

Anh mím chặt môi, vẫn chẳng nói chẳng rằng, biểu cảm có chút kiêng dè.

Sanh Ca lập tức cười châm chọc, cảm thấy câu hỏi của mình rất viển vông, đã bao giờ Phong Ngự Niên tin cô đâu?

Nhưng mặc kệ anh có tin hay không, cô lười giải thích.

Cô quay đầu chuẩn bị rời đi, thì bị mấy chị em tốt chơi thân với Phong Thanh Thanh cản đường.

"Dừng lại! Đánh người rồi lại muốn chạy? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy!”

"Hôm nay không lên tiếng giải thích thì cô đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này."

Sanh Ca khinh thường hừ một tiếng, đang chuẩn bị trở về thì lại thấy Lộc Hoa đẩy đám người ra, đi đến trước mặt cô.

Mấy cô gái kia nhìn thấy Lộc Hoa thì sáng mắt lên, nhao nhao đi đổ thêm dầu vào lửa.

“Tổng giám đốc Lộc, lần này anh thấy rồi chứ, người phụ nữ này vô cùng độc ác, xấu người xấu nết.”

"Đúng vậy, tổng giám đốc Lộc, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho Thanh Thanh, còn nữa, hạng phụ nữ này làm sao xứng với một người như anh được chứ."

Trên mặt Lộc Hoa không thể hiện cảm xúc, anh ấy kéo kéo nơ, sau đó chậm rãi cởi áo khoác âu phục ra.

Đúng lúc mấy cô nàng lắm điều kia đang say mê nhìn Lộc Hoa cởi áo, anh ấy lại dịu dàng khoác áo lên người Sanh Ca, ánh mắt vẫn cưng chiều như trước.

"Đêm đã khuya rồi, đừng để bị cảm lạnh."

Đám người kia đều nhìn một màn này mà cảm thấy khiếp sợ, những thanh âm không thân thiện với Sanh Ca đột nhiên dừng lại.

Đám lắm điều kia thì ghen tị đỏ cả mắt, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Sanh Ca.

Lộc Hoa lại không coi ai ra gì ôm lấy vai Sanh Ca: "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi. ”

Sanh Ca gật đầu.

Hai người vừa quay đầu, phía sau truyền đến giọng nói bất bình của Mộ Chỉ Ninh.

"Tổng giám đốc Lộc, việc cô ấy bắt nạt Thanh Thanh thật sự không thể chối cãi, anh thật sự muốn bao che cho cô ấy sao?"

Lộc Hoa quay đầu lại, ánh mắt lại đối diện với Phong Ngự Niên: "Cô gái nhà tôi cũng sẽ không chủ động gây chuyện, trừ phi có người trêu chọc cô ấy, tổng giám đốc Phong không tin thì có thể kiểm tra camera giám sát, không thì cứ đi đến sở cảnh sát một chuyến, điều tra thì sẽ rõ thôi. ”

Cái từ cô gái nhà tôi có bảy phần thân mật, ba phần sủng ái.

Phong Ngự Niên vừa ngơ ngẩn lại vừa tức giận.

Nhìn mức độ quen thuộc của hai người này, chẳng lẽ bọn họ đã quen biết từ lúc đang còn kết hôn?

Anh nắm chặt tay lại, đánh mắt nhìn về phía Sanh Ca nhỏ nhắn ở trong lòng Lộc Hoa, giọng rất nghiêm túc: "Em có lỗi với anh hay không? ”

Đám đông đột nhiên xôn xao.

Lời này của tổng giám đốc Phong, sao lại cứ thấy… hơi chua chua nhỉ?

Sanh Ca dường như đang nghe một câu chuyện cười thú vị, cô quay đầu lại nhìn anh ta.

"Kết hôn ba năm, tôi không thẹn với lương tâm. Lời này của anh là tôi nên hỏi mới đúng." Cô nói, ánh mặt hiện lên sự châm chọc nhìn về phía Mộ Chỉ Ninh đang ôm Phong Thanh Thanh trên mặt đất.

Sau đó cô cũng chẳng thèm quay đầu lại nữa mà lập tức rời khỏi khách sạn East cùng Lộc Hoa.

Giờ này đám đông đang bùng nổ!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!