Buổi sáng ngày hôm sau, Vũ Thiên Ái uể oải ngồi dậy, nhìn quần áo trên người mình xong lại nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ cũng đã qua chín giờ sáng rồi, hình như hôm qua cô và cô nhỏ uống hơi quá chén rồi nhỉ.
Bây giờ trong đầu cô chỉ còn ong ong, không thể nhớ được hôm qua hai người họ đã làm gì, đã nói gì hay có chuyện gì xảy ra nữa.
Thay quần áo xong thì Vũ Thiên Ái bước xuống nhà, nhìn thấy dượng của mình và hai đứa em họđang ngồi ngoan ngoãn ở trên sofa, Đường Phục Sinh nhìn thấy cháu gái liền hỏi:
- Con tỉnh rồi sao? Hôm qua con và cô nhỏ uống cái gì mà say quá vậy, bây giờ cô nhỏ của con vẫn còn đang ngủ trong phòng.
- Hôm qua dượng thay quần áo cho con ạ?
Đường Phục Sinh lắc đầu, nói:
- Là con bé họ Đỗ, hôm qua con bé đến tìm con.
Mà chắc lúc đó con với cô nhỏ say bí tỉ rồi nên chắc không nhớ đâu, con bé ấy chăm sóc con cả buổi đấy.
Vũ Thiên Ái vỗ vỗ đầu, cố gắng nhớ lại những chuyện đêm qua nhưng hoàn toàn vô vọng, cô không thể nào nhớ được hôm qua bản thân đã nói những gì nữa, không biết có say quá hóa rồ mà nhắn tin hay gọi điện lung tung không?
Lúc này Tuyết U đi ra mở cửa, hóa ra là chị gái xinh đẹp ngày hôm qua lại đến, Đỗ Khánh Huyền nhìn thấy Vũ Thiên Ái đã tỉnh rồi liền bước đến, chào hỏi Đường Phục Sinh rồi xoay sang cô, nhíu mày, hỏi:
- Chị có điên không hả? Chuyện lớn vậy mà lại không nói cho em biết, chị có còn xem em là bạn không hả?
Vũ Thiên Ái liền chấp tay xin cô tha cho mình, hiện tại trong đầu của chị ấy thật sự rất đau rồi.
Không thể nào chịu được sự lèm bèm, lải nhải nữa đâu.
Nhưng Vũ Thiên Ái biết rõ tính cách của Đỗ Khánh Huyền chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, nên cô đành phải hạ giọng trước.
Nói:
- Được rồi, lỗi chị.
Cho chị ăn sáng xong thì ta lên phòng nói chuyện nhé?
Đỗ Khánh Huyền cũng chấp nhận thỏa thuận.
Sau khi Vũ Thiên Ái chén xong bữa sáng thì cô và Đỗ Khánh Huyền lên phòng, khóa chốt cửa lại, ngồi vào giường lớn, Thiên Ái mới lo lắng hỏi cô hôm qua mình đã nói gì.
Đỗ Khánh Huyền cũng thành thật tường thuật rõ từng câu từng chữ của chị ấy, nghe thấy vậy toàn thân của Vũ Thiên Ái liền run lên.
Nhưng Khánh Huyền lại nhẹ nhàng nắm lấy tay của chị ấy, nói:
- Chị Ái, chị có tin em và anh Daniil không?
- Chị tin...!Nhưng là đàn ông thì ai lại có thể chấp nhận chuyện ô uế như vậy chứ?
Đỗ Khánh Huyền liền đứng dậy mắng cho chị ấy một trận, sao lại không chứ? Bạn trai của cô là một ví dụ, không chỉ cô không còn sạch sẽ mà ngay cả con cũng là của người khác nữa kìa, vừa cả trâu vừa cả nghé mà Andrey có nói gì đâu.
Hơn nữa chuyện của chị ấy chỉ là một tai nạn, là cái tên vô lại kia uống say làm càng, chứ không phải do chị ấy lăng loàn trắc nết.
Vũ Thiên Ái nghe thấy như vậy cũng chỉ gượng cười một cái, sau đó lại buông xuôi, thở dài nói:
- Daniil là người đàn ông tốt...!Chị nghĩ anh ấy rồi cũng sẽ tìm được người xứng đáng hơn chị...!Chị...!Chị đã không...
- Chị nói vậy chẳng khác nào nói em là kẻ không tốt? Chị Thiên Ái lạc quan của em đâu rồi? Chị Thiên Ái mạnh mẽ, kiên cường của em đâu rồi hả?
Ngay lúc này, cánh cửa phòng của cô có tiếng cọt kẹt, dường như có ai đó đang ở ngoài muốn mở cửa đi vào, Vũ Thiên Ái và Đỗ Khánh Huyền nhìn nhau, sau một hồi thì ở bên ngoài vang lên giọng nói của Daniil, anh vừa đập cửa vừa hét:
- Vũ Thiên Ái, con rùa rụt cổ nhà em, nhanh ra đây chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.
Chuyện chia tay anh vẫn chưa đồng ý, đến chuyện hủy hôn anh cũng chưa đồng ý, anh không cho phép em hủy hôn! Nghe rõ chưa Vũ Thiên Ái!
Đỗ Khánh Huyền định bước đến mở cửa ra cho họ hai mặt một lời, nhưng Vũ Thiên Ái ngăn lại, chị ấy có lẽ vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận sự thật này.
Nhưng ở bên ngoài Daniil đã nóng đến mức muốn phá tung cánh cửa để đi vào rồi, Khánh Huyền nghe tiếng đập cửa cũng biết anh Daniil dùng lực rất mạnh...!Bình thường anh ấy không có tức giận đến mức này, Khánh Huyền nhìn chị ấy, nhỏ giọng nói:
- Em nghĩ chị nên nói rõ ràng mọi chuyện với anh ấy...!Nếu cứ tiếp tục để anh ấy đập như vậy thì tay anh ấy sẽ hỏng mất, mà chị nghĩ xem...!Một nhà thiết kế mà bàn tay không dùng được...!Tương lai thì sống làm sao đây?
Nghe Đỗ Khánh Huyền nói như vậy thì Thiên Ái cũng mềm lòng, cô cố gắng cắn răng, nhắm chặt hai mắt.
Khánh Huyền thấy thế liền thuận tay mở cánh cửa kia ra, Daniil vừa vào phòng liền ôm lấy Vũ Thiên Ái, mặc kệ cho bàn tay của mình đã bắt đầu rơm rớm máu.
Đỗ Khánh Huyền thấy vậy cũng biết ý tự mình đi ra ngoài để họ nói chuyện rõ ràng với nhau.
- Tại sao vậy? Tại sao em lại trốn tránh anh?
- Em...!Em...
- Vũ Thiên Ái, em có xem anh là chồng sắp cưới của em không hả?
Đột nhiên Vũ Thiên Ái lại ngồi bệch xuống nền đất lạnh lẽo, hai tay ôm đầu, hét lên đầy đau đớn.
Đỗ Khánh Huyền ở bên ngoài lòng cũng như lửa đốt, muốn một lần nữa mở cửa đi vào thì bị bàn tay của người nam nhân khác chặn lại, ngước mắt lên nhìn thì là Andrey, anh nắm lấy tay của cô, nói:
- Chuyện của hai người họ em nên để họ tự giải quyết sẽ hay hơn.
- Nhưng mà...
- Daniil biết chừng mực mà.
Ngoan, đừng lo lắng, chúng ta ở đây, nếu có chuyện gì không ổn thì xông vào vẫn kịp mà.
Đỗ Khánh Huyền cũng gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời của bạn trai.
Còn ở bên trong thật sự đã thành một mớ hỗn độn.
Daniil nhìn thấy cô khóc nức nở như vậy đau lòng không thôi, mọi tức giận hôm qua đến nay đều như có một nguồn năng lực nào đó đánh bay đi hết.
Anh dịu dàng ôm lấy Vũ Thiên Ái, nhỏ giọng nói:
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi...!Anh lớn tiếng với em rồi, là anh sai...!Ngoan, đừng khóc nữa...!Anh đau lắm.
Sau một hồi được trấn an thì Thiên Ái cũng đã bình tĩnh lại, cô cũng lấy hết dũng khí để nói ra sự thật.
Lúc đầu thì Daniil có chút phản ứng vì sốc, nhưng sau cùng anh lại thở dài một cái đầy nhẹ nhõm, anh dịu dàng vuốt vuốt tóc cô, nói:
- Chỉ như vậy thôi sao? Làm anh giật cả mình, còn tưởng là em xảy ra chuyện gì.
Dừng một chút, Daniil lại ôm lấy bạn gái vào lòng, nói:
- Anh không để ý đến nó, thì em hà tất phải làm khổ mình.
Cô ngốc nhà em, dọa anh hết cả hồn..